“Không, vào đi.” Lâm Tử Lạp nghiêng người nhường đường.
Tang Du không vào: “Em không vào đâu, em chỉ tới nói với anh chị, em và Bồi Xuyên phải đi rồi.”
“Sao nhanh thế?” Lâm Tử Lạp nhíu mày: “Bây giờ ư?”
“Vâng, Bồi Xuyên có việc phải xử lý.” Tang Du thở dài một tiếng, cô ấy cũng không muốn đi nhanh như vậy, nhưng Thẩm Bồi Xuyên phải xử lí chuyện công việc, chẳng còn cách nào cả.
Lâm Tử Lạp cũng rất nhanh đã hiểu tại sao Thẩm Bồi Xuyên lại phải trở về nhanh như vậy, tuy thủ phạm chính đã chết rồi nhưng cũng coi như là quy án, dù sao vẫn phải quay lại tìm hiểu cho rõ. Vụ án này là do anh ấy phụ trách, vậy cũng phải do anh ấy kết án.
Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch tiễn hai người họ.
“Tạm thời chị không đi đúng không?” Đứng trước chiếc xe đỗ bên ngoài nhà, Tang Du kéo tay Lâm Tử Lạp hỏi.
“Không, quá một thời gian nữa đã.” Lâm Tử Lạp biết cô ấy muốn nói gì: “Em cũng không cần lo lắng cho hai đứa bé kia, chị ở đây mà.”
“Vậy thì tốt rồi, em muốn Bồi Xuyên về hưu sớm, sống những ngày thanh nhàn, tuy lần này chỉ là hoảng sợ chứ không nguy hiểm, nhưng lòng em vẫn còn sợ hãi lắm.” Tang Du nói.
Lâm Tử Lạp gật đầu, Tang Du vẫn luôn ủng hộ Thẩm Bồi Xuyên, hơn nữa vì công việc của Thẩm Bồi Xuyên, cô ấy vẫn luôn làm một người vợ đảm đang, không khiến Thẩm Bồi Xuyên phải lo lắng chuyện trong nhà, đến tuổi này anh ấy cũng có thể về hưu sớm, hai người sống nhẹ nhàng thoải mái một chút.
“Chị hiểu mà, hai người các em bàn với nhau đi.” Lâm Tử Lạp vỗ vỗ vào tay cô ấy.
“Vâng, vậy em đi trước nhé.” Tang Du lên xe với Thẩm Bồi Xuyên, cửa sổ xe hạ xuống, Lâm Tử Lạp nói: “Nếu như cậu ấy về hưu thì hai người đến đây ở một thời gian nhé.”
Tang Du nói: “Vâng.”
Nhìn xe đi xa, Lâm Tử Lạp và Tông Triển Bạch quay về nhà, Tô Trạm đứng ở cửa: “Anh ấy cũng bận thật đấy, con gái vừa mới kết hôn đã đi luôn trong đêm rồi.”
“Công việc của anh ấy là thế nào, cậu cũng không phải không biết.” Lâm Tử Lạp liếc anh ta một cái.
Tô Trạm nói: “Tôi biết công việc của anh ấy rất bận rộn, thế nhưng cũng không cần làm bạt mạng thế chứ, có thể nghỉ ngơi một chút mà.”
Họ đi vào trong nhà, Lâm Tử Lạp nói: “Tôi sẽ ở lại đây một thời gian.”
Tô Trạm kinh ngạc: “Tạm thời không về Thái Lan à?”
Lâm Tử Lạp gật đầu: “Có lẽ Cảnh Hạo phải đi quản lý công ty một thời gian, tôi sẽ ở lại đây.”
“A?” Tô Trạm càng kinh ngạc: “Tại sao?”
“Muộn rồi, đi ngủ thôi.” Tông Triển Bạch sợ Tô Trạm nói nhiều lại lộ ra cái gì khiến Lâm Tử Lạp phát hiện nên dứt khoát chen ngang.
Tô Trạm: “. . .””
Anh ta nói sai cái gì à?
Tô Trạm ngơ ngác.
“Tôi nói sai cái gì à?” Anh ta nhìn Tông Triển Bạch.
Lâm Tử Lạp cũng nhìn anh, vừa rồi rõ ràng là anh ngắt lời Tô Trạm.
Tông Triển Bạch lạnh nhạt nhìn Tô Trạm: “Lớn tuổi rồi nên cũng nhạy cảm như phụ nữ thế à?”
Tô Trạm: “. . .”
Anh ta phát hiện mình nói cái gì cũng không đúng.
Lâm Tử Lạp: “. . .”
Cứ phụ nữ thì đều nhạy cảm à?
Có phải là cô cũng không thể nói gì không? Bằng không anh sẽ nói ‘em nhạy cảm quá rồi’?
Đi vào trong phòng, Lâm Tử Lạp không nhịn được mở miệng hỏi: “Câu vừa rồi là anh nói cho Tô Trạm nghe hay là nói cho em nghe?”
Tông Triển Bạch: “. . .”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!