Chương 358
Thời gian trôi qua từng giờ, bác sĩ y tá không ngừng tới lui, nhưng không một ai dừng lại nói xem Trần Quân Phi thế nào rồi. Phẫu thuật cho đến hơn chín giờ tối, cánh cửa phòng phẫu thuật vẫn luôn đóng chặt cuối cùng cũng mở ra.
Đám người Điền Thanh Mây căng thẳng đi tới, nhìn bác sĩ đi ra từ phòng phẫu thuật, tranh nhau nói: “Bác sĩ, Quân Phi thế nào rồi?”
“Đúng vậy, Quân Phi có qua khỏi không?”
“Tình hình anh tôi thế nào rồi?”
“Xin mọi người yên tâm, đừng nóng lòng.” Sau khi bác sĩ bị vây hỏi nên đã đưa tay ra, tỏ ý muốn bọn người Vũ Khả Hân im lặng một lúc.
“Vợ à, em không cần lo lắng đâu, trước tiên nghe xem bác sĩ nói thế nào đã” Vũ Hoàng Nam ôm bả vai Vũ Khả Hân, trấn an bà ấy.
Vũ Khả Hân nhìn Vũ Hoàng Nam, không thể làm gì khác đành phải nén lo lång trong lòng xuống, nhìn bác sĩ.
“Tình hình của cậu chủ Phi đã ổn định, viên đạn không làm tổn thương đến chỗ hiểm, đạn đều được lấy ra hết rồi, tịnh dưỡng một khoảng thời gian là sẽ khỏi thôi, bây giờ tôi sẽ chuyển cậu chủ Phi đến phòng VIP “Không sao là tốt rồi, không sao là tốt lắm rồi” Tinh thần của Vũ Khả Hân vẫn luôn căng thẳng, bà ấy tựa vào ngực Vũ Hoàng Nam, tự nhủ.
“Bây giờ em có thể yên tâm rồi chứ?”
Vũ Hoàng Nam nhìn bộ dạng của Vũ Khả Hân, lắc đầu nói.
“Chị Khá Hân, tối nay em sẽ ở đây chăm sóc Quân Phi.” Điện Thanh Mây nhìn Trần Quân Phi đang được đẩy ra ngoài, dò hỏi Vũ Khả Hân.
“Hay cứ để chị đi, gần đây sức khoẻ của em không tốt mà!”
“Không, cứ để em, em cũng chưa làm được chuyện gì cho Quân Phi, Quân Phi bị thương, nếu chị Bảo Nhi biết chắc chắn sẽ cảm thấy rất đau lòng.”
“Dì Mây, dì Khả Hân, hai người cứ về đi, ở đây để cháu lo.”
Phan Huỳnh Bảo vẫn luôn im lặng nãy giờ bồng lên tiến cắt ngang cuộc trò chuyện của Điên Thanh Mây và Vũ Khả Hân.
“Huỳnh Bảo, con muốn ở lại bệnh viện chăm sóc Quân Phi à?”
Điền Thanh Mây nhìn Phan Huỳnh Bảo, mặc dù thấy Phan Huỳnh Bảo đối xử tốt với Trần Quân Phi, Điền Thanh Mây rất vui, nhưng trước giờ Điền Thanh Mây luôn cảm thấy vô cùng áy máy với Phan Huỳnh Bảo.
“Vâng, anh hai đã có cháu lo rồi, các dì đưa Song Thư về cùng với các dì đi.”
Phan Huỳnh Bảo hờ hững nói. Việc canh đêm này cứ giao cho đàn ông làm thì tốt hơn.
“Thể thì được rồi, hai anh em cháu yêu thương nhau như vậy, dì tin Bảo Nhi và Trần Thanh Vũ sẽ rất vui”
Điền Thanh Mây nhìn dáng vẻ Phan Huỳnh Bảo, không nhịn được cười một tiếng. Điền Thanh Mây và Vũ Khả Hân muốn đưa Hoàng Song Thư về, nhưng Hoàng Song Thư lại từ chối. Sắc mặt Hoàng Song Thư tái nhợt, nhưng đôi mắt lại rực sáng khác thường.
“Cháu ở lại đây chăm sóc anh ấy”
Điền Thanh Mây lo lắng quan sát trạng thái tinh thần của Hoàng Song Thư, vừa muốn nói gì đó thì Phan Huỳnh Bảo đã lên tiếng: “Dì Mây, cứ để cô ấy ở đây đi, cháu sẽ chăm sóc cô ấy”
“Được rồi, vậy di về trước đây”
Điền Thanh Mây gật đầu, cùng đám người Vũ Khả Hân, Vũ Hoàng Nam đưa Trương Cúc Hoa trở về. Lúc Trương Cúc Hoa rời đi, đôi mắt cô ta sáng lên, nhìn Phan Huỳnh Bảo và Hoàng Song Thư với ánh mắt khó hiểu.
“Lúc trước anh hai chính là một tên khốn nạn.” Bên trong phòng bệnh, sau khi y tá treo bình nước biển cho Trần Quân Phi thì lập tức rời đi.
Sau khi y tá ra ngoài, Phan Huỳnh Bảo ngôi trên ghế sô pha cách đó không xa lạnh nhạt nói. Hoàng Song Thư nghe thấy thế thì ngơ ngác ngước mắt nhìn Phan Huỳnh Bảo lạnh nhạt cao ngạo.
Cả hai người Phan Huỳnh Bảo và Trần Quân Phi đều có ngoại hình xuất sắc, có lẽ là do cha mẹ đều mang gen tốt, cho nên hai người đều được thừa hưởng những nét ưu tú như thế.
“Mặc dù anh ấy rất khốn nạn, cũng đã làm rất nhiều chuyện khiến người khác đau đầu, nhưng dù sao cũng là anh hai của tôi.”
Đôi mắt Phan Huỳnh Bảo trầm tĩnh nhìn Hoàng Song Thư.
“Sao anh lại nói những chuyện này với tôi?”
Hoàng Song Thư ngước mắt nhìn Phan Huỳnh Báo, lập tức cúi đầu nói.
“Bởi vì tôi biết, cô vẫn chưa hoàn toàn tha thứ cho anh ấy.” Phan Huỳnh Bảo nhìn Hoàng Song Thư, đôi mắt màu xanh lục báo hiện lên nét thâm trầm u ám.
“Chuyện của Lâm Huy Thành, tôi cũng lấy làm tiếc. Nếu tôi có thể ngăn cản anh tôi sớm một chút, có lẽ bây giờ Lâm Huy Thành vẫn còn sống”
“Đây không phải là lỗi của anh.” Ba chữ Lâm Huy Thành như đâm vào tim Hoàng Song Thư.
Chuyện cô muốn quên đi lại không thể quên được, cứ mãi hiện ra trước mắt. Cô nắm chặt quả đấm, can chặt môi, buồn bã nói với Phan Huỳnh Bảo.
“Song Thư, chúng ta nên buông bỏ thôi.” Phan Huỳnh Bảo thở dài, khuôn mặt lạnh lùng làm cho người khác khó mà dùng lời nào diễn tả được mệt mỏi trong lòng.
“Tôi biết, bây giờ cô vẫn còn căm ghét anh tôi. Có lúc, tôi cũng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Nhưng người đàn ông lòng dạ không ngay thẳng thể lại là anh tôi. Tôi đã đồng ý với mẹ mình, nhất định sẽ chăm sóc anh ấy, từ nhỏ tính tình anh ấy đã cố chấp, cho đến khi gặp được cô, anh ấy mới có thể nhận ra được cái gì là yêu, bây giờ anh ấy đang dần dần học cách làm sao để yêu một người”
“Cậu chủ Huỳnh Bảo, anh không cần nói nữa.”
Hoàng Song Thư nhìn Phan Huỳnh Bảo, ánh mắt mềm yếu mà xa xăm.
“Tôi nói với cô những chuyện này không phải để cho cô biết anh tôi tốt thế nào. Những chuyện quá đáng mà anh ấy làm với cô, đương nhiên không cách nào xí xoá được, tôi chỉ là… hy vọng cô có thể thấy rõ, không nên để hận thù ngày càng sâu nặng”
“Trễ lắm rồi, cô nghỉ ngơi một chút đi, tôi đi xem bình thuốc nước của anh hai.”
Phan Huỳnh Bảo ôn hoà nói.
“Phan Huỳnh Bảo, anh là một người tốt.”
Hoàng Song Thư nhìn bóng lưng lạnh lùng cương nghị của Phan Huỳnh Bảo, trầm giọng nói. Mặc dù thời gian cô ở gần cùng Phan Huỳnh Bảo không nhiều, nhưng cũng có thể hiểu rõ Phan Huỳnh Bảo.
“Cô cũng là một người phụ nữ tốt.” Phan Huỳnh Bảo quay đầu, nói với Hoàng Song Thư.
“Không, tôi là một người phụ nữ tồi.” Nghe Phan Huỳnh Bảo nói vậy, Hoàng Song Thư chỉ chua chát lắc đầu.
Cô siết chặt quả đấm, ánh mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không ngoài cửa sổ: “Loại người bẩn thỉu như tôi, rốt cuộc tại sao vẫn còn sống? Nếu như tôi không còn trên đời này nữa, tôi sẽ không gặp được Lâm Huy Thành, Lâm Huy Thành cũng sẽ không chết đúng không? Anh nói xem, rốt cuộc tại sao tôi lại như vậy?”
“Sống chết có số, Hoàng Song Thư, cô không nên như vậy.” Phan Huỳnh Bảo hạ mắt, lạnh lùng nói với Hoàng Song Thư.
Hoàng Song Thư nhìn vẻ mặt Phan Huỳnh Bảo, bỗng nhiên một câu cũng không thể nói được nữa.
“Trên thế giới này có bao nhiêu người muốn sống mà không thể sống được? Trời cao nếu cho cô cơ hội được sống, đương nhiên sẽ có nguyên do cả, cô không nên nói mấy chuyện không muốn sống thế này, biết không?”
Sau khi Phan Huỳnh Bảo nói xong lập tức đi thẳng vào phòng bệnh, nhưng dừng lại ở cửa.
Anh ấy quay đầu, ánh mắt sâu thẳm sắc bén nhìn Hoàng Song Thư nói: “Anh ấy, lần đầu tiên yêu một người cũng đã dùng hết mạng sống để yêu, anh ấy sẽ chính chắn thôi, anh ấy sẽ hiểu, sẽ hối cải. Cho nên Song Thư à, cô cứ thử buông bỏ đi, cô sẽ phát hiện mình vẫn có thể có được hạnh phúc, tôi tin Lâm Huy Thành cũng muốn có được hạnh phúc chứ không phải cứ mải quan quanh trong bế tắc như thế này.”
Buông bỏ sao?
Sức lực cả người Hoàng Song Thư lúc này như bị hút sạch vậy. Cô kinh ngạc nhìn bóng lưng Phan Huỳnh Bảo rời đi, ngồi trên ghế sô pha, trầm mặc nhìn chằm chằm tay mình, cứ nhìn như thể cả một đêm.
Còn bên trong phòng bệnh.
Phan Huỳnh Bảo dựa vào vách tường, nhìn Trần Quân Phi đang nhắm nghiền hai mắt, sắc mặt nhợt nhạt, hai tay anh ấy ôm ngực, tự nhủ: “Mẹ, anh sẽ hoà hợp với Hoàng Song Thư mà đúng không?”
Tâm nguyện mà Huỳnh Bảo Nhi muốn thực hiện nhất chính là ba đứa con mình đều có thể bình an, tìm được hạnh phúc của riêng mình. Có lẽ người làm Huỳnh Bảo Nhi không yên lòng nhất chắc là Trần Quân Phi.
Dù sao, không ai hiểu con bằng mẹ, Huỳnh Bảo Nhi hiểu rõ tình trạng của Trần Quân Phi. Nhưng suy cho cùng cha mẹ cũng không thể chăm sóc con mình cả đời, lớn lên rồi vẫn phải dưa vào chính bản thân nó mà thôi.
Một luồng gió mạnh lướt qua khuôn mặt Phan Huỳnh Bảo, khiến cho khuôn mặt vốn cương nghị lúc này lại trở nên vô cùng thâm trầm và uể oải.
“Song Thư… Hoàng Song Thư..”
Ngày hôm sau Trần Quân Phi mới tinh dậy, Phan Huỳnh Bảo thấy Trần Quân Phi đã tinh lại nên lập tức đi gọi bác sĩ. Trong lúc bác sĩ kiểm tra cho Trần Quân Phi, Trần Quân Phi vẫn luôn gọi tên Hoàng Song Thư. Phan Huỳnh Bảo đứng phía sau bác sĩ, nhìn dáng vẻ của Trần Quân Phi, ánh mắt trở nên tịch mich “Tình hình thế nào rồi?”
“Đã không còn vấn đề gì, tiếp theo chỉ cần phối hợp chữa trị là được.” Bác sĩ cầm ống nghe lên, cung kính nói với Phan Huỳnh Bảo.
“Được rồi, các người đi ra trước đi.”
“Vâng”
Nhiều bác sĩ rời khỏi phòng bệnh, lập tức trả lại không gian yên tĩnh cho phòng bệnh chật chội. Trần Quân Phi vùng vẫy muốn đứng dậy, những vết thương ngực lại nhói đau. Trần Quân Phi buộc phải nắm lại trên giường, mặt đầy mồ hôi lạnh, nặng nề thở hồn hển.
“Đừng lộn xộn, trên người anh còn có vết thương” Phan Huỳnh Bảo nhìn Trần Quân Phi di chuyển, đành phải nhíu mày đè Trần Quân Phi còn đang quơ tay lộn xộn xuống.
Trần Quân Phi nheo mắt lại, lớn giọng nói: “Cô ấy… đâu rồi? Tình hình thế nào?”
“Không sao” Phan Huỳnh Bảo đem một cái ghế tới, ngồi bên mép giường Trần Quân Phi, lạnh nhạt nói.
“Cô ấy… không ở đây sao?”
Nghe được Hoàng Song Thư không có vấn đề gì, Trần Quân Phi thở phào nhẹ nhõm. Nhưng nghĩ tới ngay cả mình bị thương mà Hoàng Song Thư cũng không tới chăm sóc mình, sắc mặt Trần Quân Phi có hơi khó coi.
Phan Huỳnh Bảo như biết Trần Quân Phi đang nghĩ gì trong lòng, anh ấy chống cảm, nói: “Tối hôm qua cô ấy vẫn luôn chăm sóc cho anh, sáng nay em thấy quầng thâm trên mặt cô ấy nên khuyên cô ấy về thay quần áo rồi nghi ngơi cho khoẻ mới tới thăm anh sau.”
“Cô ấy… châm sóc anh cả một đêm?”
Đôi mắt Trần Quân Phi hiện lên vẻ được yêu thương mà lo sợ, hình như không tin tưởng làm nhìn Phan Huỳnh Bảo.
Phan Huỳnh Bảo nhìn dáng vẻ này của Trần Quân Phi, lạnh giọng nói: “Ừ”
“Vậy… không cần quấy rầy cô ấy, cục cưng với bé Gạo Tẻ không sao chứ?”
“Không sao, chỉ bị kinh sợ một chút thôi, em bảo quản gia nấu cho chúng một ít trà an thần rồi, bây giờ thì đã không sao rồi.”
“Tra được là ai chưa?”
Sắc mặt Trần Quân Phi lạnh lẽo.
“Là Trương Khánh Toàn của hội Thành Long muốn cái mạng của anh.”
Phan Huỳnh Bảo ngẫm nhìn cái bật lửa trong tay, mặt không cảm xúc nói: “Người mà lần trước anh đánh chết là người của anh ta, anh ta đương nhiên muốn tìm anh tính sổ”
“Nó tự tìm cái chết rồi.”