Chương 240
Tôi mệt mỏi quay lại nhìn Vũ Khả Hân và nói: “Vũ Khả Hân, cô và Victor thế nào rồi?”
Mặc dù Phan Huỳnh Đức đã rời đi, nhưng hình như Victor vẫn còn ở thủ đô, hẳn là vì Vũ Khả Hân, phải không? “Tôi và anh ấy không có khả năng.” Vẻ mặt của Vũ Khả Hân có chút buồn bã bi thương, nhưng ngay sau đó lại trở nên tươi tỉnh vui vẻ.
Tôi nghe xong lời của Vũ Khả Hân, không khỏi nhíu mày: “Tại sao lại không thể? Không phải trước đây hai người tốt lắm sao?” Tôi có thể thấy rằng Victor cũng rất thích Vũ Khả Hân, nếu đã như vậy thì tại sao lại không thế?
Có phải vi Victor vẫn không thích công việc trước đây của Vũ Khả Hân? “Nói tóm lại, điều đó là không thể Được rồi, cô không cần phải lo lắng về tôi đâu. Tôi chỉ muốn ở bên cô mọi lúc thôi.” Dường như Vũ Khả Hân không muốn tiếp tục nói về Victor với tôi, cô ấy nằm tay tôi và nói. Nhìn thấy Vũ Khả Hân như vậy, tôi chỉ có thể miễn cưỡng cười lắc đầu. “Đúng rồi, Vũ Khả Hân, tôi hỏi cô một việc.”
Khi tôi nhìn thấy khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp của Vũ Khả Hân, tôi nhớ lại những gì tôi muốn hỏi trước đây. “Việc gì?” Vũ Khả Hân hỏi sau khi uống một ngụm nước, nghi hoặc nhìn tôi. “Thân thế của cô, trước đây cô từng nói, cô là một đứa trẻ mồ côi, đúng không?” “Ừm, tôi không biết bố mẹ tôi là ai cả.” Vũ Khả Hân gật đầu và thán nhiên nói. “Bên hông của cô, tôi nhớ có một vết bớt hình trái tim đúng không?” Tôi chi vào eo của Vũ Khả Hân và hỏi. “Đúng vậy, có chuyện gì thế?” Vũ Khả Hân khó hiểu nhìn tôi. “Tôi cần xác minh một chút.” Tôi lật áo của Vũ Khả Hân, hai má của cô ấy đỏ lên, nhưng không ngăn cản hành động của tôi.
Sau khỉ cởi áo của Vũ Khả Hân, tôi nhìn thấy vết bớt hình trái tim trên eo của cô ấy.
Có thể nào Vũ Khả Hân là con của Lê Cát Tường và Bernice không? Không… như vậy thì cầu huyết quả phải không? “Vân Hạ, có chuyện gì vậy? Có vấn đề gì với vết bớt của tôi không?” Vũ Khả Hân không thể không hỏi tôi khi thấy tôi nhìn chăm chắm vào cô ấy.
Tôi miền cưỡng hoàn hồn, nhìn Vũ Khả Hãn và nói: “Không.. không có gì… Tôi chỉ nghĩ rằng… tôi cần phải làm một việc. Tôi đứng dậy rời khỏi phòng khách, lấy điện thoại di động ra gọi cho thư ký, yêu cầu cô ấy đến Đà Lạt để điều tra thân thế của
Vũ Khả Hân.
Sau đó, tôi đến biệt thự của Bernice và hỏi ông ấy về chuyện đứa bé. “Đây là bức ảnh lúc con bé được một tuổi. Đây là vị trí của vết bót.” Bernice nghe theo yêu cầu của tôi, mặc dù rất cảm thấy rất lạ nhưng ông ấy vẫn lấy bức ảnh của đứa trẻ ra và chỉ vào vị trí vết bớt.
Tôi nhìn vết bớt và nghĩ về vị trí của vết bớt trên eo Vũ Khả Hân, môi tôi run run và nói: “Chủ tịch Bernice, tôi nghĩ, tôi đã tìm thấy con gái của ông.” “Cô nói nghiêm túc đấy chứ?” Chủ tịch Bernice tìm kiếm hơn 20 năm vẫn chưa tìm thấy con ruột của mình, nghe tôi nói câu này thì đương nhiên ông ấy rất kinh ngạc. “Đúng vậy, để xác thực ý nghĩ trong đầu tôi, tôi mong ông và vợ cùng nhau đến bệnh viện, tự mình làm xét nghiệm ADN.” “Được rồi, tôi sẽ nói chuyện với Cát Tường ngay bây giờ.”
Chủ tịch Bernice thể hiện sự phần khich khác thường trên khuôn mặt điềm tĩnh của mình.
Chủ tịch Bernice và tôi hẹn nhau đến bệnh viện kiểm tra vào ngày mai rồi tôi rời đi.
Khi tôi quay trở lại, người quản gia nói rằng Trần Thanh Vũ đã ổn định, mặc dù Trần Thanh Vũ bị nhốt bằng xiềng xích nhưng khi bị bệnh, Trần Thanh Vũ rất khỏe, những sợi dây xích đó vẫn làm cơ thể Trần Thanh Vũ bị thương.
Tôi đi qua phòng anh ấy, Trần Thanh Vũ đã tinh, Lê Hồng San đang ở bên cạnh giường chăm sóc cho anh.
Nhìn thấy Lê Hồng Sơn, trái tim của toi bông cám thấy ngạt. “Huỳnh Bảo Nhi.” ngột
Trần Thanh Vũ ngẩng đầu lên, sau khi nhìn thấy tôi, trên khuôn mặt tuấn tú và gầy gò lộ ra vẻ dịu dàng.
Tôi bước tới, nẩm tay Trần Thanh Vũ, khẽ nói: “Anh thấy thế nào rồi?” “Đã ổn hơn rồi.”
Trần Thanh Vũ vươn tay kéo tôi vào lòng.
Ngửi thấy hơi thở mát lạnh lờ mờ của người Trần Thanh Vũ, tôi không thể không nham mát lại, vòng tay ôm chặt lấy eo anh. “Trần Thanh Vũ, kiên trì lên, mọi chuyện sẽ ổn thôi.”
Mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ đau đớn của Trần Thanh Vũ, tôi lại cảm thấy xót xa. Tuy nhiên, đây là một quá trình bắt buộc phải thực hiện.
Trần Thanh Vũ nhất định phải vượt qua thì mới có thể tinh tiếp chuyện tương lai được. “Vi em và Bánh Gạo, anh nhất định sẽ vượt qua.” Trần Thanh Vũ đặt một nụ hôn thắm thiết lên trán của tôi, thấp giọng nói. “Anh Vũ.” Trong khi tôi đang thưởng thức nụ hôn của Trần
Thanh Vũ, Lê Hồng San ở một bên cũng mở miệng. “Lê Hồng San, cảm ơn em đã chăm sóc tôi. Em cũng mệt rồi, trở về nghi ngơi đi.” Trần Thanh Vũ liếc nhìn Lê Hồng San và nói. Lê Hồng Sơn túi thân nhìn Trần Thanh Vũ rồi ôm lấy cánh tay anh, mãi không chịu buông ra. “Em không muốn… anh Vũ, chúng ta ở cùng nhau, được không?” “Lê Hồng San, tôi biết cô đối xử tốt với Trần Thanh Vũ, cô đã cứu anh ấy, chăm sóc anh ấy ba năm trời. Tôi thật sự rất biết ơn cô.”
Tôi nhìn vào đôi mắt đó hoe của Lê Hồng San, thản nhiên nói. Khuôn mặt xinh đẹp gầy gò của Lê Hồng San hơi ứng hồng, dường như thân hình mỏng manh của cô ta hơi lắc lư vì lời nói của tôi. “Mặc dù rất biết ơn cô, nhưng tôi vẫn hy vọng cô có thể giữ khoảng cách với Trần Thanh Vũ. Dù sao anh ấy cũng là chồng của tôi.”
Tôi nhìn Lê Hồng San với ánh mắt sắc bén.
Bất cứ ai có ý niệm yêu đương với Trần Thanh Vũ, tôi phải ngay lập tức đuổi họ đi, đuổi họ đi thật xa. “Anh Vũ, em muốn ở bên cạnh anh, được không?” Sắc mặt Lê Hồng San tái nhợt, dùng ánh mắt yếu ớt nhìn Trần Thanh Vũ.
Tôi nhíu mày, tôi thật sự không muốn Lê Hồng San ở cùng Trần Thanh Vũ. Tuy rằng trí tuệ của Lê Hồng San không bằng người thường, nhưng tình cảm của Lê Hồng Sơn đổi với Trần Thanh Vũ quá sâu đậm, khó tránh khỏi những lúc cô ta sẽ lợi dụng sơ hở mà bám dính lấy Trần Thanh Vũ. “Lê Hồng San, nghe lời Bảo Nhi đi.”
Trần Thanh Vũ nhìn Lê Hồng San, đôi mắt xếch chứa đầy sự dịu dàng mà tôi không thể hiểu được.
Dường như Trần Thanh Vũ đặc biệt kiến nhần với Lê Hồng San. Lê Hồng San tủi thân nhin Trần Thanh Vũ, đôi mất khẽ rưng trưng, trái tim tôi bỗng chùng xuống.
Tôi bảo Trần Danh đưa Lê Hồng San ra ngoài ăn cơm trước. Mặc dù Lê Hồng San không muốn nhưng dưới sự thuyết phục của Trần Thanh Vũ, cô ta cũng đã rời đi.
Sau khi Lê Hồng San rời đi, trong phòng ngủ chỉ còn lại tôi và Trần Thanh Vũ.
Trần Thanh Vũ thấy tâm trạng của tôi có vẻ không tốt, anh nhanh chóng đặt tôi xuống giường, dùng tấm thân của mình đè lên người tôi.
Trước đó Trần Thanh Vũ thực sự rất gầy, nhưng gần đây được tôi bồi bổ nên đã khá hơn một chút. “Làm sao vậy? Em tức giận sao?” Trần Thanh Vũ cúi đầu, ngậm lấy miệng tôi và nói. “Lúc anh phát bệnh, anh lại hôn Lê Hồng San, lại còn rất mãnh liệt” Tôi tức giận đẩy khuôn mặt Trần Thanh Vũ ra, nghĩ đến việc anh và Lê Hồng San hôn nhau, tôi lại càng tức giận.
Trần Thanh Vũ nghe vậy, bật cười, nắm lấy tay tôi, đặt một nụ hôn lên môi tôi: “Khi anh phát bệnh, đầu óc anh không nghĩ được gì cả, ngay cả những chuyện minh làm anh cũng không biết, Bảo Nhi, xin lỗi em.” “Hừm, đừng tưởng rằng nói xin lỗi với em là xong. Em cảnh cáo anh, nếu lần sau anh còn dám hôn Lê Hồng San hay bất kỳ người phụ nữ nào khác, anh sẽ biết tay với em.” “Hung dữ như vậy sao?” Trần Thanh Vũ trêu tức tôi. “Anh có đồng ý hay không?” Nhìn thấy Trần Thanh Vũ vẫn còn vẻ mặt không nghiêm túc, tôi tức giận nắm lấy lỗ tai của anh. Trần Thanh Vũ bất đắc dĩ hôn lên khỏe môi của tôi: “Được rồi, anh đồng ý với em, anh sợ em rồi.
Nghe Trần Thanh Vũ nói như vậy, tôi hài lòng nói: “Biết vậy thì tốt, em nói cho anh biết, nếu như anh vì Lê Hồng San mà lơ là với em, em sẽ không bỏ qua cho anh đâu.
Trần Thanh Vũ đưa tay xuống dưới váy của tôi, bàn tay nóng bóng khiến tôi run lên. “Anh đang làm gì vậy?” Tôi năm lây tay Trần Thanh Vũ và nói với đôi má nóng bừng.
Mặc dù đã ở cùng Trần Thanh Vũ lâu rồi, nhưng mỗi khi đổi mặt với những công kích của anh, tôi vẫn luôn không có khả năng chống đỡ. “Em nói xem anh muốn làm gì? Hửm?” Trần Thanh Vũ đưa ngón tay luồn vào bên trong gãi nhẹ, nhưng vẻ mặt vẫn nghiêm túc nói.
Điều tôi ghét nhất chính là dáng vẻ này của Trần Thanh Vũ, rõ ràng là làm những chuyện bi ổi, nhưng khuôn mặt lúc nào cũng nghiêm túc. “Dừng lại cho em.. A.” Vừa muốn ngăn cản Trần Thanh Vũ thì anh đã đưa tay vào, kích thích tột độ khiển tôi rên ri. “Bảo Nhi, anh muốn em.”
Không biết Trần Thanh Vũ đã kéo váy của tôi ra từ khi nào, thậm chỉ quần áo của anh cũng không biết đã biến mất từ khi nào. Anh đi sâu vào người tôi, khiến tôi kích động hét lên, “Khốn nạn… lát nữa sẽ có.. người vào
Hai chân tôi kẹp lấy eo của Trần Thanh Vũ và thở hổn hển. “Lúc này bọn họ cũng không dám vào, ngoan, mở ra một chút để anh vui vẻ di.” Giọng nói quyến rũ khiến tôi nhịn không được khẽ rên lên, cuối cùng vẫn là không chống lại được sức hút của Trần Thanh Vũ, chỉ có thể chim dưới thân của anh.
Sau cuộc mây mưa, tôi đau nhức khắp người, trong khi Trần Thanh Vũ thì vẫn sảng khoái mê hoặc.
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ, tôi nhất thời cảm thấy bực mình, tôi cảm thấy bộ dạng của Trần Thanh Vũ như thế này thật là xấu xa.
Có phải vì tôi đã già rồi không? Cho nên thể lực không thể chống đỡ được? Bây giờ mỗi khi hoan ải cùng Trần Thanh Vũ, tôi cảm thấy xương sống và thắt lưng đau buốt, nhưng Trần Thanh Vũ lại không hề biết mệt. Quả nhiên tuổi tác là một tổn thương chí mạng đối với một người phụ nữ. “Còn đau à?” Thấy tôi cau mày, Trần Thanh Vũ đưa tay ra xoa xoa má tôi.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!