Chương 549
“Đừng có khóc. Cô nói rõ ràng cho tôi, bọn họ đều nói là tôi đẩy cô. Đúng là nực cười, tôi cách xa cô đến như thế, tự cô bị thương như thế nào thì trong lòng cô phải hiểu rõ.”
“Là do cô đẩy tôi. Bây giờ lại còn lí lẽ hùng hồn đến như thế, rốt cuộc là cô muốn làm cái gì?” Dường như Lý Mộc Hoa rất tức giận nhìn vào Trần Thanh Thảo.”
“Cô nói lại lần nữa xem nào. Cô nói là tôi đẩy cô sao?” Trần Thanh Thảo tức giận bởi lời nói của Lý Mộc Hoa. Cô nắm lấy tay của Lý Mộc Hoa, biểu cảm cực kì lạnh lùng nhìn vào cô ta.
“Kiến Quốc… Cứu em với… Con đàn bà này… điên rồi.” Lý Mộc Hoa nhìn dáng vẻ u ám và thậm chí là đáng sợ này của Trần Thanh Thảo, cơ thể cô ta run rẩy và gọi tên Đinh Kiến Quốc.
Cả gương mặt Đinh Kiến Quốc tràn ngập sự giá lạnh, anh thẳng tay đẩy Trần Thanh Thảo ra.
Trần Thanh Thảo bất ngờ không phản ứng kịp nên cả người đụng trúng vào bức tường ở phía đối diện, trên trán sưng lên một cục. Cô đau đến nỗi hàng chân mày lá liễu cau chặt lại dữ dội và hít ngược một hơi.
“Trần Thanh Thảo, nếu cô còn dám đụng vào Lý Mộc Hoa dù chỉ là một ngón tay thì tôi sẽ xử đẹp cô đấy!” Đinh Kiến Quốc nhìn thấy vết sưng đỏ trên trán của Trần Thanh Thảo thì ngón tay khẽ cứng lại, dường như đôi bàn chân cũng bất giác mà đi sang phía của Trần Thanh Thảo.
Nhưng mà không lâu sau thì người đàn ông liền khống chế được cảm xúc của chính mình, không đi về phía của Trần Thanh Thảo nữa mà ngược lại còn dùng một giọng điệu vô cùng sắc bén và lạnh nhạt để nói với Trần Thanh Thảo.
Nước mắt của Trần Thanh Thảo cuồn cuộn bên trong hốc mắt. Cô cắn môi, ánh mắt hung hăng nhìn Lý Mộc Hoa một cái rồi ngoảnh đầu rời khỏi nơi đây.
Vũ Vĩnh Kỳ sẽ không đối xử với cô như thế này đâu.
Vũ Vĩnh Kỳ lúc nào cũng sẽ tin tưởng cô, nhưng mà… dù sao thì Đinh Kiến Quốc cũng không phải Vũ Vĩnh Kỳ mà, anh chỉ có trái tim của Vũ Vĩnh Kỳ thôi đúng không?
Dù sao cũng… không phải Vũ Vĩnh Kỳ.
“Kiến Quốc, em hơi mệt rồi.” Lý Mộc Hoa tựa vào trong lồng ngực của Đinh Kiến Quốc, nhìn bóng lưng rời đi của Trần Thanh Thảo. Khóe môi vốn dĩ còn đang dịu dàng bỗng chốc nhếch lên một độ cong lạnh nhạt.
Những người phụ nữ ở bên cạnh Đinh Kiến Quốc trước đây, ai nấy cũng đều bị cô ta đuổi đi hết rồi. Cô ta sẽ không để cho bất kì ai đến gần bên Đinh Kiến Quốc.
Đinh Kiến Quốc có thể chơi đùa tình một đêm cùng với người phụ nữ khác, có thể lên giường cùng với người phụ nữ khác. Những điều này chỉ là chơi đùa cho vui mà thôi, Lý Mộc Hoa chẳng hề để tâm một chút nào cả.
Nhưng mà, những người phụ nữ áo tưởng muốn quấn chặt lấy Đinh Kiến Quốc, hoặc là người mà Đinh Kiến Quốc để ý đến.
Lý Mộc Hoa sẽ không bỏ qua cho bất cứ một ai.
Ai dám đụng vào Đinh Kiến Quốc dù chỉ là một chút thì cô ta sẽ hủy hoại người đó.
“Được, anh đưa em đến phòng bệnh nghỉ ngơi.” Đinh Kiến Quốc thu hồi tầm mắt lại rồi cúi đầu nhìn Lý Mộc Hoa bằng ánh mắt dịu dàng.
“Bụp!”
“Xin lỗi…” Trần Thanh Thảo vừa mới bước ra khỏi thang máy của bệnh viện, ngẩng đầu lên thì đụng ngay vào người của một người đàn ông. Trần Thanh Thảo kêu lên một tiếng rồi ngẩng đầu lên theo phản xạ, nói xin lỗi với người đàn ông.
“Không sao cả.” Hoàng Mạnh Cường cười cười rồi hất tay tỏ ý không để bụng.
Nhưng sau khi Trần Thanh Thảo nhìn rõ dung mạo của người đàn ông ở trước mắt thì lại giống như là bị sấm sét bổ ngang người, toàn thân đều không thể cử động được.
Gương mặt ở trước mắt này giống y hệt như Vũ Vĩnh Kỳ. Chỉ là đường nét của Vũ Vĩnh Kỳ cương nghị và lạnh lùng hơn nhiều so với người này mà thôi.
“Cô ơi, cô sao vậy?” Hoàng Mạnh Cường thấy Trần Thanh Thảo nhìn gương mặt của mình đến nổi ngẩn người thì có chút lo lắng gọi Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo che kín miệng lại, nhưng nước mắt cứ không ngừng rơi xuống.
Vũ Vĩnh Kỳ… là anh trở về rồi đúng không? Bởi vì anh biết được em thật sự quá nhớ anh cho nên anh mới tìm một người đàn ông giống hệt với anh, có đúng không?
“Cô ơi?” Lần đầu tiên Hoàng Mạnh Cường nhìn thấy người phụ nữ như thế này, một người phụ nữ nhìn anh ấy rồi cứ khóc mãi.
Trước đây, những người phụ nữ kia nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường thì đều sẽ quấn lấy anh ấy một cách mất tự chủ, nhưng lại chẳng có ai giống như Trần Thanh Thảo cả. Nhìn gương mặt của anh ấy, rồi cứ khóc mãi.
Trần Thanh Thảo khóc đến nỗi mất kiểm soát, đến cả nói chuyện cũng nói không nên lời.
Hoàng Mạnh Cường hiền hòa lấy ra một tờ khăn giấy từ bên trong túi áo, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Trần Thanh Thảo.
“Được rồi, đừng khóc nữa. Một gương mặt xinh đẹp như vậy mà bây giờ toàn là nước mắt, khó coi lắm.”
Não bộ của Trần Thanh Thảo giống như bị cái gì đó làm cho nổ tung vậy.
Cô nhớ mang máng là trước đây mỗi khi cô khóc, Vũ Vĩnh Kỳ cũng trêu chọc Trần Thanh Thảo như thế, đến cả giọng điệu cũng giống y hệt.
Vĩnh Kỳ, Vĩnh Kỳ, là anh đã trở về bên cạnh em rồi ư? Vĩnh Kỳ…
Lúc Hoàng Mạnh Cường đang thắc mắc biểu cảm lúc này của Trần Thanh Thảo tại sao lại như thế này thì Trần Thanh Thảo đã bước lên, vươn tay ôm chầm lấy cơ thể của Hoàng Mạnh Cường.
Cơ thể mềm mại của người phụ nữ dính chặt lên trên người của Hoàng Mạnh Cường. Xung quanh lỗ mũi tràn ngập mùi hương của Trần Thanh Thảo. Tinh thần của Hoàng Mạnh Cường dần dần bắt đầu trở nên hốt hoảng.
Anh ấy ôm chặt lấy cơ thể của Trần Thanh Thảo, bỗng nhiên cảm thấy không nỡ buông tay.
“Hu hu hu.” Trần Thanh Thảo nắm lấy góc áo ở trước ngực của Hoàng Mạnh Cường, không ngừng òa khóc giống hệt như là một đứa trẻ.
Hoàng Mạnh Cường bất lực, chỉ đành dìu Trần Thanh Thảo rời khỏi đây. Vị trí này vốn dĩ đã rất dễ bị nhìn thấy, Trần Thanh Thảo lại còn không ngừng khóc, càng khiến cho Hoàng Mạnh Cường khổ không thể tả.
Hoàng Mạnh Cường đưa Trần Thanh Thảo đến quán cà phê ở gần bệnh viện. Quán cà phê này thoạt trông vô cùng đặc biệt. Anh ấy lấy ra một tờ khăn giấy ở trên bàn rồi lau nước mắt cho Trần Thanh Thảo lần nữa. Trần Thanh Thảo chỉ ngây ngốc nhìn góc nghiêng của Hoàng Mạnh Cường rồi yên tĩnh ngẩn người. “Không khóc nữa à?” Thấy Trần Thanh Thảo không chảy nước mắt nữa, Hoàng Mạnh Cường dịu giọng nói.
Nhớ lại lúc nãy cô ôm Hoàng Mạnh Cường rồi khóc như một đứa trẻ, trên gương mặt của Trần Thanh Thảo mang theo vài phần ngượng nghịu.
Cô ngượng ngùng sờ vào đầu mình rồi lúng ta lúng túng nói: “Xin lỗi, lúc nãy… tôi…”
Lúc nãy, thật ra là cô đã quá kích động. Nhìn thấy gương mặt này của Hoàng Mạnh Cường giống Vũ Vĩnh Kỳ đến như thế, Trần Thanh Thảo không có cách nào khống chế được cảm xúc của chính mình.
“Không sao, là do nhìn thấy tôi rồi nhớ đến ai đó hay sao?”
Hoàng Mạnh Cường sờ vào mũi của mình, khẽ cười và nói với Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo ngẩn ngơ nhìn Hoàng Mạnh Cường, nhẹ nhàng gật đầu: “Quả thật là rất giống rất giống…”
Đã không thể dùng từ giống để hình dung được nữa, tướng mạo của Hoàng Mạnh Cường giống y hệt Vũ Vĩnh Kỳ.
Nhìn thấy Hoàng Mạnh Cường thì Trần Thanh Thảo không khỏi nhớ đến Vũ Vĩnh Kỳ. Trần Thanh Thảo cảm thấy trái tim của mình rất đau, thật sự rất rất đau.
“Vậy thì… anh ấy đâu rồi?” Hoàng Mạnh Cường nhìn thấy ánh mắt bi thương của Trần Thanh Thảo, con tim anh ấy bất chợt run lên. Loại cảm giác lạ lẫm này nắm chặt lấy trái tim và tâm trí của Hoàng Mạnh Cường. Đến cả bản thân Hoàng Mạnh Cường cũng không biết được tại sao anh ấy lại sản sinh ra loại cảm giác vi diệu và kì lạ này.
“Chết rồi.” Trần Thanh Thảo cúi đầu xuống. Bàn tay đang cầm chiếc lý bất giác siết chặt lại.
Ngón tay mềm mại của người phụ nữ nổi lên từng nét trắng bệch. Nhìn thấy màu sắc trắng bệch ấy, cổ họng của Hoàng Mạnh Cường khô lại một cách kì lạ.
“Xin lỗi… Tôi không phải… cố ý đâu.” Hoàng Mạnh Cường lấy lại tinh thần, anh ấy chủ động nói lời xin lỗi với Trần Thanh Thảo.
“Tôi tên là Trần Thanh Thảo, anh tên… là gì?” Trần Thanh Thảo nhìn Hoàng Mạnh Cường, đôi mắt to tròn cứ mãi nhìn vào Hoàng Mạnh Cường.
Hoàng Mạnh Cường giơ bàn tay sạch sẽ ra, nhẹ nhàng nói: “Tôi tên là Hoàng Mạnh Cường, rất vui được làm quen với cô.”
Hoàng Mạnh Cường… Thì ra…không phải là Vũ Vĩnh Kỳ.
Trần Thanh Thảo thu hồi lại cảm xúc của mình, miễn cưỡng bắt tay với Hoàng Mạnh Cường, lúng túng nói: “Chào anh.”
Vũ Vĩnh Kỳ, anh có biết không? Em đã gặp được một người đàn ông giống hệt với anh. Người đàn ông này cũng giống như anh vậy. Anh ấy rất dịu dàng, thật đấy, dịu dàng giống như anh…
Lúc Trần Thanh Thảo lết đôi chân mệt mỏi về đến biệt thự thì đã là mười một giờ rưỡi tối rồi.
Cô tưởng rằng chắc chắn là Đinh Kiến Quốc sẽ ở lại bệnh viện cùng với Lý Mộc Hoa, nhưng lại không ngờ rằng vừa mới bước vào phòng khách, một tiếng bật đèn “tách” vang lên trên đỉnh đầu của Trần Thanh Thảo.
“Đi đâu đấy?” Giọng nói u ám quỷ dị gõ mạnh vào bên trong màng nhĩ của Trần Thanh Thảo.
Dưới ánh đèn, sắc mặt của Trần Thanh Thảo nổi lên một tầng màu trắng mờ nhàn nhạt.
Cô khe khẽ nhướng mắt lên, ngơ ngác nhìn gương mặt anh tuấn lạnh lẽo và thậm chí là tàn nhẫn ấy của Đinh Kiến Quốc, bàn tay cô khẽ cứng đờ lại mắt, khó coi “Trần Thanh Thảo, trễ như vậy rồi mà cô còn đi đâu? Nói?”
Khuôn mặt Đinh Kiến Quốc căng chặt lại. Anh đứng dậy từ trên ghế sô pha, đi đến gần Trần Thanh Thảo rồi nắm chặt lấy đôi vai của Trần Thanh Thảo và hét rống lên.
Rõ ràng là đối với bất cứ chuyện gì anh cũng đều rất bình tĩnh, nhưng duy chỉ có Trần Thanh Thảo thì anh lại chẳng hề bình tĩnh một chút nào cả.
Anh trở về từ bệnh viện, quản gia nói Trần Thanh Thảo vẫn chưa về. Có một khoảnh khắc nào đấy, Đinh Kiến Quốc cảm thấy giống như bầu trời của anh sụp đổ xuống vậy.
Anh rất sợ, đột nhiên có một ngày nào đó Trần Thanh Thảo sẽ biến mất trước mắt của anh.
Cũng giống như lúc cô vừa mới bắt đầu đến nơi đây vậy, bí ẩn đến như thế. Đến cả biến mất cũng thần bí đến thế kia.
Anh rất hoảng sợ, cảm giác này trước đây chưa từng có.
“Tôi hơi mệt, Đinh Kiến Quốc.” Khỏe môi Trần Thanh Thảo ấp ủng một hồi, sau đó cô dùng giọng điệu vô cùng mệt mỏi chậm rãi nói với Đinh Kiến Quốc.
Đôi mắt ấy của Đinh Kiến Quốc trở nên vô cùng âm u và thậm chí là lạnh giá nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo.
“Ưm. Đột nhiên đôi mắt của người đàn ông đỏ lên, anh bổ nhào lên người Trần Thanh Thảo, giống như một kẻ điên vậy. Anh cắn lấy miệng của Trần Thanh Thảo, bắt đầu gặm và cắn một cách suồng sã.
Trần Thanh Thảo bị đau và phát ra một tiếng kêu rên. Cô đẩy cơ thể của Đinh Kiến Quốc, nhưng mà cơ thể của Đinh Kiến Quốc rất nặng, Trần Thanh Thảo căn bản là không có cách nào đẩy anh ra được. “Chát.”
Đinh Kiến Quốc giống hệt như đang lên cơn điên, anh quấn lấy Trần Thanh Thảo. Trần Thanh Thảo rất tức giận, tất cả những gì mà Đinh Kiến Quốc đang làm chỉ là trút giận.
Sau khi Trần Thanh Thảo có được kẽ hở, cô giơ tay lên tát mạnh một cái lên trên mặt của Đinh Kiến Quốc. Bên trong căn phòng khách yên tĩnh, tiếng tát giòn tan vang lên một cách cao ngút đến tột cùng.
Đôi con ngươi âm u quỷ quyệt của Đinh Kiến Quốc nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Thảo một cách u ám, dường như anh muốn nuốt chửng cả người Trần Thanh Thảo vậy.
“Đủ chưa vậy?” Tâm trạng hôm nay của Trần Thanh Thảo rất tệ hại, không chỉ là bởi vì Lý Mộc Hoa vu oan cho cô, mà còn là vì Đinh Kiến Quốc không tin tưởng cô. Điều khiến cho lòng của Trần Thanh Thảo mệt mỏi hơn nữa chính là cô gặp được một gương mặt giống hệt như Vũ Vĩnh Kỳ.
Tâm trạng của Trần Thanh Thảo trở nên vô cùng tệ hại.
Cô rất đau khổ, rất đau khổ, cực kì đau khổ.
“Trần Thanh Thảo, cô dám đánh tôi.” Khuôn mặt Đinh Kiến Quốc căng chặt lại, anh cắn răng nhìn Trần Thanh Thảo và gầm thét lên.
Trần Thanh Thảo bước ngang qua cơ thể của Đinh Kiến Quốc. Vào lúc cô định rời đi, có lẽ là bởi vì nguyên nhân tâm trạng của Đinh Kiến Quốc đang kích động, trái tim truyền đến một đơn đau dữ dội. Anh ấn chặt vào vị trí chỗ tim, sắc mặt một mảng trắng bệch.
“Đinh Kiến Quốc, anh làm sao vậy?” Tiếng rên rỉ của người đàn ông thu hút sự chú ý của Trần Thanh Thảo. Cô qua đầu thì nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Đinh Kiến Quốc.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!