Động tác của Quan Kình dừng lại, anh kinh ngạc nhìn cô ta.
Cố Huệ Nguyên đơ người một lúc, cô ta nhìn vẻ mặt của Quan Kình, dường như đang nghĩ cái gì đó không đứng đắn, cười nói: “Anh giỏi lắm, em đã hài lòng lắm rồi, hơn nữa em còn nhớ kỹ em đã từng có được anh.”
Quan Kình cảm thấy lời cô nói rất kỳ lạ.
Nhưng anh không nghĩ nhiều thêm.
Ở bệnh viện…
Khi bác sĩ tới kiểm tra phòng buổi sáng, Tông Triển Bạch không có trong phòng, Lâm Tử Lạp hỏi bác sĩ: “Có phải con không khỏe không?”
Bác sĩ hỏi: “Tại sao lại hỏi vậy?”
“Mỗi lần khi anh tới kiểm tra, sắc mặt chồng tôi đều rất khó coi…”
Bác sĩ cười, về vấn đề này, bác sĩ đã hiểu rõ rồi. Sau khi kiểm tra lần đầu, Tông Triển Bạch đã một mình đến tìm anh ấy, hỏi lúc kiểm tra hình ảnh hiển thị lên có phải thai nhi không, bác sĩ nói phải.
Sau đó Tông Triển Bạch nhìn anh với biểu cảm rất buồn cười, hỏi: “Tại sao lại trông xấu như vậy?”
Dù sao anh và Lâm Tử Lạp đều không xấu mà.
Thai nhi trong hình chiếu có mũi tẹt, miệng to, thật sự rất xấu.
Thế nhưng rất nhiều trẻ sơ sinh ban đầu thì xấu, càng lớn lại càng đẹp, ngược lại, có những bé lúc sinh ra rất đẹp, nhưng càng lớn càng khó coi.
Bác sĩ hỏi: “Anh còn nhớ dáng vẻ của thai nhi đó không?”
Hình dáng đó vẫn in đậm trong tâm trí anh, anh vĩnh viễn sẽ không quên được, anh nói: “Chúng nó rất nhỏ, da dẻ nhăn nheo, có lẽ tới tháng thứ năm thứ sáu mới tốt hơn được chút.”
Bác sĩ nói: “Khi chủ tịch Tống nhìn thấy hình dáng siêu âm của thai nhi thì mới thật sự phiền muộn ấy.”
Lâm Tử Lạp cười, thì ra là vậy, anh ấy còn cho rằng thai nhi sẽ đẹp ư?
“Nếu như có hiện tượng đau bụng thì nhất định phải lập tức gọi bác sĩ.” Bác sĩ nói.
Lâm Tử Lạp gật đầu, nói: “Tôi biết rồi.”
Trước khi đi bác sĩ sợ Lâm Tử Lạp cũng ghét bỏ trẻ con xấu, khoảng thời gian trước trên mạng có một đoạn video, một bà bầu vừa đi vừa khóc vì nhìn thấy ảnh con mình qua siêu âm bốn chiều xấu quá.
Cô gái chuẩn bị làm mẹ đã bị đứa bé xấu xí đó làm cho phát khóc.
“Cô và chủ tịch Tống đều rất đẹp, con sẽ không xấu đâu, bởi vì còn nhỏ quá nên vẫn chưa phát triển hết, hai người không cần quá lo lắng.”
Lâm Tử Lạp cười nói: “Tôi sẽ không nghĩ nhiều đâu.”
Cho dù xấu khủng khiếp cô cũng không ghét bỏ, chỉ cần đứa bé khỏe mạnh là được.
Tông Triển Bạch đi vào, thấy Lâm Tử Lạp đang cười, anh hỏi: “Có chuyện gì mà em vui vậy?”
Lâm Tử Lạp không đáp lại, mà cô chỉ vào bữa sáng trên bàn: “Đây là đồ để lại cho anh đấy, anh mau ăn đi, đợi lát nữa là nguội rồi.”
Tông Triển Bạch ngồi trước bàn, cầm đũa lên, Lâm Tử Lạp hỏi: “Anh sẽ ghét bỏ con chúng ta nếu nó xấu sao?”
Tông Triển Bạch quay đầu nhìn cô, dường như anh đã hiểu ra cô đang cười cái gì, anh nói rõ: “Xấu cũng là con của anh, xấu thì sao?”
Lâm Tử Lạp cười: “Anh không buồn sao?”
Tông Triển Bạch ho nhẹ một tiếng, trong lòng nghĩ bác sĩ này đúng là đáng ghét, cái gì cũng nói ra hết.
“Anh thèm vào mà buồn, anh vui lắm.”
Lâm Tử Lạp nằm trên giường, hỏi: “Hôm nay anh ra ngoài không?”
Tông Triển Bạch gật đầu, anh phải đi xử lý chuyện của Cố Huệ Nguyên, hôm nay không thể ở bệnh viện với cô được.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!