“Không phải ngày mai mới là hôn lễ sao, hôm nay đã đưa cho em rồi?” Thẩm Hâm Dao chưa nhận vội mà chỉ nhìn cái hộp, đó giống như cái hộp đựng đồ trang sức vậy: “Quý giá quá, em không nhận đâu.”
Tông Ngôn Hi cười: “Tiểu Bảo là bảo bối quý giá nhất của nhà chị, cuối cùng cũng bị em lấy mất rồi thì còn gì mà quý giá hơn nó nữa chứ?”
Cô cứ nhét vào lòng của Thẩm Hâm Dao: “Chị biết Tiểu Bảo sẽ không đối xử tệ bạc với em, chắc là nó cũng có chuẩn bị cho em rồi nhưng ý tốt của chị, em hãy nhận lấy đi.”
Tông Ngôn Hi lấy ra một cái hộp khác: “Cái này cũng tặng em.”
“Hai phần quà sao?” Thẩm Hâm Dao lắc đầu nhìn Tông Ngôn Hi.
“Ngủ sớm đi, mai sáng chị gọi em.” Tông Ngôn Hi đẩy cửa đi vào phòng.
Thẩm Hâm Dao cũng nở nụ cười ngọt ngào cầm lấy hai món quà của Tông Ngôn Hi tặng đi vào một căn phòng khác.
Ngồi trên giường, cô ấy mở hộp quà ra, trong hộp quà châu báu đầu tiên là một bộ trang sức bằng kim cương, hộp còn lại là một chiếc váy hai dây màu đen, trông rất hở hang, kiểu dáng rất gợi cảm.
Mặt cô ấy hơi nóng lên, trong đầu cô ấy đang tưởng tượng mình sẽ mặc trên mình bộ váy gợi cảm này và đứng trước mặt Trang Gia Văn.
Thẩm hâm Dao nghĩa mà cảm thấy vừa xấu hổ vừa có chút mong chờ.
Sau đó, cô ấy thu dọn đồ đạc lại, đi tắm rửa rồi nghỉ ngơi, thật ra hôm nay cô ấy cũng có chút hưng phấn, dù sao ngày mai cũng kết hôn rồi, sắp phải trở thành vợ người ta rồi, trong lòng vừa hồi hộp lại lẫn mong chờ.
Thẩm Hâm Dao nằm trên giường lăn qua lăn lại cũng không cách nào ngủ được.
Một lúc sau cô ấy đành đứng dậy một mình đến phòng tân hôn.
Cô ấy đẩy cánh cửa phòng ra, không khí vui mừng tràn ngập khắp nơi, tấm chăn màu đỏ, trên đầu giường có tấm hình cưới của cô ấy và Trang Gia Văn.
Trên người Trang Gia Văn mặc bộ âu phục màu đen, anh ôm lấy eo của cô, khuôn mặt hai người đều nở nụ cười, cô mặc chiếc váy cưới màu trắng tinh, đây là bộ váy do Tần Nhã thiết kế dành riêng cho cô ấy, là chiếc váy độc nhất vô nhị, trang phục cưới cũng do đích thân Tần Nhã thiết kế.
Nơi này cũng do Tô Trạm và Tần Nhã cùng nhau trang trí.
Những quả bong bóng màu hồng phấn, chữ ‘Hỷ’ màu đỏ, chỉ những thứ này thôi cũng khiến cô cảm nhận được niềm hạnh phúc trong lòng.
Cô lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trang Gia Văn: “Ngủ rồi sao?”
Bên kia có lẽ không thấy tin nhắn nên không hề trả lời.
Bây giờ đã là nửa khuya rồi, anh ấy chắc đã ngủ rồi.
Thẩm Hâm Dao nhìn màn hình điện thoại rồi lại gửi thêm một tin nhắn: “Gia Văn, em yêu anh.”
Sau khi gửi đi, cô ấy lại thấy mình quá sến sẩm, rồi lại nhìn màn hình tủm tỉm cười.
Đợi đến lúc cô ấy muốn thu hồi thì đã không kịp nữa rồi, nên đành tắt máy chuẩn bị về phòng ngủ, bỗng nhiên lúc này cô ấy nghe thấy có tiếng động ngoài cửa sổ nên nghi ngờ đi qua đó kiểm tra thì đột nhiên cánh cửa sổ bị ai đó mở ra.
Thẩm Hâm Dao không kịp kêu la, sau đó cô vừa tính thét lên thì một người đàn ông bỗng nhảy vào từ cửa sổ và ép cô xuống giường rồi bịt miệng cô lại.
“Cô chính là Thẩm Hâm Dao sao?” Người đàn ông kia nheo mắt nhìn cô và để ý từng biểu cảm trên khuôn mặt cô: “Thẩm Bồi Xuyên là bố của cô sao?”
Thẩm Hâm Dao rất sợ hãi, cả người run rẩy hết cả lên nhưng trong lòng lại luôn tự nói với mình phải bình tĩnh, phải bình tĩnh.
“Nói.” Ánh mắt người đàn ông đó rất sắc bén, không biết từ lúc nào đã lấy cây súng ra chĩa vào trán cô: “Ở đây không chỉ có một mình cô đúng không?”
Người đàn ông lên tiếng uy hiếp.
Thẩm Hâm Dao đột nhiên nhớ đến việc Tông Ngôn Hi vẫn còn ở đây, người đàn ông có súng, nếu cô ấy chống cự thì người đàn ông này có thể sẽ nổ súng, tới lúc đó kinh động đến Tông Ngôn Hi thì có thể hắn ta sẽ giết người diệt khẩu.
“Anh là ai?” Thẩm Hâm Dao nghĩ mình rất bình tĩnh nhưng dưới ánh nhìn của người đàn ông kia thì khuôn mặt cô đầy sợ hãi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!