Chương 88
Khách khứa của bữa tiệc đều tập trung ở dưới lầu. Còn trên lầu, tôi và Trần Thanh Vũ lại đang trầm luân vào nhau, không sao thoát ra được. “Được rồi… Trần Thanh Vũ.” Không biết đã qua bao lâu, tôi đỏ mặt nói với người đàn ông đang cày cấy không biết mệt mỏi trên người tôi.
Sự bình tĩnh của tôi ở trước mặt Trần Thanh Vũ cơ bản đã trở thành con số không.
Mỗi lần như thế này, có lẽ trong thâm tâm tôi vẫn muốn có được tình yêu của Trần Thanh Vũ, đúng không? “Huỳnh Bảo Nhi, đừng để Lê Minh Quang chạm vào người.” Trần Thanh Vũ dừng động tác, tay nắm lấy cằm của tôi, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào mắt tôi.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, rũ mi mắt, không nói lời nào. Thấy tôi không nói gì, Trần Thanh Vũ mạnh mẽ dùng thân thể va chạm vào tôi một chút.
Tôi kêu đau một tiếng, nắm lấy vai của Trần Thanh Vũ xấu hổ nói: “Trần Thanh Vũ, anh không nên quá đáng.”
Trần Thanh Vũ lười biếng chống lên ngực của tôi, cắn ở trên đó một cái: “Quá đáng? Quá đáng cái gì? Em có quá đáng không? Tôi van xin em như vậy, em lại bỏ rơi tôi rồi bỏ đi với Lê Minh Quang à? Nói đi, em có để Lê Minh Quang chạm vào người không?”
Trần Thanh Vũ dùng sức bóp trên ngực tôi, sau đó lại mạnh mẽ cắn một cái, không đàng hoàng nói. “Đừng” Tôi bị hành động của Trần Thanh Vũ làm cho cả người mềm nhũn, thân dưới càng thêm khô nóng.
Huỳnh Bảo Nhi, có chịu nói hay không?” Trần Thanh Vũ biết rõ vị trí mẫn cảm trên người của tôi là chỗ nào nên anh ta luôn va chạm một cách bừa bãi. Cuối cùng tôi không còn cách nào khác, đành phải căn răng lắc đầu:” Không có…” “Nhớ cho kỹ, cơ thể của em, chỉ tôi mới có thể chạm vào, ở đây cũng là của tôi” Ngón tay của Trần Thanh Vũ lướt qua xương quai xanh của tôi. Lại lướt xuống bụng, dùng sức va chạm lung tung trong cơ thể tôi.
Tôi nhịn không được kêu lên một tiếng, lớn giọng kêu. “Trần Thanh Vũ… anh chậm một chút..” “Phụ nữ nói một đường suy nghĩ một nẻo, rõ ràng em rất thích tôi mà.” “Nóng quá…” Tôi nhẹ giọng hô một tiếng, hai chân càng dùng sức quấn lấy thắt lưng của Trần Thanh Vũ.
Tôi thích cái loại cảm giác này, thích cái cảm giác được quấn lấy Trần Thanh Vũ này. “Thanh Vũ.” Lúc thân thể của tôi và Trần Thanh Vũ đang điên cuồng thăm dò nhau. Bên ngoài hành lang lại truyền tới giọng nói của Nguyễn Mỹ.
Cả người tôi nhịn không được căng cứng, thân thể của Trần Thanh Vũ cũng dần trở nên vô cùng khó chịu. Giọng nói như nghiến ra từ kẽ răng: “Huỳnh Bảo Nhi, em muốn tôi chết sao?” “Ừm… xin lỗi.” Tôi thấy cả khuôn mặt của Trần Thanh Vũ đều trở nên vô cùng khó coi, tôi lúng túng thả lỏng người một chút.
Trần Thanh Vũ dùng sức bịt miệng tôi, động tác không hề chậm lại mà ngược lại càng dùng sức hơn. “Ôi” Tôi bị cái cảm giác như đang yêu đương vụng trộm làm cho cả người hưng phấn. “Thanh Vũ?” Giọng của Nguyễn Mỹ ngày càng đến gần. Càng như thế này, tôi cảm giác được cơ thể như đang rơi vào hố sâu, càng thêm hưng phấn.
Trần Thanh Vũ cúi đầu, quyến rũ nói với tôi: “Loại cảm giác này rất kích thích phải không?”
Tôi liếc mắt trừng Trần Thanh Vũ, nhưng cuối cùng vẫn không hiểu được chuyện gì xảy ra với Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ chăm chú nhìn tôi, thở dài một hơi nói: “Huỳnh Bảo Nhi, chờ tôi.”
Cái gì? Tôi bày vẻ mặt khó hiểu nhìn Trần Thanh Vũ, Trần Thanh Vũ đã rút mình đi ra khỏi người tôi. Anh vươn tay kéo tôi rồi tiến vào từ phía sau người tôi. “Trần Thanh Vũ…” Đột nhiên tôi bị người đàn ông này tập kích, nhịn không được rên nhẹ một tiếng. Trần Thanh Vũ cắn cắn vành tai của tôi, khàn giọng nói: “Chờ tôi, được không, Huỳnh Bảo Nhi, đừng thích người khác. Giọng nói của Trần Thanh Vũ có cảm giác chua xót không rõ, khiến mũi tôi cũng mang theo chút chua xót không hiểu được.
Tim của tôi đã bị Trần Thanh Vũ dắt đi, tôi chỉ có thể đi theo tần suất của Trần Thanh Vũ và chôn vùi bản thân mình vào hết lần này đến lần khác.
Không biết qua bao lâu, cuộc vận động này mới dần dừng lại. Tôi đã không còn tí sức lực nào, chỉ có thể yếu ớt dựa vào người của Trần Thanh Vũ, không ngừng thở gấp.
Dưới đất có một đống quần áo, là quần áo của tôi và Trần Thanh Vũ đan xen vào nhau, trông rất mờ ám. “Có đau không?” Trần Thanh Vũ vươn tay ra, nhẹ ấn vào eo tôi hỏi.
Tôi miễn cưỡng mở mắt và lẩm bẩm: “Khốn kiếp, sao anh lại dám dùng sức như vậy.”
Chắc Nguyễn Mỹ đã đi xa rồi, có lẽ là do không tìm thấy Trần Thanh Vũ nên đã đến nơi khác tìm.
Tôi không hiểu nhìn Trần Thanh Vũ, không hiểu vì sao Trần Thanh Vũ lại dây dưa với tôi như thế? Tại sao anh lại làm ra loại chuyện này với tôi ở trên địa bàn của nhà họ Nguyễn như thế. “Khi về tôi sẽ bôi thuốc cho em.” Trần Thanh Vũ cắn môi tôi, sau đó bước xuống giường mặc quần áo.
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ mặc quần áo chỉnh tề, tôi lại không tự chủ cong môi khi nghĩ đến động tác Trần Thanh Vũ mới vừa làm ở trên giường.
Quả nhiên, đàn ông ở trên giường đều không bằng cầm thú. “Quần áo của tôi thì sao?” Tôi ôm ngực mắng Trần Thanh
Vũ.
Đều tại Trần Thanh Vũ, anh đã lại xé rách hết quần áo của tôi, nghĩ đến tôi lại cảm thấy tức giận.
Trần Thanh Vũ cong môi cười xấu xa, lười biếng nhìn chằm chằm tôi một lúc lâu sau mới nói: “Tôi thích em lúc không mặc gì cả.” “Anh…” Tôi bị lời nói không biết xấu hổ của Trần Thanh Vũ chọc tức, túm lấy một cái gối ném về phía Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ bắt lấy gối, lại gần tôi, mập mờ cắn lỗ tai tôi nói: “Cô gái ngốc, làm sao tôi có thể cho em không mặc quần áo? Hử? Cho dù không mặc quần áo, em cũng chỉ có thể ở trước mặt tôi. ” 11 “Trần Thanh Vũ.” Tôi cảm thấy vô cùng xấu hổ với những lời của Trần Thanh Vũ. Tôi tức giận trừng mắt nhìn anh.
Trần Thanh Vũ dùng sức cắn môi tôi một cái, lúc này mới đứng dậy đi ra khỏi cửa.
Tôi nhìn động tác của Trần Thanh Vũ, không biết rốt cuộc thì Trần Thanh Vũ muốn làm gì?
Trần Thanh Vũ sẽ không bỏ đi một mình như thế này, để tôi đợi ở trong phòng một mình chứ?
Nhưng mà rõ ràng là do tôi lo lắng dư thừa, bởi vì sau đó Trần Thanh Vũ lại đi vào, trong tay anh cầm một cái túi, đi lại gần tôi.
Tôi nhìn cái túi kia, chắc là quần áo, tôi đỏ mặt nhìn Trần Thanh Vũ. Anh lập tức lấy quần áo trong đó ra đưa cho tôi, bảo tôi đi thay.
Tôi nhìn quần áo xem một chút, bên trong không chỉ có váy mà còn có cả nội y. Thấy mấy cái này, tôi hơi xấu hổ. Nhưng sau khi Trần Thanh Vũ đưa quần áo cho tôi cũng không đi ngay, ngược lại mắt còn chăm chú nhìn tôi.
Cả khuôn mặt của tôi đỏ rần khi bị anh nhìn với ánh mắt “Trần Thanh Vũ, anh nhìn gì vậy?” này. “Không có gì. Không phải em muốn mặc quần áo sao?” Trần Thanh Vũ thu hồi ánh mắt, lười biếng nhìn về phía tôi. Khốn kiếp, anh còn ở đây thì sao tôi mặc quần áo được? “Anh đi ra ngoài trước đi.” Tôi cắn răng, gầm nhẹ với Trần Thanh Vũ.
Ánh mắt sâu thẳm của Trần Thanh Vũ chăm chú nhìn tôi hồi lâu, sau đó mới cong môi nói: “Trên người em còn có chỗ nào mà tôi chưa nhìn qua sao? Hử?”
Tôi tức giận trước lời nói không biết xấu hổ của Trần Thanh Vũ đến mức phồng má lên, trừng mắt nhìn anh.
Phải trừng mắt với Trần Thanh Vũ một hồi lâu, sau đó anh mới chậm rãi rời đi.
Thấy Trần Thanh Vũ đã rời đi rồi tôi mới gấp rút cầm quần áo lên, bắt đầu mặc vào người.
Chỗ bên hông đau nhức, khó chịu muốn chết.
Sau khi tôi mặc quần áo vào, đi ra ngoài lại không nhìn thấy bóng dáng của Trần Thanh Vũ đâu.
Trên mặt đất để lại một mảnh giấy ghi chú.
Tôi cầm lên nhìn thoáng qua, là của Trần Thanh Vũ để lại. Trần Thanh Vũ nói anh đi xuống trước, nói tôi đợi sau khi bữa tiệc kết thúc thì ra cửa sau chờ anh.
Tôi vừa nghĩ tới động tác thô lỗ của Trần Thanh Vũ, đến bây giờ mặt vẫn còn nóng hổi.
Không cần nghĩ tôi cũng biết Trần Thanh Vũ muốn làm với mình.
Tôi cố nén cơn nóng trong lòng và đi xuống lầu. gì
Mới vừa xuống lầu, vai lập tức bị người khác vỗ một cái. Tôi sợ hết hồn, quay đầu lại thấy gương mặt anh tuấn của Lê Minh Quang.
Lê Minh Quang nhìn vẻ mặt sợ hãi của tôi, vuốt mũi, bất đắc dĩ cười nói: “Sao vậy? Nhìn anh rất đáng sợ sao?” “Minh Quang…” Tôi thấy Lê Minh Quang thì lập tức nghĩ tới việc mình và Trần Thanh Vũ vừa mới triền miên lúc nãy, tự nhiên tôi cảm thấy có lỗi với Lê Minh Quang.
Lần nào tôi cũng quyết định về lại với Lê Minh Quang, nhưng mà…
Nghĩ tới đây, tôi cười khổ sở, lẽ nào tôi với Trần Thanh Vũ không còn cách nào cắt đứt hoàn toàn sao?
Quần áo của em?” Ánh mắt sâu thẳm của Lê Minh Quang nhìn chằm chằm quần áo trên người tôi, giọng nói bất giác trầm xuống.
Tôi nghe Lê Minh Quang nói thế, cả người khẽ run lên, khẩn trương siết chặt nắm đấm của mình: “Cái đó… quần áo của em mới bị dính nước, em nhờ dì Phương Thảo đổi một bộ mới cho mình.” “Thì ra là vậy, anh còn tưởng em đã xảy ra chuyện gì chứ.” Lê Minh Quang nghe tôi nói vậy, đôi lông mày lại nhẹ nhàng dãn ra, cười nói với tôi.
Tôi lúng túng nhìn Lê Minh Quang, không biết phải nói câu gì.
Lê Minh Quang đưa tay ra nắm lấy tay tôi, kéo tôi đi đến sảnh lớn: “Chờ chút nữa hình như là nhà họ Nguyễn có tin vui muốn công bố, chúng ta đến sảnh lớn xem đi” “Ừ” Tôi rũ mi mắt, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ của Lê Minh Quang, trong lòng hơi khó chịu.
Tôi và Lê Minh Quang đứng ở giữa sảnh lớn, đợi một lúc lâu, cuối cùng cũng thấy Trịnh Phương Thảo kéo Nguyễn Trung Quân lên. Thấy vẻ mặt đoan trang của Trịnh Phương Thảo, tôi không khỏi nghĩ đến cảnh tượng kia, bên tai có chút nóng ran.
Ngày hôm nay tôi bị gì vậy? Tại sao… lại nhớ mãi cái chuyện này vậy?
Không lẽ, tôi lại mơ mộng yêu đương?