Gã mặt sẹo lên tầng hai.
Mới đó đã đi xuống, nói với họ: “Đại cả của bọn này trên tầng, hai người lên đi.”
Cố Hiềm chắn trước Tông Ngôn Hi, nói: “Cô đi theo tôi.”
Tông Ngôn Hi đồng ý.
Hai người một trước một sau theo nhau lên tầng hai.
Tầng một bừa bãi nhưng tầng hai lại sạch sẽ gọn gàng, mặt sàn sạch bóng đến mức có thể soi gương trên đó được.
Đi hết cầu thang là phòng ăn, cửa sổ lớn chạm đến đất, rộng rãi sáng sủa, người đàn ông đang ngồi bên bàn ăn dùng bữa, nghe có tiếng động cũng không buồn ngẩng lên: “Các người được Lăng Vi giới thiệu đến?”
Cố Hiềm đang định trả lời thì Tông Ngôn Hi giữ anh ta lại, lắc đầu rồi nhìn người đàn ông kia: “Phải, nhưng cũng không phải.”
Nói vậy là ý gì?
Người đàn ông ngước mắt lên: “Nghĩa là sao?”
Tông Ngôn Hi nhìn anh ta: “Cô ta cho tôi biết về anh, nhưng không phải cô ta giới thiệu tôi đến đây.”
Không đợi người đàn ông trả lời, Tông Ngôn Hi lại nói: “Chắc hẳn anh rất tò mò những lời tôi nói có ý nghĩa gì. Thật ra rất đơn giản, tôi biết được anh qua lời nói của cô ta, và biết các anh làm nghề gì.”
Người đàn ông đặt chiếc thìa trong tay xuống, ánh mắt nhìn hằm hằm, anh ta bực bội, dù sao đi nữa thì những việc anh ta làm không phải chuyện làm ăn chính đáng nên không muốn để nhiều người biết đến.
Tông Ngôn Hi tươi cười: “Tôi đến tìm quả thực là muốn bàn chuyện làm ăn với anh.”
Anh và Lăng Vi từng cùng hợp tác làm ăn hai lần, lần thứ nhất vào năm kia, lần thứ hai là ngày hôm qua, lần trước đó anh còn thiệt hại mất hai người anh em, đúng chứ?” Tông Ngôn Hi thuật lại những gì mình nghe được.
Nhưng không hề giải thích rằng đây chỉ là những điều cô nghe thấy mà cố tình khiến người đàn ông kia tưởng là Lăng Vi tiết lộ cho cô biết.
Để anh ta nghĩ rằng Lăng Vi không phải người kín tiếng, cần phải cân nhắc nếu còn hợp tác với cô ta lần nữa. Tuy nhiên, đây không phải mục đích của cô.
“Lần này Lăng Vi đã đưa cho anh một triệu tệ, tôi sẽ đưa anh gấp đôi.” Tông Ngôn Hi kéo chiếc ghế bên bàn ăn ra ngồi xuống: “Có bàn bạc hay không?”
Cố Hiềm liếc nhìn cô, rồi đứng ngay bên cạnh, dáng vẻ giống như một tên đàn em.
Lúc này, cần có người hỗ trợ tăng thêm khí thế cho cô.
Người đàn ông kia quan sát cô và nghĩ bụng, một đứa con gái, nhìn vào tuổi tác cũng không phải là lớn mà giọng điệu thì không hề nhỏ.
“Cô muốn tôi làm gì?” Sắc mặt anh ta không hề thay đổi, giọng nói cũng ôn hòa, nhưng Tông Ngôn Hi có thể chắc chắn rằng anh ta thấy hứng thú.
“Điều tôi muốn rất đơn giản, sẽ không gây ra tổn thất gì cho anh, chỉ cần nói vài câu thôi.”
Người đàn ông nheo mắt lại: “Không phải lúc nào tôi cũng chỉ biết đến tiền đâu.”
Tông Ngôn Hi tươi cười: “Vậy anh biết đến gì nữa?”
“Có bàn chuyện làm ăn hay không thì phải xem tôi có vui vẻ hay không nữa.” Dựa vào trực giác, anh ta cảm thấy cô và Lăng Vi hoàn toàn khác biết, rõ ràng cô tới là vì Lăng Vi.
Chỉ nghe những lời ám chỉ của cô, tuy không nói toạc ra nhưng ý tứ trong lới nói luôn một mực nhấn mạnh rằng Lăng Vi không đáng tin cậy, không biết giữ mồm giữ miệng, không biết giữ bí mật.
Nhưng dù có ra sao đi chăng nữa, anh ta cũng đã từng hợp tác với Lăng Vi hai lần, còn cô gái trước mặt đây anh ta không hiểu một chút nào.
Anh ta từng ngấm ngầm điều tra về thân phận, lai lịch của Lăng Vi, cô ta là một con nhỏ lụy tình sẵn sàng không từ thủ đoạn vì đàn ông, không uy hiếp gì đến anh ta, nếu không đã chẳng hợp tác nhiều lần.
Tông Ngôn Hi hơi nhíu mày, dường như người đàn ông này không dễ gì thuyết phục được, nhưng, bố đã từng dạy, khi đàm phán với người ta, không bao giờ được để cho đối phương biết giới hạn của mình.
Kể cả không có cũng phải khiến cho đối phương tưởng rằng mình có.
Khiến cho đối phương không cách nào biết một cách chính xác rốt cuộc mình có bao nhiêu vốn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!