Chương 391
Phan Huỳnh Bảo quay đầu nhìn Điển Thanh Mây và Vũ Khả Hân, giọng nói của anh ấy khản đặc lạ thường: “Tình hình cu the… cháu vẫn chưa rõ lắm. Nhưng mà anh hai và Song Thư bị thương rất nghiêm trọng.”
“Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Là ai muốn Quân Phi và Song Thư phải chết? Rốt cuộc là ai?” Đôi mắt Vũ Khả Hân ngập tràn phẫn nộ, gầm giọng lên với Phan Huỳnh Bảo.
Ánh mắt Phan Huỳnh Bào âm u, nói: “Di Hân, di yên tâm đi. Cháu sẽ không bỏ qua cho người đó đâu.”
Vũ Khả Hân nhìn toàn thân Phan Huỳnh Bào trần đầy khí lạnh, bà khẽ giật mình ngẩn người ra.
Vũ Hoàng Nam biết rằng Vũ Khả Hân rất lo lắng Trần Quân Phi sẽ xảy ra chuyện, ông tho dài một hơi rồi vươn tay ra vuốt ve bờ vai của Vũ Khả Hân và nói: “Vợ à, em đừng có lo lắng đến như vậy. Quân Phi nhất định sẽ không sao đâu.” Vũ Khả Hân ngoành đầu nhìn Vũ Hoàng Nam, khóe mắt hơi ứng đỏ: “Em thật sự rất sợ Quân Phi sẽ xảy ra chuyện. Anh nói xem sao lại xày ra chuyện này được chứ? Nếu Quân Phi mà có mệnh hệ gì, sau này em biết ăn nói sao với Vân Hạ đây? Em đã hứa với Vân Hạ là sẽ chăm sóc tốt cho con của chị ấy. Bây giờ bé Gạo Tẻ đã không còn nữa, nếu như Quân Phi mà có xảy ra chuyện gì, em…”
“Suyt.” Vũ Hoàng Nam đặt ngón tay lên cạnh khóe môi của Vũ Khà Hân, ánh mắt trầm lặng lạ thường nhìn Vũ Khà Hân. “Vợ à, nghe lời anh đi. Chắc chắn là Quân Phi sẽ không có chuyện gì đâu, có biết chưa?”
Ánh mắt Vũ Hoàng Nam thâm trầm nhìn Vũ Khả Hân. Trên gương mặt tuấn dật chính chắn ấy tràn ngập sự kiên định. “Quân Phi là con của Trần Thanh Vũ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nhìn đôi con người vô cùng kiên định của Vũ Hoàng Nam, vốn dĩ Vũ Khà Hân vẫn còn muốn nói điều gì đấy, cuối cùng chi đành khẽ gật đầu.
Mọi người ngồi trên ghế dài ở phía hành lang của bệnh viện, chẳng ai thot lên một lời nào.
Đôi tay Vũ Khà Hân nằm thật chặt, đôi con người nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật chẳng hể roi mắt.
Các bác sĩ và y tá đi ra đi vào. Vũ Khả Hân muốn hỏi thăm tình hình của Trần Quân Phi cũng chẳng có cách nào để hỏi,
Trái tìm của Vũ Khả Hân thắt chặt lại. Bà ấy thở ra một hơi dài, ánh mắt càng trở nên kiên định hơn, nhìn chăm chú vào phòng phẫu thuật.
Không biết đã trải qua bao lâu cánh cửa phòng phẫu thuật mới được mở ra.
Nghe thấy tiếng tắt đèn của phòng phẫu thuật và tiếng mở cửa, tất cả mọi người gần như là bổ nhào về phía bác sĩ đang bước ra từ bên trong. “Bác sĩ, Quân Phi và Song Thư sao rồi?”
“Quân Phi như thế nào rồi?”
“Xin mọi người đừng sốt ruột, nghe tôi nói.”
Bác sĩ mệt nhọc giơ tay lên, ra hiệu cho Điển Thanh Mây và Vũ Khả Hân đừng quá căng thẳng.
Điển Thanh Mây và Vũ Khà Hân ngừng tho nhìn bác sĩ. Sau đó nghe thấy bác sĩ chậm rãi nói: “Vết thương của cậu Quân Phi rất nghiêm trọng. Còn về cô Thư, cô ấy bị thương nhẹ hơn một chút. Cô Thư đã thoát khỏi cơn nguy kịch rồi, nhưng tình hình của cậu Quân Phi rất nghiêm trong, tạm thời vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy kịch.”
Một câu nói đã khiến cho sắc mặt Vũ Khả Hân và Điển Thanh Mây trở nên trắng bệch.
Vẫn chưa thoát khỏi cơn nguy hiểm… Vậy chẳng phải là Trần Quân Phi nguy cơ cao sẽ…
Nghĩ đến đây, đầu óc Vũ Khà Hân quay cuồng, toàn thân bất tỉnh nằm dựa vào người Vũ Hoàng Nam.
Vũ Hoàng Nam hoảng hốt đỡ lấy Vũ Khả Hân, lập tức kêu người đưa Vũ Khả Hân vào trong phòng bệnh. “Huỳnh Bảo, làm sao bây giờ?” Điền Thanh Mây rơi nước mắt lã chã nhìn Phan Huỳnh Bảo, có thể không kìm được cơn run rây.
Vốn đĩ trên người Trần Quân Phi đang có vết thương chưa lành. Vi cứu Hoàng Song Thư mà Trần Quân Phi thật sự không màng đến tính mạng nữa. Nếu như Trần Quân Phi không vượt qua nỗi cửa ải này thì phải làm sao đây? Rốt cuộc là phải làm sao đây?
Nhìn Điển Thanh Mây ửng đỏ hết cả mắt, vẻ mặt đau khổ không nói nên lời, Phan Huỳnh Bào vươn tay nhẹ nhàng vỗ về bờ vai của Điển Thanh Mây và nói: “Không sao đâu, nhất định sẽ không sao đâu.”
Anh ấy tin tưong Trần Quân Phi, sẽ không dễ dàng xảy ra chuyện đến như vậy đâu. Anh là Trấn Quân Phi cơ mà. “Hoàng Song Thư, xin lỗi em. Anh yêu em.”
“Đừng mà… Trần Quân Phi, đừng đi… Trần Quân
Phi…”
Hoàng Song Thư chìm vào cơn ác mộng, cô nắm lấy tấm chăn, không ngừng lắc đầu. Trên trán đổ đầy mồ hôi.
Vũ Khà Hân ở bên cạnh trông nom Hoàng Song Thư. Nhìn thấy dáng vẻ sợ hãi này của cô, bà không kim được lấy chiếc khăn khô nhẹ nhàng lau đi mo hôi trên trán Hoàng Song Thu.
Hoàng Song Thư mở mắt ra. Sau khi nhìn thấy Vũ Khả Hân, dáng vẻ của cô giống như vẫn chưa hoàn toàn tình táo lại, ánh mắt mang theo vài phần trong rỗng và hư vô nhìn Vũ Khả Hân.
Vũ Khả Hân thấy Hoàng Song Thư tình lại, bà ấy thở phào một hoi và nói: “Tinh rồi à?”
“Ở đây là… bệnh viện sao?” Cánh tay và bắp đùi Hoàng Song Thư có dấu vết bị lừa thiêu bòng da, trông có vẻ ghê rợn khủng khiếp.
Cô chậm rãi ngồi dậy, âm thanh khàn khàn, hòi, “Um, cháu bị thương khá là nghiêm trọng. Tạm thời đừng có ngoi day.” Đôi mắt của Vũ Khả Hân đã ừng sưng phong lên. Bà ấy đỡ lấy cơ thể của Hoàng Song Thư, lấy gối đỡ đầu cô.
Hoàng Song Thư mơ màng nhìn Vũ Khả Hân. Dường như nhở ra chuyện gì đó, cô gắng sức nắm lấy tay của Vũ Khà Hân, khàn giọng nói với bà: “Di Khả Hân, Trần Quân Phi đang ở đâu?”
Cô vẫn còn nhớ trận hỏa hoạn ngày hôm ấy, nhớ rõ bộ dạng điên cuồng của Trương Cúc Hoa. Ngọn lửa lớn ấy bao bây lấy cô, nó sắp sửa nuốt trọn cô. Đúng vào lúc này, người cứu cô là Trần Quân Phi. Cô vẫn còn nhớ rất rõ bộ dạng lúc gục ngã của Trần Quân Phi. “Nó vẫn ồn, cháu cứ yên tâm đi.” Ngón tay Vũ Khà Hân khẽ run. Bà chẳng hề biểu lộ ra bất kì điều gì trước mặt Hoàng Song Thư, mà Hoàng Song Thư cũng chẳng hề hay biết. Cô chi hoàng sợ nhìn Vũ Khả Hân, sau đó bỗng nhiên giãy giụa, dường như là muốn bước xuống khỏi giường. “Song Thư, cháu đang làm gì đẩy? Chằng phải dì đã nói với cháu rồi sao. Trên người cháu đầy vết thương, đừng có đi lung tung.”
“Cháu muốn đi xem Trần Quân Phi, cháu muốn đi xem hiện giờ Trần Quân Phi như thế nào rồi.” Hoàng Song Thư nhìn Vũ Khả Hân, hoàng so lắc đầu và nói. Cô rất sợ, rất sợ sẽ mất đi Trần Quân Phi. Đều là bởi vì cô quá yếu đuối, nếu cô có thể buông bỏ mọ thử, nếu như… “Song Thư, cháu binh tĩnh lại đã. Lời dì nói mà cháu còn không tin hay sao? Di xem Quân Phi như là con trai ruột của mình vậy. Nếu như Quân Phi mà có mệnh hệ gì, sao di có thể bình tĩnh được như vậy? Di cũng giống như cháu, đều vô cùng quan tâm đến Quân Phi. Tin di đi, hiện giờ Quân Phi vẫn ổn. Chỉ là nó bị thương nghiêm trọng hơn cháu, cần phải nằm trên giường nghỉ ngơi.”
Lời nói của Vũ Khả Hân khiến Hoàng Song Thư dần dần bình tĩnh lại. Vốn dĩ cơ thể của cô đã rất yếu ớt, sau cơn giãy giụa vừa nãy, toàn thân cô mệt mỏi đến không tả nỗi.
Cô nhắm mắt lại, tự mình lầm bầm: “Dì Hân, đừng lừa cháu nhé.”
“Con nhỏ ngốc này, sao dì lại lừa cháu chứ? Quân Phi yêu cháu đến như vậy, vì cháu mà đến cả tỉnh mạng cũng không màng tới. Thật ra, đời người có cửa ài nào mà không vượt qua được đâu. Song Thư, trước đây cháu để tâm đến điều gì, dì vô cùng biết rõ. Có lẽ cháu không biết về bối cảnh của dì, cháu tuong rằng từ khi sinh ra di dã là thiên kim tiểu thư rối đúng chứ? Nhưng mà, mọi chuyện đều hoàn toàn ngược lại.”
Vũ Khà Hân ngồi lên ghế, bà nắm lấy bàn tay của Hoàng Song Thư, ánh mắt hien từ nhìn cô.
Hoàng Song Thư yên tĩnh nhìn Vũ Khả Hân, nghe Vũ Khà Hân kể về chuyện quá khứ của bà. “Thật ra trước đây di cứ mãi tưởng rằng mình là một cô nhi, dì bị một cô gái bán dâm nhặt được. Sau đó sống cùng với người phụ nữ ấy, bà ấy dạy cho di khả năng dụ dỗ đàn ông. Từ năm mười lăm tuổi di đã bắt đầu tiếp khách, bên cạnh dì có rất nhiều đàn ông, di cũng đã từng bị người ta cưỡng dâm. Di có thể hiểu được tâm trạng của cháu, nhưng mà dì không có chết, tại sao dì phải chết cơ chứ? Di phải sống, ông trời đã ban cho dì một mạng sống, dì bắt buộc phải sống.”
“Sao lại…” Hoàng Song Thư ngo ngác nhìn Vũ Khả Hân, dường như cô không thể tin nổi những lời mà Vũ Khả Hân đã nói.
Hoàng Song Thư vẫn luôn tưong rằng Vũ Khà Hân là thiên kim tiểu thư nhà quyền quý, Thật không ngờ bà lại có một quá khứ như thế này. “Đối với di mà nói, những quá khứ ấy thật sự rất dau đớn. Nhưng mà di cũng cảm ơn ông trời đã cho dì những trài nghiệm dó, dừng có mãi nghĩ đến những chuyện buồn bã và đau lòng. Chúng ta không thay đổi được những chuyện đã xảy ra, dieu duy nhất mà chúng ta có thể làm được chính là kiên cường sống tiếp. Trên thế giới này, chắc chắn sẽ có một người đáng để chúng ta yêu thương.”
“Người mà dì Hân yêu… là chủ Hoàng Nam phải không?” Hoàng Song Thư ngưỡng mộ cái nhìn về cuộc đời của Vũ Khà Hân. Trên thế giới này, người có thể làm được những điều giống như Vũ Khả Hân… thật sự rất ít.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!