Cô nhìn vào tấm gương, kim cương thật lấp lánh, đeo bên trên lễ phục màu đencàng thêm phát ra ánh sáng rực rỡ.
“Oa.” Niya không biết lúc nào đã chạy vào, nhìn thấy Tông Ngôn Hi xinh đẹp như vậy liền bật ra một tiếng cảm thán, ánh mắt di chuyển đến sợi dây chuyền trên cổ cô, nói: “Em nói mà, bố của em có một phòng châu báu có thể nuôi chị, em không có gạt chị đâu.”
Song Eun đã một lần dẫn cô bé đi vào nên bé đã nhìn thấy cả phòng châu báu kia.
Tông Ngôn Hi thoáng thở dài một hơi, đứa nhỏ này, cô thật hết cách với nó, mặc kệ cô nói cái gì hay nói thế nào, đứa nhỏ này đều quay đầu liền quên, sau đó tiếp tục lôi kéo cô và Song Eun về cạnh nhau.
“Sao cô chủ đã vào trong này rồi? Không cho cá ăn nữa sao?” Sally hỏi cô bé.
Lúc này Niya mới nhớ tới bản thân tới đây để làm gì.
Bận bịu nói với Tông Ngôn Hi: “Sắp đến giờ rồi, em đến gọi chị, bố đang đợi chị đó ạ.”
Sally hỗ trợ: “Tôi giúp cô đeo tiếp các món này ạ.”
Tông Ngôn Hi đang do dự, Niya liền nói: “Đeo lên đi, đẹp lắm chị.”
Cô từ trong gương nhìn thoáng qua Niya, thỏa hiệp để Sally đeo lên cho mình, dù sao cô là phải đi cùng với Song Eun đến yến hội, dựa theo tin tức trong nước, đó chính là sân khấu cho cánh đàn ông, cô không thể quá keo kiệt khiến cho vị hầu tước này mất mặt được.
Đã chuẩn bị xong mọi thứ, cô đứng dậy ra khỏi phòng.
Niya cùng Sally đều đi theo cô.
Song Eun cũng đổi quần áo, nhưng không phải đồ tây, mà là một bộ quân trang thẳng tắp, gương mặt tuấn tú không lộ bất kỳ biểu cảm gì ngoài nét nghiêm túc khiến người khác cảm thấy e ngại.
Thân hình thon dài thẳng tắp anh tuấn uy vũ, nói năng nghiêm chỉnh, hết thảy điều này khiến anh ta bộc lộ phong thái tràn trề oai hùng.
Anh ta đứng tại cổng, đang bàn giao gì đó với người lái xe.
“Bố à.”
Giọng nói của Niya lôi léo ánh mắt của anh ta về phía trong phòng.
Tông Ngôn Hi đứng ở nơi cách anh ta không xa, cô có dáng người cao gầy, tư thế uyển chuyển, ngôn hành cử chỉ đoan trang thanh tao lại vô cùng lịch sự: “Để anh đợi lâu rồi.”
Ánh mắt của Song Eun rơi trên người cô.
Mái tóc màu đen xoăn nhẹ như tảo xõa trước ngực, làn da trắng như ngọc, đôi mắt tuyệt đẹp, giữa cái chau mày hay một nụ cười đều toát ra nét tha thướt không lời nào tả được. Cô tựa như một đóa mẫu đơn sơ khai, đẹp mà không lẳng lơ, trong bộ dạ phục màu đen lộ vai, kiều mà không phong trần, đôi chân trắng thon dài mê người như ẩn như hiện trong lớp váy đen lặng lẽ cám dỗ người.
Song Eun thu lại tầm mắt, tay đặt sau lưng nhẹ nhàng siết chặt, giọng nói cũng không hờ hững như thường ngày: “Lái xe đã chuẩn bị xe xong, chúng ta đi thôi.”
Tông Ngôn Hi đi tới.
Song Eun mở cửa xe, lịch sự dùng khuỷu tay che chở cô lên xe, đợi cho Tông Ngôn Hi ngồi xuống hẳn thì anh ta mới từ một bên khác ngồi vào trong xe.
Niya đứng tại cổng vẫy tay với bọn họ.
Tông Ngôn Hi cũng giơ tay vẫy nhẹ với cô bé.
Xe nhanh chóng được lái đi.
Chiếc xe lái ra ngoài sân đang chạy trên đường, Tông Ngôn Hi xuyên qua gương chợt nhìn thấy Giang Hữu Khiêm đang đi tới ngôi nhà phía trước, đó chính là ngôi nhà của bố mẹ cô.
Nhưng điều này không quam trọng, quan trọng tại sao anh ta lại xuất hiện ở đây?
“Dừng xe.” Tông Ngôn Hi cơ hồ thốt ra, cô sợ Giang Hữu Khiêm xuất hiện là bởi vì Giang Mạt Hàn.
Lái xe nhanh chóng phanh xe lại.
Ánh mắt của Song Eun đi theo cô nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, nhìn thấy một người đàn ông.
Lòng anh ta bỗng nhiên xiết chặt, đây là chồng trước của cô sao?
Ánh mắt của anh ta nhìn về phía Tông Ngôn Hi.
“Cô quen anh ấy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!