Chương 271
“Làm như mày nói, xử lý đứa bé đó đi”
Người đàn ông đó vút Bánh Gạo sang cho người đàn ông vừa lên tiếng, mấy người đó đưa theo những viên đá quỷ sau thùng xe tiến về phía trước.
Còn người đàn ông để lấy Bánh Gạo lại đưa thằng bé đến một chỗ cách đó không xa rồi cắm súng nhắm vào giữa trán thằng bé.
“Tên nhóc, mày gặp phải bọn tao thi xem như số mày đen đủi, lần sau đầu thai thì nhớ chọn chỗ nào tốt một chút”
“Mẹ di… bảo di… Lê Hồng San… cứu vi… hu hu hu. ông ngoại. bà ngoại… ông cổ…”
Thằng bé bắt đầu khóc lớn khi nhìn người đàn ông hung tần kia.
Nghe thấy tiếng khóc của Bánh Gạo, tôi thấy mình không thể tiếp tục trốn được nữa.
Tôi nhanh chóng cắm lấy chiếc gậy bóng chày trên xe rói nhân lúc người kia không chủ ý đánh thậtmạnh vào đấu anh ta.
Anh ta không ngờ rằng sau lưng còn có người cho nên lập tức bị tôi đánh cho không bò dậy nổi.
Tôi nhìn thằng bé đang mở to mắt ngơ ngần nhìn tôi rồi nhanh chóng ôm nó vào lòng, nhẹ giọng nói: “Bảnh Gạo, mẹ đến rồi đây.”
Sau chuyện lần đó, đây là lần đầu tiên thằng bé yên tĩnh dựa vào lòng tôi đến thể.
Khóe mắt tôi bỗng nhiên cay xè, nước mắt như đang chực trào ra.
Tôi ôm Bánh Gạo rồi vứt cây gậy đi chạy về phía trước.
“Con me nó… Người phụ nữ kia ở đâu ra vậy? Bắt nó lại cho tao, không thể để cô ta chạy thoát. Có khi cô ta đã nhìn thấy khuôn mặt của chúng ta rồi không biết chừng.”
Những người đàn ông ở phía sau đáng lẽ đã đi rồi nhưng chắc là vì thấy tên kia mãi vẫn không về cho nên quay lại xem thử.
Bọn họ cấm trên tay những cây súng giảm thanh ngắm về phía tôi. Tôi sợ hãi ôm lấy Bánh Gạo liểu mạng chạy về phía trước.
“Bánh Gạo đừng sợ, mẹ ở đây rồi. Đừng sợ!”Tôi thấy đôi mắt to xinh đẹp của thắng bé đang md màng nhìn minh nên không nhịn dược gid tay ra vuốt ve an ùi.
Tôi cứ nghĩ rằng chắc thắng bé dã bị doa so rồi nhưng mà không phải, những ngón tay nhỏ mũm mim của thang bé càng ôm chặt lấy cổ tôi.
“Mẹ.”
Đoàng!
Cuối cùng thắng bé cũng chiu thừa nhận tôi là mẹ cùa nó rồi sao?
Tôi cảm nhận được cà người mình đang run lên mạnh mẽ.
Môi tôi cũng run lên, tôi cúi đầu nhìn Bánh Gao đang ôm lấy mình.
“Me. con xin lỗi.”
Thằng bé nhìn tôi nói nhỏ, mắt cũng đã đỏ hoe.
“Bé con ngốc.” Tôi hoàn hồn, đôi mắt ngập nước nhìn theo thằng bé rồi đáp.
Trên thế giới này có người mẹ nào sẽ thật sự giận con mình chứ?
Cho dù đứa trẻ có làm ra chuyện gì thì người làm me cũng đều sẽ không giận dữ nổi.”Bich.” quả chuyên tâm suy nghĩ nên tôi không để ý chân mình, lúc tôi đang ôm lấy thằng bé, đột nhiên có một cành gỗ ngáng đường khiến tôi nga nhào xuống,
Tôi ôm Bánh Gạo lăn từ bên trên xuống.
“A!”
Tôi không kìm được hét lên, tay vẫn ôm chặt thắng bé không dám lơ là.
Ở bên dưới có rất nhiều cành cây và đá nhỏ, chủng cửa lên cánh tay và gò má của tôi, đau đến mức tôi phải liên tục hít hơi.
“Me di…”
Trước mắt tôi bỗng nhiên tối sầm, qua một lúc lâu vẫn không tình lại.
Không biết qua bao lâu, tôi cảm nhận được thằng bé đang lay mình dậy và cả tiếng thằng bé gọi nữa.
Tôi cổ gắng mở mắt ra, đập vào mắt tôi chính là
khuôn mặt nhem nhuốc của Bánh Gạo.
Quần áo trên người thắng bé cũng rất nhếch nhác lộn xộn.
“Bánh Gạo… con không sao chứ?”
Tôi vất vả lắm mới bò dậy được, tôi cảm thầy khắpbàn tay, cánh tay và cả gò má mình dều dang dau rát.
Bánh Gạo lắc dầu roi gio tay ra cham vào mặt và cánh tay tôi đáp: “Mẹ đau lắm a?”
“Mẹ không đau, để mẹ đưa con ra khỏi chỗ này”
Tôi cau mày nhìn những hạt cát nho dinh trên miệng vết thường rồi tiếp tục ôm thắng bé lên vừa khập khiễng bước đi vừa nói.
“Me di…me…”
Thắng bé ôm lấy cổ tôi cất tiếng gọi không ngừng.
“Bánh Gạo tha thứ cho mẹ rối sao?”
Tôi vuốt ve khuôn mặt nhem nhuốc của thằng bé rồi nhỏ giọng hòi.
Lúc trước thằng bé nhìn tôi với ánh mắt căm ghét đó, tôi thật sự… rất đau lòng.
Đôi mắt của thằng bé đã trở nên sưng đò, thầng bé nhìn tôi rồi nói.
“Bánh Gạo không ngoan, Bảnh Gạo là đứa trẻ hư.
Con đã làm mẹ buồn.”
“Không đâu, Bánh Gạo là một đứa bé ngoan và luôn là đứa con ngoan trong lòng mẹ.”
Tôi hôn lên khuôn mặt thằng bé rối đáp.
“Vậy… mẹ có cần Bánh Gạo nữa không? Bánh Gạođã làm những chuyện không dùng với me.”
“Con là bé cưng của long me, sao me có thể không cần chú
Những lời thầng bé nói khiến tôi hdi bất lực nên đành lên tiếng giải thích. Nghe xong cầu trả lời của tôi, khuôn mặt nhỏ nhắn của Bánh Gạo lập tức 1ộ ra nu cười vui mừng.
Thằng bé ôm cổ tôi rối cất giọng mém mai:
“Bánh Gạo sẽ không bao giờ làm mẹ tức giận nữa, Bà ngoại nói me bị người ta hạ thuốc độc nên mới thành như vậy. Mẹ vẫn là người mẹ mà Bánh Gạo thích nhất. Con thích mẹ nhất luôn.”
Bánh Gạo…
Tôi cảm nhận được trái tim mình đang dẫn trở nên ấm áp.
Tôi và thằng bé cứ đi mãi về phía trước, tôi muốn tim một chiếc xe nhưng địa hình ở đây không quen thuộc, đi một vòng rồi tôi vẫn không tìm được đường ra. Hơn nữa đường lại còn khó đi thật khiến tôi không biết phải làm thế nào.
“Me di…
Chắc là Bánh Gạo đói bụng roi, thắng bé hơi tùi thân nhìn tôi nhò giọng gọi.Bộ dạng này của thang bé khiến tôi câm thấy không đành lòng, tôi duỗi tay ra sở guong mặt của Bánh Gạo rối đáp:
“Một chút nữa thôi là chúng ta có thể về rồi, con dừng lo.”
“Vâng.” Nghe xong thắng bé lại lập tức phất cao tinh thắn.
Trời ngày một tối hon, trong lòng tôi cũng dậy lên một cảm giác lo lắng.
Bây giờ tôi đã hơi đuổi sức rối, tôi thật sự có thể đưa thằng bé ra khỏi khu rừng này sao?
Cũng chính vào lúc này tôi bỗng nghe thấy giọng nói của Phan Huỳnh Đức.
Tôi vui mừng ôm lấy Bánh Gạo đáp lại bằng một giọng khàn khàn,
Rất nhanh sau đó tôi đã nhìn thấy anh ta dẫn theo một đảm người mặc đồ đen bước tới chỗ tôi và Bánh Gạo đang đứng.
Giây phút nhìn thấy Phan Huỳnh Đức, tôi cảm thấy dường như tất cả sức lực chống đỡ của tôi đều đã biển mát.
Tôi yếu ớt ngồi dưới đất, hô hấp khó khăn nói: “Phan Huỳnh Đức, cảm ơn anh.””Đủng là cử thích làm bừa”
Anh ta trầm mặt không vui nhìn tôi rồi bước tới m lấy Bánh Gạo dang ở trong ngực tôi.
Thằng bé giãy giụa cảnh giác nhìn anh ta.
“Đổ toi, buông tôi ra. Ông đừng nghĩ rằng nhìn giống bố tôi thì có thể bắt nạt me.”
Bánh Gạo tức giận nhìn Phan Huỳnh Đức rồi nói. Tôi cố chống đỡ lấy cơ thể mình nhìn thằng bé cất
“Bánh Gạo, đó là chủ của con.”
“Ai là chủ của nó!
Phan Huỳnh Đức hơi ghét bỏ xách thắng bé dậy rồi vứt cho Victor, sau đó anh ta nhanh chóng bước tới ôm tôi dậy.
“Phan Huỳnh Đức!”
Hành động bất ngờ của anh ta khiến tôi hơi hốt hoàng, tôi vùng vẫy muốn xuống khỏi người anh ta nhưng Phan Huỳnh Đức lại xị mặt lạnh lùng nhìn tội nói:
“Huỳnh Bảo Nhi, em im miệng cho tôi!”
Hình như anh ta tức giận rối thi phải. Tôi tự biết mình đuối lý nên cũng chẳng dám họ lời:he gi nữa, chỉ có thể năm im trong lòng anh ta để anh ta ôm lên xe.
Lần này đúng là trong cái rủi có cái may.
Ở trên xe, sau khi Phan Huỳnh Đức cùng Bánh Gạo mắt lớn trừng mắt nhỏ, anh ta lại quay sang nhin tôi uy hiếp ra lệnh:
“Huỳnh Bảo Nhi, lần sau em còn dám hành động lỗ mãng như thể nữa thì tôi sẽ để Trần Thanh Vũ nhất em lại trong biệt thự, đừng nghĩ đến chuyện ra ngoài nữa.”
Nghe xong tôi không nhịn được cau mày, nhưng vẫn cổ nặn ra một nụ cười đáp:
“Tôi biết rồi.”
“Tôi đã báo cho Trần Thanh Vũ rồi, chắc là lát nữa anh ta sẽ…”
“Ông chủ, tổng giám đốc Vũ đã tới rồi.”
Lời của Phan Huỳnh Đức còn chưa dứt, Victor đã đột ngột phanh xe lại. Sau khi xe dừng lại, anh ta quay đầu xuống nhìn Phan Huỳnh Đức nói.
“Hành động nhanh đấy.”
Nghe xong, Phan Huỳnh Đức nhếch môi chế giễu rồi cau mặt lại nói: “Mở cửa!”
Sau khi cửa mở ra, tôi nhanh chóng nhìn thấygương mặt nguy hiểm của Trán Thanh Vũ đang tiến gần tới chỗ mình.
“Huỳnh Bảo Nhi!”
Khi nhìn thấy những vết thương trên người tôi, gương mặt của anh lại càng trở nên đáng sợ hơn. Bị anh nhìn với ánh mắt nghiêm nghị như thế khiến
tôi không tự nhiên rụt cổ lại.
“Xin lỗi, em không có ý khiến anh lo lắng đâu”
Vẫn chưa tìm được Bánh Gạo, tôi thì lại mất tích, chắc hẳn tâm trạng của anh phải tệ lắm.
“Lần sau em còn dám chạy lung tung nữa thì xem anh xử lý em thế nào.”
Trần Thanh Vũ nhìn tôi rồi giận dữ quát lên.
Tôi chẹp miệng tùi thân nhìn anh không nói gì nữa. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như cũ, anh trầm mặt xuống rồi bước tới ôm tôi lên.
“Bố di..”
Bánh Gạo nhảy xuống khỏi xe, sau khi nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của Trần Thanh Vũ, thằng bé dường như cũng đang thấy áy náy nên không dám bước tới.
Nhìn bộ dạng sợ hãi của thằng bé, tôi lại khôngđành lòng nên bắt đầu giãy giụa muốn xuống khoi người Tran Thanh Vũ. Nhưng anh lại dùng sức giữ chặt lấy eo tôi không để tôi xuống.
Trần Thanh Vũ, anh mau buông em ra đi.”
Thấy anh không định bỏ mình xuống, tôi cất giong trách móc.
“Huỳnh Bảo Nhi! Nếu em muốn xem thử anh tức giận như thế nào thì em thành công rồi đấy.”
Trần Thanh Vũ quay sang nhìn Bánh Gạo rồi bảo Trần Danh đưa thằng bé tới đây. Anh vẫn đang ôm tôi, sau khi nhìn Phan Huỳnh Đức anh chỉ nói hai chữ: “Cảm ơn.”
Sau đó Trần Thanh Vũ nhanh chóng chui vào trong xe nghênh ngang rời đi.
Không khí trong xe đột nhiên trở nên vô cùng
cứng nhắc khiến cả người tôi đểu càm thấy lạnh lẽo, Tôi liếm đôi môi khô khốc rồi dè dặt ngẩng đầu lên nhìn Trần Thanh Vũ.
Nhưng gương mặt anh vẫn đang căng cứng, đôi måt lanh lùng nhin ra ngoài cửa sổ không thèm để ý đến tôi.
Tôi biết anh đang giận dỗi nên đành vuốt sống mũi tiến tới ôm lấy tay anh lắc lắc, cất giọng làm nũng:”Trần Thanh Vũ, anh đừng giận nữa, em sai rối mà được chưa?”
Lần này đúng là tôi đã hành động lỗ mãng, trước khi đi đáng lẽ tôi nên nói với anh một câu,
Nếu không phải là nhờ Phan Huỳnh Đức tim được tôi som thì có lẽ tôi và Bánh Gạo vẫn đang ở trong rừng rối, không biết chừng còn gặp nguy hiểm gì đó,
Trần Thanh Vũ vẫn mím chặt môi tựa như không nghe thấy lời tôi nói. Ảnh mắt lạnh lùng của anh nhìn chằm chằm bên ngoài cửa xe, rõ ràng là muốn ngó lơ tôi.
“Trần Thanh Vũ!”
Tôi nhìn anh lại không kìm được tiếp tục gọi.
Nhưng anh vẫn ngồi yên như cũ, không hề động đậy y như một pho tượng.
Tôi bắt đầu cảm thấy buồn bực,