Lạ đến mức bà không thể tin được, đây là Tần Nhã.
Phải bị chấn thương nặng đến mức nào mới phải thay đổi diện mạo hoàn toàn như vậy.
Ngay cả giọng nói cũng khác, hoàn toàn là ngoại hình của một người khác.
“Là chúng ta có lỗi…”
Bà cụ lau vết ướt trên khóe mắt, đó là sự đau lòng, sửng sốt, là – không thể chấp nhận được.
Đồng thời chấn động, lòng của bà cũng rõ ràng, cô ấy là Tần Nhã, cô ấy tiếp tục quen Tô Trạm, đời này cho đến chết bà cụ cũng đừng mơ ôm chắt.
Tuy nhiên, nếu như phản đối, lương tâm của bà cụ sẽ bị lên án.
Bà cụ rất bối rối và mâu thuẫn.
“Cháu về khi nào vậy? Sao cháu không đi gặp bà?” Bà cụ dập tắt cảm xúc.
Tần Nhã cúi đầu không nói gì.
Cô ấy còn chưa nói, bà cụ liền biết: “Không lẽ bởi vì thằng nhóc thối Tô Trạm đã làm cháu tổn thương nên đến ta cháu cũng không thèm nhìn tới?”
“Ta hiểu hết rồi.” Bà cụ nắm chặt tay của Tần Nhã: “Chỉ cần cháu còn ổn là tốt rồi, ổn là tốt rồi.”.
Bà cụ thực sự hy vọng Tần Nhã sẽ bình an vô sự.
Tần Nhã mím môi: “Cháu xin lỗi.”
“Cháu có lỗi gì chứ, là chúng ta có lỗi với cháu.” Bà cụ vẫn thấu hiểu đạo lý, biết rõ sự việc lúc đó là ai đúng ai sai.
Tô Trạm ngồi xổm bên cạnh Tần Nhã, vươn tay ôm lấy bả vai của cô: “Bà nội, cháu muốn ở cùng Tần Nhã, bà có đồng ý không?”
Bà cụ nhìn cháu mình, đây là đưa bà cụ vào tròng rồi.
Nếu bà cụ không đồng ý, thì bà cụ không có lương tâm, Tần Nhã bị thành như vậy là vì bọn họ.
“Đương nhiên.” Tuy rằng bà cụ không thể tiếp nhận chuyện mà Tần Nhã không thể sinh con, nhưng bà cụ cảm thấy hiện tại y học rất hiện đại, lúc nào cũng có thể chữa trị được.
Tô Trạm không ngờ rằng bà cụ có thể vì Tần Nhã mà chấp nhận việc anh ta không có con, trong lòng vui mừng khôn xiết: “Bà nội, bà tốt bụng thật đấy.”
Tô Trạm vui mừng ôm lấy bà cụ.
Bà cụ không vui, đẩy cháu trai ra, nói với Tần Nhã: “Ngày mai đến bệnh viện thăm bà nhé?”
Tần Nhã do dự rồi đồng ý: “Dạ.”
Bà cụ vỗ vỗ tay cô ấy: “Đã muộn rồi, đi nghỉ ngơi sớm.”
Tô Trạm đỡ Tần Nhã trong lòng vẫn chưa hết hưng phấn, nói: “Cảm ơn bà nội.”
Bà cụ không nhìn Tô Trạm cũng không đáp, nói với điều dưỡng viên đứng đằng xa, “Đẩy tôi về.”
Tô Trạm vội vàng nói: “Cháu đưa Tần Nhã vào trong, lát nữa cháu sẽ đưa bà trở lại bệnh viện.”
Tần Nhã nói: “Không cần. Anh tiễn bà nội trở về đi.”
Rốt cuộc, bà cụ chân tay không thuận tiện, lên xe cần có người giúp đỡ bế bà lên, vẫn là Tô Trạm nên đưa bà cụ đi.
Tô Trạm muốn nói cái gì, Tần Nhã cười với hắn: “Ngày mai chúng ta gặp lại ở bệnh viện.”
Nói xong cô ấy quay lưng bước vào nhà.
Tô Trạm không đuổi kịp, nghĩ cũng đúng, bà nội anh đã đồng ý rồi, bọn họ còn có rất nhiều cơ hội.
Anh ta đẩy bà cụ quay về.
Bà cụ đang nghĩ trong lòng phải tìm một bác sĩ giỏi để khám cho Tần Nhã. Tuy nhiên, Tô Trạm vẫn đang chìm đắm trong niềm vui sướng được bà cụ chấp nhận Tần Nhã, cũng không nhận ra rằng việc bà cụ để Tần Nhã đến bệnh viện thăm là có chủ đích.”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!