Chương 284
Tôi hơi chua xót nhìn Phan Huỳnh Đức, cổ hong đau rát rận ra vài tiếng: “Phan Huỳnh Đức… nếu… anh không thích Điện Thanh Mây thì đừng ép mình phải chấp nhận.”
Tình yêu là chuyện cả đời, tôi không muốn Phan Huỳnh Đức miễn cưỡng chấp nhận Điền Thanh Mây vi tôi.
“Người phụ nữ đó rất tốt.”
Phan Huỳnh Đức thản nhiên nói.
“Phan Huỳnh Đức, không phải, không phải tôi còn sống vài ngày nữa đúng không?” Tôi hỏi Phan Huỳnh Đức sau khi nhìn anh ta trong im lặng một lúc lâu.
Cơ thể của Phan Huỳnh Đức đột nhiên cứng đờ.
Anh ta siết chặt tay nói: “Đừng nói nhằm, người của tôi đang nghiên cứu cách chữa trị cho em, em nhất định sẽ không có chuyện gì cà.”
Những lời nói như vậy chỉ có thể lửa gạt mấy đứa trẻ con mà thôi.
“Tôi hơi mệt.”
“Vậy nghi ngơi thật tốt đi, tôi đi ra ngoài trước, tối nay tôi hẹn Điển Thanh Mây đi dạo phố.”
“Hẹn hò vui vẻ !
Tôi nhìn Phan Huỳnh Đức và mim cười.
Phan Huỳnh Đức gật đầu và rời đi.
Sau khi tôi nhìn Phan Huỳnh Đức rời đi, nụ cười trên mặt tôi lập tức tắt dần.
Tôi chỉ còn vài ngày nữa, tôi biết hết, Phan Huỳnh Đức không nói nhưng tôi biết hết.
Mặc dù lúc nãy hơi mơ màng, nhưng tôi nghe được một chút, tôi chỉ còn năm ngày nữa.
Năm ngày…
Đến lúc này tôi mới nhận ra thời gian quý giá biết bao nhiêu.
“Aaaa.” Cuối cùng tôi không kìm chế được nữa, hai tay ôm lấy khuôn mặt và khóc nức nở,
“Tôi muốn sống, tôi thật sự rất muốn sống.”
Tôi muốn tìm kẻ đã hại mẹ tôi, tôi muốn nhìn Bánh Gạo lớn lên, tôi muốn già đi cùng với Trần Thanh vũ,
tôi muốn sống.”Tại sao tôi không thế sống, tại sao..” “Tôi muốn sống, tôi thật sự rất muốn sống.”
Tôi ngửa đầu và bật khóc nức nở.
Chi tại thời điểm này, tôi mới có thể khóc, và cũng chỉ có lúc này.
Kể từ khi Phan Huỳnh Đức nói rằng anh ta muốn ở bên Điển Thanh Mây, anh ta đã thực sự đã ở bên Điển Thanh Mây. Điển Thanh Mây luôn giữ nụ cười hạnh phúc trên khuôn mặt của cô ấy, điều đó khiến Vũ Khả Hân và tôi đều rất ngưỡng mộ.
Một ngày nọ, Vũ Khả Hân hỏi tôi tại sao nước da của tôi lại xấu như vậy, tôi chi có thể nói dối rằng gần đây tôi không ngủ ngon. May mắn thay, Vũ Khả Hân đã rất tin tưởng và không nghi ngờ gì nữa.
Hôm nay là ngày thứ ba, và tôi cảm thấy rằng mình không thể chống đỡ được nữa.
Thầy Phan Huỳnh Đức đã ổn định, tôi rất yên tâm.
Tôi cổ lấy lại tinh thần thật tốt, trở về phòng để cùng bố ăn tối, trò chuyện bên cạnh giường của mẹ, sau đó nhờ tài xế đưa tôi đến đồn công an.
Tôi nhìn Diệu Hoa gầy gò ở phía đối diện, cắm. điện thoại nói: “Diệu Hoa, mình đã giúp cậu làm thủ tục rồi. Mấy ngày nữa cậu có thể ra ngoài.” “Bảo Nhi, sao sắc mặt của cậu khó coi thế này?”
“Không có gì, chi là gần đây công việc căng thằng, Diệu Hoa, hãy nhớ kĩ, bắt đầu lại từ đầu.”
Tôi nhìn Diệu Hoa thật lâu, sau đó rời đi.
Diệu Hoa, chúng ta đã từng là những người bạn tốt nhất của nhau, và hiện tại cũng vậy.
Lúc bước ra khỏi đồn công an, tôi ngẩng đầu nhìn ánh mặt trời rực rỡ phía trên, vuơn tay chăn thứ ánh sáng trước mặt.
Trần Thanh Vũ, không có em, anh nhất định phải sống tốt, biết không?
“Huỳnh Bảo Nhi Bóng tối đen kịt dần dần nuốt chừng con người tôi, thân thể cũng từ từ ngã xuống. Lúc ngã xuống, tôi thấy Trần Thanh Vũ đang cuống cuống chay về phía mình. Tôi há mồm muốn gọi tên Trần Thanh Vũ, nhưng chỉ có thể chậm rãi tiến vào bóng tối mà không nói được lời nào.
Trần Thanh Vũ, em không bao giờ hối hận khi yêu anh, không bao giờ hối hận!
“Cô Trần, xin hỏi đây là may?””Ba.”
“Vậy đây là mấy?”
“Năm.”
Tôi còn nghĩ minh đã chết rồi, nhưng khi tôi mở mắt ra thì lại thấy mình đang nằm trong bệnh viện, và một bác sĩ giơ ngón tay lên để hỏi tôi theo y lệnh.
Sau khi tôi thành thật trả lời, bác sĩ lộ vẻ hài lòng trên khuôn mặt, rồi quay ra nói với Trần Thanh Vũ: “Não của cô Trấn vẫn không bị ảnh hưởng gì.”
“Vâng, ông ra ngoài trước đi.”
Trần Thanh Vũ liếc nhìn vị bác sĩ và bảo ông ấy rời đi.
“Trần Thanh Vũ… tại sao?” Tôi chậm rãi ngồi dậy, nghi hoặc ôm lấy vị trí trái tim.
Không phải tôi không thể sống nữa sao? Tại sao
bây giờ tôi vẫn còn khỏe.
Trần Thanh Vũ ôm lấy tôi, thân thể không ngừng run rẩy.
“Huỳnh Bảo Nhi… em không sao, tốt quả rồi.” Không sao? Tại sao tôi lại không sao?
Tôi mở to mắt nhìn Trần Thanh Vũ: “Rốt cuộc sao lại thế? Anh không phải Trần Thanh Vũ đúng không?”Tôi ôm lấy khuôn mặt của Trần Thanh Vũ và nhìn lên nhìn xuống để xem liệu Phan Huỳnh Đức có đang già làm Trần Thanh Vũ không.
“Em nhìn rõ xem, anh là ai?” Trần Thanh Vü bất đắc dĩ ôm lấy khuôn mặt của tôi, bất mãn nói.
Nhìn dáng vẻ của Trần Thanh Vũ, tôi chớp mắt để chắc chắn rằng người trước mặt đây là chống mình.
Nhưng..
“Đúng lúc có một người bị đưa vào bệnh viện, anh nhờ Lê Hoàng Long sắp xếp phẫu thuật cho em. Người nhà bên đó cũng đồng ý hiến tim cho em, vi thế bây giờ em không sao rồi.”
Có chuyện tốt như vậy sao? Trùng hợp như thế sao?
Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, trong khoảng thời gian ngắn, tôi vẫn chưa lấy lại tinh thần trong niềm vui vẫn còn sống, tôi chạm vào mặt Trần Thanh Vũ để xác nhận lại xem mình có đang mơ hay không.
“Trần Thanh Vũ, em vẫn còn sống, phải không?” “Đúng vậy, em vẫn còn sống.”
Trần Thanh Vũ ôm tôi vào lòng và hôn lên mất tôi. “Em vẫn còn sống… vẫn còn sống.”
Tôi ôm Trần Thanh Vũ, những giọt nước mắt không kim đước mà tuôn trào như mưa.
Tôi chưa chết, tốt quá… thực sự tốt quả..
Sau đó, Trần Thanh Vũ nói với tôi rằng ban đầu anh ấy muốn cứu tôi bằng trái tim của mình, nhưng đúng lúc có một người đã hiến tặng cho nên Trần Thanh Vũ đã sử dụng trái tim của người đó và bối thường cho gia đình của người đó.
Sau khi thay đổi trái tim, sức khỏe tôi không còn vấn đề gì nữa rối.
Một tuần sau, tôi được xuất viện.
Trần Thanh Vũ nói với thế giới bên ngoài rằng tôi không được khỏe và đang tịnh dưỡng trong bệnh viện, Bánh Gạo cũng không thể làm phiền tôi.
Khi tôi quay trở về nhà, Bánh Gạo nhìn thấy tôi, thắng bé lập tức lao về phía tôi.
Tôi ôm Bánh Gạo và nhìn khuôn mặt non nớt của thằng bé, nước mắt lại muốn chực trào ra.
“Mẹ, me xấu lắm.”
Bánh Gao nằm lấy tay tôi, bất mãn nói.
“Là mẹ không tốt, không phải bây giờ mẹ về rồi sao?” Tôi sở sở khuôn mặt của Bánh Gạo, nhẹ nhàng nói.
“Sau này mẹ đừng bao giờ rời đi mà không nói một lời nào nữa, Bánh Gạo.”
Bánh Gạo chu miệng và nói một cách tủi thân,
“Được, mẹ hứa.”
Tôi vừa muốn ôm Bánh Gạo lên thì Trần Thanh Vũ ở một bên đã bể Bánh Gạo rồi.
“Đi vào trước đi.”
Trần Thanh Vũ thản nhiên nói với tôi.
Tôi gật đầu, nắm tay Trấn Thanh Vũ rối bước vào biệt thự.
Cả Vũ Khả Hân và Điền Thanh Mây đều ở đó, họ nói chúc mừng tôi đã xuất viện.
Trần Thanh Vũ nói rằng anh ấy đã nói với Vũ Khả Hân cùng Điển Thanh Mây rằng tôi bị cảm cúm phải nằm viện, không cho bất kì ai tới quấy rầy. Vũ Khả Hân và Điển Thanh Mây đều tin như vậy. Còn về phần bố cũng chưa biết chuyện gì, cũng may mỗi ngày ngoại trừ việc chăm sóc mẹ thì bổ chẳng để ý gì đến những chuyện bên ngoài.
Buổi tối, một nhóm chủng tôi tổ chức tiệc nướng ngoài sân.
Trần Thanh Vũ không thích thú với những thử này và còn không cho tôi ăn, vì vậy tôi chỉ có thể nhìn Vũ Khả Hân và Điển Thanh Mây ăn thôi.Tôi nhìn mọi người đùa giỡn mới chợt nhỏ ra gắn đây tôi không gặp Phan Huỳnh Đức.
“Sao không thấy Phan Huỳnh Đức? Anh ta đi công tác à?”
Bây giờ tôi đã ổn rối, không biết Phan Huỳnh Đức có biết hay không? Nghĩ đến việc trước đây Phan Huỳnh Đức quan tâm cho tôi nhiều như vậy, tôi nghĩ mình phải nói cho Phan Huỳnh Đức biết.
“Anh ấy đã trờ về Anh, có một số việc cần anh ấy giải quyết.”
Điển Thanh Mây định thần lại và liếc nhìn tôi.
“Vậy à, vậy chị sẽ gọi cho anh ấy.”
Tôi nhấc điện thoại và gọi cho Phan Huỳnh Đức. Cuộc gọi đã được kết nối, giọng của Phan Huỳnh Đức vang lên, dường như anh ta đang rất bận. Tôi nói với anh ta rằng hiện tại tôi đã ổn, Phan Huỳnh Đức chỉ thản nhiên nói: “Không sao là tốt rồi.”
“Phan Huỳnh Đức, khi nào anh sẽ kết hôn với Điển Thanh Mây?”
Tôi nhìn Điền Thanh Mây và Vũ Khả Hân đang trò chuyện, nhịn không được nên hòi một câu.
Tôi nóng lòng muốn dự đám cưới của Phan Huỳnh Đức và Điển Thanh Mây.”Chủng tôi sẽ tổ chức đám cưới ở Anh, đã bàn bạc kĩ rồi.”
“O Anh sao? Lúc đó tôi sẽ đến.”
“Không cần, tôi không muốn bất cứ ai tham gia. Tôi muốn sống trong thế giới hai người với Điến Thanh Mây.”
“Không phải chứ? Tuần trăng mật thì là của hai người, nhưng mà lễ cười…”
“Tôi thích đám cưới chi có hai người, có sao không? Em có ý kiến gì à? Em chỉ cần đưa cho tôi một phong bì lớn màu đỏ là được, tôi sẽ gửi ảnh cho em.”
“Được rồi, được rối, đồ quái gở, ngay cả đám cưới cũng không cho tôi tham gia.”
Tôi nhắn mũi và lầm bầm với Phan Huỳnh Đức trên điện thoại.
Khi tôi đang trò chuyện với Phan Huỳnh Đức, Trấn Thanh Vũ ngồi cạnh tôi, lần này anh không hề ghen tị.
Sau khi cúp điện thoại, tôi nhìn thấy một chút buồn bã và bị thương khó giải thích lướt qua mắt Trần Thanh Vũ, tôi lập tức hỏi: “Trần Thanh Vũ, anh có chuyện gì vậy?”
Gần đây Trần Thanh Vũ có gì bất thường không? Lúc nào cũng thất thần, lúc nào cũng lộ ra vẻ buồn bãla thường.
“Em có mệt không?” Trần Thanh Vũ lấy lại tinh thần và kéo tôi vào lòng. “Không mệt. Nhìn mọi người vui vẻ chơi đùa như vậy, em không mệt chút nào cả.”
Có lẽ được sinh ra lần nữa nên tôi cảm thấy mọi thử trước mặt rất tốt đẹp, tôi muốn trân quý khoảng thời gian quý giá hiện tại.
“Thân thể của em vừa mới hồi phục, vẫn phải nghi ngơi cho tốt, anh đưa em đi nghi nhé?”
Thấy Trần Thanh Vũ cứ kiên trì như thế, mặc dù tôi vẫn muốn ngồi chơi nhưng chỉ có thể làm theo mệnh lệnh của anh, dù sao thì hiện tại sức khỏe là trên hết.
…
Một tháng sau, Phan Huỳnh ĐỨc và Điển Thanh Mây tổ chức lễ cưới. Phan Huỳnh Đức không mời ai trong số chúng tôi cà, tôi và Vũ Khả Hân vẫn cứ oán trách điều này mỗi khi chúng tôi ở cạnh nhau.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!