Chương 92
“Tổng giám đốc Quang, anh nên quản người phụ nữ của mình cho tốt. Đừng để cô ta đi quyến rũ Thanh Vũ nữa” Nguyễn Mỹ không chịu thua kém quay sang châm chọc Lê Minh Quang.
Sau khi tôi nghe cô ta nói, lạnh nhạt ngẩng đầu, ánh mắt trống rỗng nhưng lạnh lùng nói: “Tôi chưa bao giờ muốn câu dẫn Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ đối với cô mà nói chính là miếng bánh ngọt. Còn đối với tôi, Trần Thanh Vũ chỉ là người đàn ông đã qua sử dụng, không muốn dùng lại lần nữa.” “Cô..” Nguyễn Mỹ vừa nghe, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
Tôi cũng lười tranh cãi với Nguyễn Mỹ về vấn đề này, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn Nguyễn Mỹ, không nói gì nữa. “Thanh Kiên, Thanh Kiên của tôi xảy ra chuyện gì vậy?” Lúc chúng tôi đang tiếp tục chờ, mẹ của Trần Thanh Kiên nghe tin Trần Thanh Kiên xảy ra tai nạn xe cộ, cả người lảo đảo chạy tới. Tôi còn nhớ bà là một người phụ nữ rất thanh lịch, nhưng mà lúc này đây lại vô cùng lo lắng sợ hãi nhào về phía chúng tôi.
Bà nắm lấy tay của Trần Thanh Vũ, vội vàng nói với Trần Thanh Vũ: “Thanh Vũ, con nói cho thím nghe, hiện tại Thanh Kiên như thế nào rồi?” “Còn đang cấp cứu” Trần Thanh Vũ nhàn nhạt nhìn mẹ Trần Thanh Kiên, lạnh nhạt giải thích.
Tôi biết, quan hệ giữa nhà họ Trần và dòng họ tương đối xa cách. Có lẽ là bởi vì đó là một gia tộc lớn, cách đối nhân xử thế cũng hơi lạnh lùng.
Cả người mẹ của Trần Thanh Kiên run rẩy, bà ngồi dưới đất gào khóc lớn.
Nhìn bộ dạng mộ của Trần Thanh Kiên khóc đen dáng thương như vậy, khiến trong lòng tôi khó tránh khỏi cũng mang theo chút chua xót.
Tôi nhẹ nhàng lấy tay của Lê Minh Quang ra, đi tới bên cạnh mẹ của Trần Thanh Kiên, nói với bà ấy: “Xin lỗi di, Thanh Kiên là vì cứu con, cho nên mới..” “Huỳnh Bảo Nhi, cái con sao chổi này, tại sao cô lại hại Thanh Niên của tôi?” Mẹ của Tran Thanh Kiên ngầng đầu, dáng về tao nhã trên mặt lúc này lại tràn đầy căm han.
Bà đúng day, tay chia vào người tôi la lớn.
Tôi yên lặng mặc cho mẹ của Trần Thanh Kiên chửi bới mình, một câu cüng không nói.
Tôi biết, Trần Thanh Kiên xảy ra chuyện như vậy, mẹ Trần Thanh Kiến thân tôi cũng là lẽ thường. Nếu như, neu như lần này Trần Thanh Kiên không qua khỏi, tôi sẽ thấy ân hận cả đời, “Đều tại cô, con tien nhân này, tại sao cô lại mê hoặc con trai tôi, tôi đã nói nó… không nên nghĩ tới cô nữa. Tại sao nó lại không nghe, tại sao… Cuoi cùng cô có cho nào tốt chu? Nguoi phụ nữ bị ruồng bỏ ngay cả Thanh Vũ cũng không cần, tôi không biết cuối cùng thì Thanh Kiên đã trúng phải bùa mê thuốc lú gì mà lại yêu con nhu thế. Rot cuộc thì cô đã cho Thanh
Kiên của tôi uống thứ gì vậy hả?”
Lời của mẹ Trần Thanh Kiên sac như dao nhon xẹt qua tai của tôi, có chút khó chịu,
Tôi năm chặt tay, sắc mặt tái nhợt nói: “Con… không biết…” Không biết tình cảm của Trần Thanh Kiên với tôi? Không, thật ra tôi biết hết, nhưng mà tôi không muốn nghĩ đen nó. Tôi tham chí không biết, rot cuộc Trần Thanh Kiên đã bắt đầu thích tôi từ lúc nào? Tôi nhớ lúc trước khi thấy Trần Thanh Kiên, anh ấy chỉ là một học sinh cấp ba ngại ngùng, rot cuoc đã thích tôi từ bao giờ? “Nghiệp chướng nghiệp chưong..” Me của Trần Thanh Kiên đam ngực, hét lón vào mặt tôi.
Toàn bộ hành lang bệnh viện yên tĩnh lạ thường, tôi và mẹ Trần Thanh Kiên nhìn nhau. Lê Minh Quang chỉ đứng bên cạnh tôi, nhẹ nhàng ôm lấy vai an ủi tôi. “Em đừng lo lắng, nhất định sẽ không có chuyện gì đâu.” Tôi tựa vào lòng Lê Minh Quang, khẽ chớp mắt, tim tôi đau nhói khôn xiết.
Người đàn ông nở nụ cười trong trẻo kia, nhất định sẽ bình an không có chuyện gì, đúng không?
Trần Thanh Kiên, cầu xin anh, đừng xảy ra chuyện gì, đừng để tôi… mang theo một mạng người trên lưng nữa, thật sự tôi không còn đủ sức để chấp nhận thêm nữa. “Xẹt” Không biết đã qua bao lâu, chờ đợi thời gian dài, tôi có hơi tê tay. Lúc này cửa phòng phẫu thuật phía sau được mở ra.
Khi cửa phòng phẫu thuật được mở ra, ánh mắt chúng tôi đồng loạt nhìn về phía bác sĩ đang đi ra từ phòng phẫu thuật, tôi gần như lao về phía bác sĩ. “Bác sĩ, tình hình của Thanh Kiên như thế nào rồi?” “Bác sĩ, Thanh Kiên nhà tôi ra sao rồi? Rốt cuộc đã như thế nào rồi?” Mẹ của Trần Thanh Kiên và tôi quây quanh người bác sĩ, hỏi ông ấy.
Bác sĩ kéo khẩu trang trên mặt xuống, sắc mặt nghiêm túc và chia buồn nhìn tôi và mẹ của Trần Thanh Kiện. “Chúng tôi rất xin lỗi, bệnh nhân được đưa tới quá muộn, chúng tôi đã cứu chữa sáu tiếng đồng hồ, nhưng vẫn…” “Ông nói gì? Ông lặp lại lần nữa cho tôi?” Mẹ của Trần Thanh Niên giống như người điên, nắm lấy cánh tay của bác sĩ hét lớn.
Dường như bác sĩ đã quá quen với những tình cảnh khi thông báo bệnh nhân tử vong.
Ông bình tĩnh nhìn mẹ của Trần Thanh Kiên, nhẹ giọng nói: “Tôi rất xin lỗi, chúng tôi không còn cách nào để cứu cậu ấy, cậu ấy đã tử vong.”
Tử vong… Trần Thanh Kiên… tử vong?
Sau khi tôi nghe được, mắt trừng lớn, thân thể nhịn không được lui về sau từng bước. Lê Minh Quang ở phía sau đỡ lấy người tôi, nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của tôi, ánh mắt hơi tối sầm nói: “Bảo Nhi.”
Minh Quang, em đang nằm mơ đúng không?” Tôi nằm lấy áo trước ngực Lê Minh Quang, sắc mặt tái nhợt hỏi anh ấy.
Lê Minh Quang có chút đau lòng vuốt mặt tôi: “Em mệt rồi, anh đưa em về trước nghỉ ngơi một chút.” “Nhất định là em đang mơ, nhất định là vậy rồi.” Tôi dựa ở trong lòng của Lê Minh Quang, lẩm bẩm nói.
Làm sao Trần Thanh Kiên có thể chết được chứ? Tôi còn nhớ rõ… Anh ấy còn vừa mới nói chuyện với tôi, còn nói cho tôi biết bí mật của Trần Thanh Vũ, làm sao bỗng nhiên lại chết được?
Làm sao như thế được? Làm sao lại chết chứ? Nhất định là do tôi đang nằm mơ đúng không? “Huỳnh Bảo Nhi, con tiện nhân này, cô hại chết con tôi, tôi muốn cô phải đền mạng.” Một giọng nói bén nhọn rống lớn bên tai tôi, tôi thấy mẹ của Trần Thanh Kiên nhào qua, ánh mắt đỏ lừ mang theo sự căm hận, như muốn nuốt trọn con người tôi.
Cả người tôi cứng ngắt, ngơ ngác nhìn người phụ nữ đang nhào tới bên người mình, hoàn toàn không có ý tránh né. “Đủ rồi.” Ngay lúc tay của mẹ Trần Thanh Kiên chuẩn bị tiến sát đến cổ tôi thì bị Trần Thanh Vũ tách ra. Giọng nói lạnh như băng của Trần Thanh Vũ nhìn sang vẻ mặt đang giận dữ của mẹ Trần Thanh Kiên. Đó là thứ âm thanh lạnh lùng, lại ẩn chứa một tầng lạnh lẽo khiến người ta kinh hãi.
Mẹ Trần Thanh Kiên mở to mắt, nước mắt rơi đầy mặt nói: “Thanh Vũ, bây giờ con đang giúp cho Huỳnh Bảo Nhi sao? Thanh Kiên là em họ của con, bây giờ nó bị Huỳnh Bảo Nhi hại chết không nhắm mắt. Thím tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Huỳnh Bảo Nhi, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hung thủ giết người này.”
Bốn chữ hung thủ giết người, mạnh mẽ đánh vào đầu của tôi.
Tôi kinh hãi mở to mắt, sợ hãi nhìn Trần Thanh Vũ, “Bảo Nhi.” Trước mắt tôi là một màn tối đen, dần dần cắn nuốt cả người tôi. Cái gì tôi cũng không thấy ro, cuối cùng nghiêng đầu một cái, lập tức ngất xỉu.
Lúc tôi đang hôn mê, tôi nghe được giọng nói hoảng sợ của
Lê Minh Quang. Còn thấy được gương mặt tuấn tú đang bối rối của Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ cũng sẽ biết bối rối sao? Có lẽ là do tôi nhìn nhầm chăng? Người đàn ông kia, làm sao sẽ bối rối được đây chứ? “Bảo Nhi” Tôi nghe thấy có người đang gọi tên của tôi, tôi cố gắng mở mắt ra, lập tức thấy một mảnh trắng xoá, tôi mờ mịt luống cuống đứng ở giữa. Nhìn bốn phía xung quanh mông lung, không tìm được điểm đầu, cũng không tìm thấy lối đi. “Bảo Nhi” Một giọng nói trầm khàn mà dịu dàng vang lên lần nữa, tôi hơi sợ hãi nhìn xung quanh, nhưng lại không thấy bất kỳ người nào.
Có người ở đây gọi tôi? Nhưng mà cuối cùng là ai? Là ai đang gọi tôi? “Bảo Nhi…”
Lúc tôi đang muốn tìm kiếm rốt cuộc là người nào đang gọi tôi, một giọng thở dài xẹt qua tai của tôi. Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy Trần Thanh Kiên mặc một chiếc áo sơ mi xanh nhạt cùng quần đen sạch sẽ, xuất hiện trước mặt tôi.
Nụ cười của anh ấy vẫn giống như trước đây, vẫn là nụ cười tỏa nắng trong trẻo, ánh mắt nhìn tôi vẫn dịu dàng như trước. Tôi ngạc nhiên nhìn Trần Thanh Kiên xuất hiện trước mặt mình, hình như tôi bị vật gì làm tắc nghẹn, vô cùng khó chịu. “Thanh Kiên…” “Bảo Nhi, nhất định phải hạnh phúc, hứa với em nhé.” Trần Thanh Kiên nở nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói với tôi.
Hạnh phúc sao? Nhưng mà muốn tôi hạnh phúc như thế nào?
Tôi vươn tay ra, khi sắp nắm được tay của Trần Thanh Kiên, đột nhiên cả người Trần Thanh Kiên bị máu tươi nhuộm đỏ. Anh ấy trợn to mắt nhìn tôi, tôi bị giật mình không ngừng lui về phía sau, mà sau lưng tôi là một vách núi. “A.”
Tiếng thét thê lương chói tai, ngay lúc đó có một đôi tay ôm lấy tôi. “Huỳnh Bảo Nhi, tỉnh dậy đi, Huỳnh Bảo Nhi”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!