“Em biết không? Anh rất bất lực, anh không muốn em chịu khổ nhưng anh chẳng làm được gì cả. Cái cảm giác này rất khó chịu.” Tô Trạm ngồi bên cạnh giường, khuỷu tay đặt trên đầu gối, lưng cong xuống để cho Tần Nhã không thấy mặt của anh ta.
“Em biết, vì thế nên em không trách anh.” Tần Nhã nói.
“Em không trách anh nhưng anh trách chính mình, nếu anh có thể cứng rắn một chút thì…”
“Cứng rắn như thế nào, vứt bỏ người bà đã nuôi nấng anh ư?”
Tô Trạm cười khổ: “Ừ.”
Tần Nhã xoa đầu Tô Trạm: “Em không thích anh như thế. Một người có thể vứt bỏ cả người thân nhất của mình thì còn đáng giá để em yêu ư?””
Tô Trạm gối đầu lên đùi Tần Nhã rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Tần Nhã nghịch tóc của Tô Trạm rồi hỏi: “Đang suy nghĩ gì thế?”
Một lát sau Tô Trạm mới trả lời: “Mấy ngày trước anh mơ một giấc mơ.”
“Giấc mơ gì?”
Anh ta mơ thấy Tần Nhã rời khỏi mình, sau khi Tô Trạm bừng tỉnh thì không thể nào ngủ lại được nữa.
Tô Trạm nói: “Anh mơ thấy em.”
“Mơ thấy em cái gì?” Tần Nhã hỏi.
Cô ấy rất muốn biết trong giấc mộng của anh mình như thế nào.
“Em nói muốn sống cùng anh đến hết đời.” Tô Trạm quay đầu sang nhìn cô ấy.
“…”
“Suốt ngày cứ thế…”
Từ hôm đó về sau bà cụ không bảo Trần Tuyết nấu canh nữa.
Ngày nào Tần Nhã cũng phải đi bệnh viện tiêm thuốc rồi làm kiểm tra.
Lâm Tử Lạp tìm kiếm quá trình lấy trứng ở trên mạng.
Phụ nữ khác với đàn ông, trứng là có hạn.
Tình hình như Tần Nhã thì lấy mấy viên sợ là không đủ, sau này sẽ dùng thuốc để kích thích trứng phát triển rồi lấy tiếp.
Mọi người đều biết một tháng chỉ tạo ra một viên trứng, một năm cũng chỉ mới mười hai viên. Một lần lấy mấy viên như thế này thì chắc chắn sẽ tạo thành sự tổn thương đối với cơ thể của người phụ nữ.
Cô đã từng thấy một trường hợp ở trên mạng, có một người phụ nữ muốn làm mẹ nên đã vì thụ tinh ống nghiệm mà lấy ra sáu mươi viên trứng. Làm mười hai lần, cơ thể chịu đựng hơn một ngàn châm. Cuối cùng cũng được, nhưng mang thai được bốn tháng thì đứa trẻ mất đi nhịp tim, không thể không phá bỏ.
Có thể tưởng tượng ra được người phụ nữ đó tuyệt vọng như thế nào.
Quá trình này vừa dày vò vừa đau đớn, lại đả kích rất lớn tới tinh thần.
Nếu như thuận lợi thì làm một hai lần sẽ thành công.
Nhưng cũng có người cả đời không thành không, cuối cùng đành phải từ bỏ.
Cô tiếp tục lướt máy tính bảng.
“Nhìn gì đấy?”
Tang Du cười hỏi.
Lâm Tử Lạp ngẩng đầu lên hỏi: “Sao em lại tới đây?”
Tang Du ngồi ở mép giường rồi nói: “Bồi Xuyên đi công tác rồi, em không có việc gì nên đến thăm chị.”
“Đi công tác ư?” Lâm Tử Lạp kinh ngạc.
“Dường như phía trên muốn nâng đỡ anh ấy, nhưng phải ra ngoài hai tháng, sau khi về sẽ tiếp nhận chức vị cục trưởng.”
Thẩm Bồi Xuyên không cho Tang Du nói, vì là Lâm Tử Lạp nên cô ấy mới nói ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!