Chương 293
“Không phải.” Huỳnh Bảo Nhi lấy lại tinh thần, thầy Trần Thanh Vũ đang căng thẳng nhìn cô thì nhẹ nhàng lắc đầu,
Nhìn thấy vẻ diu dàng trên khuôn mặt của người phụ nữ, Trần Thanh Vũ không khỏi nhiu mày: “Huỳnh Bảo Nhi, nếu em dám làm anh sợ hãi thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Rõ ràng người đàn ông này đang nói ra những lời hung dữ nhưng trong lòng Huỳnh Bào Nhi lại cảm thấy rất ẩm áp, cô để điện thoại xuống rồi duỗi tay ôm lấy cổ Trần Thanh Vũ, sau đó cọ vào ngực anh thi thẩm: Trần Thanh Vũ, em nhớ anh.”
“Em yêu, em cọ xát thế này, anh không dám chắc sẽ không phát sinh chuyện gì đâu đẩy?”
Những ngón tay của Trần Thanh Vũ nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tinh tế của Huỳnh Bảo Nhi, đảy mắt mơ hồ mim cười với cô nói,
Huỳnh Bào Nhi Cảm nhận được những thay đổi trên cơ thể anh, co thể cô cũng dân đông cứng lại. “Được rồi, chúng ta di ngủ thôi.”
Trần Thanh Vũ thích thú hôn lên chóp mũi của Huỳnh Bảo Nhi, những nụ hôn nhẹ nhàng dần dần rơi xuống.
Huỳnh Bảo Nhi dựa vào trong vòng tay của Trần Thanh Vũ, cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng trên người anh, hơn nữa nhiệt độ trên người cô vẫn chưa hoàn toàn giảm bớt. Có lo lắng ấp a ấp úng nói với Trần Thanh Vũ: Trần Thanh Vũ.không giải quyết…sẽ không sao chứ?”
Khi cô bắt đầu mang thai, Trần Thanh Vũ không dám đụng chạm đến Huỳnh Bảo Nhi. Dù sao tình hình hiện tại của cô cũng không được khả quan cho lắm, thai nhi vẫn chưa thực sự ổn định, nếu xảy ra chuyện gì sẽ rất tồi tệ.
“Anh không sao.” Toàn bộ cơ thể Trần Thanh Vũ đều gào thét tên Huỳnh Bảo Nhi nhưng anh vẫn có thể chịu đựng được, anh không thể thương tổn cô.
“Nếu không thi…anh nhè nhe một chút.” Cuối cùng Huỳnh Bảo Nhi vẫn không chịu nổi khi thấy Trần Thanh Vũ khổ sở kìm nén bản thân như vậy.
Cơ thể Trần Thanh Vũ run lên, tay anh lướt khắp mọi nơi trên cơ thể Huỳnh Bảo Nhi để cố mang lại sự thoải mái từ trong tâm hồn nói nhẹ giọng rên ri: “Không cần, anh chỉ cần chạm vào em như thế này thôi”
“Trần Thanh Vũ, Sự an cấn thận trọng của anh khiến Huỳnh Bảo Nhi cảm động đến đội mắt đều đò hoe.
Trong thời kỳ vợ mang thai chính là lúc đàn ông dễ lệch hưởng nhất, hơn nữa bây giờ đang là thời kỳ hoàng kim của đàn ông, nhu cầu của anh đương nhiên càng lớn hơn bình thường.
Huỳnh Bảo Nhi đưa tay tiến vào cơ thể Trần Thanh Vũ trong lớp áo choàng tắm, ở bên tai anh quyến rũ:
“Em… giúp anh.”
“Được.”
Lần này Trần Thanh Vũ không từ chối cô, anh ngậm chặt lấy vành tai của Huỳnh Bảo Nhi, lại dùng chân cọ vào đùi của cô. Sau một trận thở dốc, anh dẫn dẫn lấy lại bình tĩnh.
“Vợ yêu, em vẫn tuyệt vời như trước.”
Trần Thanh Vũ hôn lên mí mắt ướt át của Huỳnh Bảo Nhi, âm thanh khản đặc nhưng đầy ma mị nói.
Khi Huỳnh Bào Nhi nghe vậy, lỗ tai cô không khỏi nóng lên.
Cô cắn môi, từ từ nhắm mắt nhắm mắt lại.”Huỳnh Bảo Nhi, đã mười hai năm rồi,
Sau khi nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi nhắm mắt lai, Trần Thanh Vũ mờ mắt ra dùng tay nhẹ nhàng chạm vào vị trí trái tim của cô.
Mỗi đêm khi Huỳnh Bảo Nhi chìm sâu vào giác ngủ, Trần Thanh Vũ sẽ ngơ ngác nhìn vào tim của cô như thế, mà Huỳnh Bảo Nhi lại không biết những chuyện này.
Anh có thể cảm nhận được tần số nhịp đập của trái tim này, anh có thể cảm nhận sâu sắc nó.
“Tôi sẽ bảo vệ tốt Huỳnh Bảo Nhi, cảm ơn cậu.”
Trần Thanh Vũ cười khổ một tiếng, dùng sức ôm trọn lấy toàn bộ cơ thể Huỳnh Bảo Nhi.
..
“Huỳnh Bào, cháu trở lại rồi.”
Sau khi Phan Huỳnh Bảo cúp điện thoại của Huỳnh Bảo Nhi thì cậu ấy một minh đi xuống tầng hẩm.
Tầng hầm là một nơi giống như nhà băng vậy, ở đây rất u ám, chính giữa là một chiếc quan tài làm bằng băng, trong quan tài băng có một người đàn ông trông vô cùng đẹp trai đang nằm đó,
Người đàn ông lặng lẽ năm trong quan tài băng, vị trí trái tim là một khoảng không trống rỗng.
Người phụ nữ năm nhoài trên quan tài bằng, toàn thân mặc một chiếc váy màu trắng trông rất nhẹ nhàng xinh đẹp, mang đến cho người ta một lần không khí vô cùng ấm áp.
Cô ấy dịu dàng nhìn Phan Huỳnh Bảo rồi sau đó đưa tay ra nắm chặt lấy tay cậu ấy.
“Di Thanh Mây, bố… ông ấy có vui vẻ không?”
Phan Huỳnh Bảo ngồi trên một chiếc ghế nhìn Điển Thanh Mây, buồn rầu nói.
“Um, anh ấy rất hạnh phúc, vì có thể ở bên người phụ nữ mà anh ấy yêu nhất, không ai có thể tách rời bọn họ được cho nên anh ấy chắc chắn rất hạnh phúc.”
“Thật sao? Bố rất hạnh phúc nhưng mà tại sao mẹ lại không cần con?” Lần đầu tiên Phan Huỳnh Bảo thể hiện sự yếu đuối không hợp với lứa tuổi của minh, Lúc này trông cậu ấy rất giống một đứa trẻ bơ vơ,
Điền Thanh Mây đau khổ ôm lấy Phan Huỳnh Bào, xoa đầu cậu ấy rồi nói: “Thật ra khí cháu vừa mới sinh ra, vốn di di muốn làm mẹ cháu nhưng anh ấy không chịu, Huỳnh Đức nói anh ấy muốn nói cho cháu biết mẹ của cháu là ai. Di biết bố cháu làm như thế là có suy nghĩ của bố cháu, anh ấy muốn để lại một tưởng niệm,muốn nói với tất cả mọi người rằng lúc trước giữa họ đã có cháu, mà cháu chính là kết tinh tình yêu của anh
“Tại sao bà ấy lại bỏ rơi cháu?” Phan Huỳnh Bảo siết chặt nắm tay, trong lời nói có chút tức giận lẫn đau kho
Cậu ấy nhìn thấy Huỳnh Bảo Nhi đối với tên nhóc vô dụng Trần Quân Phi tốt như vậy nhưng mà tại sao bà ấy hoàn toàn lại không nhỏ toi cậu? Cậu ấy cũng là con của bà, cậu cũng là con của bà mà? Tại sao chỉ mình cậu bị bỏ rơi? Bố của cậu bị nhà họ Trần bỏ rơi, cậu cũng bị nhà họ Trần bỏ rơi, cậu thật sự không cam tâm, không cam tâm…
“Huỳnh Bảo nghe di nói, Bảo Nhi không có bò rdi cháu, cô ấy chỉ là quá yêu Trần Thanh Vũ, châu biết đúng không?” Điển Thanh Máy can môi, nhìn thấy ảnh mắt hận thù của Phan Huỳnh Bào thì đột nhiên không biết phải làm sao.
Cô ấy thực sự không muốn đứa trẻ này hận Huỳnh Bảo Nhi, sự tình phát triển đến mức độ này cũng không thể trách ai được.
“Thì ra vì bà ấy yêu Trần Thanh Vũ nên mới bỏ rơi cháu, bà ấy yêu Trần Thanh Vũ cho nên chỉ yêu đứa trẻ mà Trần Thanh Vũ sinh ra, bởi vì cháu không phải là con của người bà ấy yêu sinh ra cho nên mới nhẫn tâm bỏ rơi cháu.”
“Không phải như thế đâu, Huỳnh Bảo..”
“Không phải như thể thì là như thế nào? Cháu vừa sinh ra đã không có mẹ, lúc cháu bắt đầu hiếu chuyện thì di nói mẹ của cháu chính là vợ của Trần Thanh Vũ. Họ có một ngôi nhà hạnh phúc trọn vẹn nhưng cháu và bố cháu đều bị bỏ rơi, tại sao đều là con trai mình mà chi mình cháu bị bỏ rơi chứ? Tại sao bà ấy không thể sống cùng với bố con cháu?”
“Huỳnh Bảo.” Điển Thanh Mây đau lòng nhìn Phan Huỳnh Bảo, cô ấy quỳ trên mặt đất đau khổ ôm lấy Huỳnh Bảo nhưng không thể nói được lời nào.
Cô ấy không thể nói cho Phan Huỳnh Bào biết về những chuyện đó, cô ấy cũng không hề biết rằng hạt giống hận thủ đã gieo vào lòng Phan Huỳnh Bào từng chút từng chút một. Đến ngày hôm nay, ngay cả cô ấy cũng không thế xóa bỏ được hận thủ trong lòng Phan Huỳnh Bảo nữa.
“Cháu sẽ cướp mẹ về sống cùng với bố, ông ấy đã đợi ở đây quả lâu rồi.”
Phan Huỳnh Bảo rơm rởm nước mắt nhìn Điền Thanh Mây, sau khi nói xong câu đó thì cậu ấy lập tức đứng dậy và rời khỏi tầng hầm,Nhìn bóng lưng cô đoc của Phan Huỳnh Bảo, Điền Thanh Mây khóc đến khi không còn chút sức lực nào nữa.
Cô ấy thực sự muốn nói cho Phan Huỳnh Bảo biết hết tất cả mọi chuyện nhưng cô ấy càng không thể nhẫn tâm làm tổn thương Phan Huỳnh Bảo. Làm sao cô ấy có thể thương tổn đến Phan Huỳnh Bảo chứ?
Điển Thanh Mây loạng choạng bước đến phía trước quan tài băng, nhìn thấy đôi mắt đang nhắm. chặt của Phan Huỳnh Đức thi lại đưa tay ra run rẩy chạm vào khuôn mặt lạnh giá của anh ta.
“Đức, em biết anh không yêu em. Em đã ở bên anh hơn mười năm, em biết anh không yêu em nhưng điều đó không quan trọng. Sự thực là em yêu anh, cho dù anh có yêu em hay không thi em vẫn sẽ yêu anh như cũ. Đừng lo lắng nhé, em sẽ không để Huỳnh Bảo hận thù Bào Nhi đâu. Em biếtHuỳnh Bảo Nhi chính là người mà anh yêu nhất, làm sao anh có thể chịu được khi Huỳnh Bảo Nhi bị tổn thương cơ chứ?”
Khuôn mặt của người phụ nữ đau đớn, thống khổ khiến lòng người chua xót.
“Cậu chủ, cuối cùng cậu cũng về rối.” Trần Quân Phi đã gần hai tháng rồi chưa từng trở lại nhà họ Trần.Quân gia nhìn thấy cậu trở về biệt thự thi hai mắt sáng người, kích động đến mức nước mắt cháy dài.
Trần Quân Phi nhíu mày nhìn quân gia; “Lão già đến công ty rồi à?”
“Đúng ạ, ông chủ sáng sớm đã đến công ty, còn bà chủ thì đang nghi ngơi trong phòng. Cậu chủ, gắn đây cậu đừng nổi giận với bà chủ, hiện tại thân thể bà chơi đặc biệt” Quản gia nhìn về mặt của Trần Quân Phi, không nhìn được nhắc nhở nói.
“Bà ấy bị bệnh à?” Trần Quân Phi cổ gắng giá vờ rằng cậu không thèm chú ý đến nhưng khi nghe tin Huỳnh Bào Nhi không khỏe thì thật sựcậu vẫn lo lắng hỏi han.
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của Trần Quân Phi, quản gia không khỏi mìm cười gật đầu,
Ông ấy biết dù mọi người đều nói Trần Quân Phi là một cậu ẩm ăn chơi lêu lồng, là phế vật của nhà họ Trần nhưng Trần Quân Phí vẫn vô cùng lo lắng cho Huỳnh Bảo Nhi.
“Bà chủ đang mang thai, cậu chủ sắp có em trai hoặc em gái rồi.”
Quản gia nhìn Trần Quần Phi cười, cả người Trần
Quân Phi đều cứng đờ.Mang thai? Huỳnh Bảo Nhi mang thai?
“Cậu chủ? Cậu không vui sao?” Nhìn về mặt của Trần Quân Phi trở nên rất kỳ lạ, quân gia bèn hỏi, Về mặt Trần Quân Phi u ám, không thèm ngoái dầu lại bước lên lầu.
“Cậu chủ…” Thấy Trần Quân Phi phớt lờ mình, quản gia hoàn toàn bối rối không biết rốt cuộc là Trần Quân Phi bị làm sao, ôngấy gọi theo bóng lưng của Trần Quân Phi.
Sau khi Trần Quân Phi rời đi, quàn gia không khỏi lắc đầu, chân mày khê cau lại thật chặt.
Cậu chủ có chuyện gì vậy? Phải chăng cậu ấy lo lắng khi có em rồi thì ông bà chủ sẽ không còn quan tâm, yêu thương cậu nữa sao? Nói cho cùng thi tinh khí cậu chủ cũng hơi trẻ con, suy nghĩ như thế cũng có khả năng.
Vì mang thai nênHuỳnh Bào Nhi không được phép đi làm, công việc thiết kế hay gì đi nữa thì mọi thứ đều phải dừng lại. Giờ đâycô đã trở thành một người vô công rối nghề, chỉ có ở trong biệt thự dưỡng thai.
Huỳnh Bảo Nhi phản đối Trần Thanh Vũ rằng đứa bé vẫn còn nhỏ, cô vẫn có thể đến công ty làm việc giám sát gì đó nhưng anh không đồng ý.
Trần Thanh Vũ nói em muốn đi làm hay ở nhà sinhcon?
Chi một câu của Trần Thanh Vũ thôi đã khiến cô không phản bác được lời nào, cuối cùng chi có thể lu xiu ở biệt thự dưỡng thai,
“Mẹ đang mang thai à?”
Huỳnh Bảo Nhi vừa mới ăn xong mấy quả nho, chuẩn bị xuống sân đi dạo thì cửa phòng bị đấy ra, Trần Quân Phi ló đầu vào hỏi làm cô hơi ngơ ngác.
Huỳnh Bảo Nhi ngạc nhiên đến há hốc miệng, nhìn Trần Quân Phi: “Bánh Gạo, cuối cùng con cũng chịu về nhà rối.”