Hồi lâu không thể hoàn hồn.
Thể xác tinh thần đã hoàn toàn bị đả kích.
Bờ sông.
Tông Ngôn Hi dạy Niya vẽ vịt trời.
Hôm qua đã vẽ rất nhiều cây cỏ nên hôm nay vẽ động vật.
Niya nói bé thích biết bay.
Tông Ngôn Hi liền dạy cô bé vẽ vịt trời.
“Con chim này không đẹp gì hết.” Niya tinh nghịch, cô nhìn chú vẹt màu sắc sặc sỡ, rồi nhìn con vịt trời trắng xám đan xen thì cảm thấy xấu quá.
Tông Ngôn Hi cười, nhéo mũi của cô bé: “Niya, em chỉ yêu thích vẻ ngoài thôi hả?”
Niya chớp mắt.
Tông Ngôn Hi giải thích cho cô bé nghe: “Em đừng thấy nó không đẹp, chúng là những con vật chung tình nhất, vịt trời chưa bao giờ sống một mình, một bầy vịt trời hiếm khi xuất hiện số lẻ, nếu một con chết đi thì một con khác sẽ tự sát hoặc buồn mà chết.”
Niya nhìn cô một cái, lại nhìn hình vẽ trên giấy, nói: “Vậy em thích nó ạ.”
Tông Ngôn Hi cười, cảm thấy cô bé quả thật đáng yêu.
Niya cũng cười theo.
Song Eun đứng các đó không xa nhìn xem hai người.
“Bố à.”
Niya trông thấy anh ta, buông xuống bút vẽ chạy vội tới: “Bố ơi.”
Song Eun đưa tay sờ đầu của bé: “Rửa tay rồi đi ăn cơm.”
Niya quệt mồm: “Thế nhưng con không thích dì Phayam.”
Song Eun ngồi xuống, nhìn cô bé: “Dì ấy không tốt với con à? Tại sao lại không thích dì ấy?”
“Dì ấy thích quấn lấy bố, mà bố không thích dì ấy, dì ấy còn luôn chạy đến nhà chúng ta.” Niya nói.
“Chuyện người lớn để người lớn giải quyết, chuyện của con là đơn giản làm một đứa trẻ.” Song Eun ôm lấy cô bé.
Niya nghiêng đầu nhìn anh: “Con là trẻ con ạ.”
“Trẻ con quan tâm chuyện người lớn không đáng yêu chút nào.” Song Eun xoa gương mặt của cô bé: “Con hiểu chưa?”
Niya là một đứa trẻ ngoan ngoãn, dùng sức nhẹ gật đầu, nói: “Con hiểu ạ.”
Tông Ngôn Hi đứng sau lưng hai người nhìn bọn họ, cảm thấy đúng là bọn họ thật có chút giống bố con.
“Sáng nay dì ấy sẽ ăn sáng với chúng ta ạ?” Niya chớp mắt.
Đây không phải lần đầu tiên.
Cô ta thường xuyên tới, Niya biết tỏng hành động của Phayam.
Song Eun ừ nhẹ một tiếng, lúc đi vào phòng khách thì lại không thấy người.
Sally đi tới nói: “Tiểu thư Phayam đã đi rồi, bảo tôi nói với ngài ngày mai sẽ tới.”
Cô ta đi, Song Eun chỉ cảm thấy nhẹ nhõm, ôm Niya đi đến phòng vệ sinh cho Niya rửa tay.
“Hôm nay bố dẫn con ra ngoài chơi.” Song Eun vặn vòi nước cho cô bé xoa tay.
Niya đã không còn hào hứng, bây giờ nói đi, đợi chút nữa không chừng sẽ có việc gì đó cản lại.
Cô bé không ôm hi vọng đâu.
“Tại sao con không hào hứng?” Song Eun ôm cô bé đi vào phòng ăn, ôm bé đặt trên ghế.
“Em ấy sợ anh không giữ lời.” Tông Ngôn Hi đi tới.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!