Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mê Tình Loạn Ý Full

Chương 129

Rõ ràng người luôn tàn nhẫn với tôi là Trần Thanh Vũ, tại sao ngược lại tôi cũng tàn nhẫn với Trần Thanh Vũ như vậy.

Tôi cười khổ nhìn Trần Thanh Vũ, lạnh giọng nói: “Được rồi, Trần Thanh Vũ, tôi tha thứ những việc làm trước đây của anh. Từ nay về sau chúng ta hãy coi nhau như người dưng đi.” “Em đừng mơ, Huỳnh Bảo Nhi, em nghe rõ cho tôi, em đừng hòng mơ..”

Ánh mắt lạnh lẽo của Trần Thanh Vũ nhìn chằm chằm tôi, lúc đầu vốn là vẻ mặt lạnh như băng, bây giờ lại càng giống như Tu La tới từ địa ngục. “Ký vào đơn ly hôn, tôi có thể nương tay giữ lại cho Lê Minh Quang một mạng. Nếu không tôi sẽ khiến Lê Minh Quang chết không có chỗ chôn

Trần Thanh Vũ từ trên người tôi đứng dậy, nhìn tôi từ trên cao xuống, ném đơn ly hôn trên bàn qua cho tôi.

Tôi ôm bụng mình miễn cưỡng đứng dậy, nhìn cả người Trần Thanh Vũ đều tràn đầy hơi thở lạnh lẽo, lạnh lùng nói: “Trần Thanh Vũ, ngoại trừ việc đe dọa để hèn này, anh còn làm được gì nữa? ” “Đúng vậy, nhưng mà cho dù dùng cách để hèn này thì sao chứ, em có thể làm gì được tôi? Cả đời này em cũng chỉ có thể ở bên tôi, bất luận kẻ nào muốn cướp người của tôi đi, tôi đều không bỏ qua.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, đôi mắt lạnh lẽo xẹt qua một tia tàn bạo.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ, tâm trạng phức tạp. “Trần Thanh Vũ, anh dùng cách này chỉ khiến tôi càng hận anh hơn thôi. Cho dù vậy anh cũng không quan tâm sao?” “Em nghĩ tôi sẽ quan tâm cái này sao?” Trần Thanh Vũ cười lạnh nhìn tôi, gương mặt anh tuấn vốn dĩ đã băng giá lúc này lại càng lạnh đến đáng sợ. Nó giống như một khu rừng bị băng tuyết bao phủ, lạnh lẽo đến thấu xương.

Tôi không khỏi thất vọng nhìn Trần Thanh Vũ, ngón tay đặt trên bụng cứng đờ.

Trần Thanh Vũ mím đôi môi mỏng lại, ném cây bút máy đến trước mặt tôi rồi lạnh giọng đe dọa: “Huỳnh Bảo Nhi, kiên nhẫn của tôi rất ít, nếu cứ vậy thì em hãy đợi xem thi thể của Lê Minh Quang đi.”

Tôi vừa nghe xong, vành mắt không khỏi đỏ lên, Trần Thanh Vũ, từ trước đến nay anh chưa từng thay đổi.

Tôi nhặt đơn ly hôn trên mặt đất lên, giễu cợt nhìn Trần Thanh Vũ, cầm bút lên ký tên của mình vào đơn.

Sau khi ký xong, Trần Thanh Vũ lập tức ném đơn qua cho Trần Danh rồi lại ôm tôi đi nhanh ra ngoài biệt thự. Tôi bị hành động của Trần Thanh Vũ dọa sợ, cả người cứng ngắt: “Trần Thanh Vũ, anh còn muốn làm gì nữa?”

Anh bảo tôi ký đơn ly hôn, tôi cũng đã ký rồi, bây giờ lại muốn làm gì nữa?

Ánh mắt tăm tối của Trần Thanh Vũ nhìn tôi, nhưng trong ánh mắt ấy lại xẹt qua một chút kỳ lạ: “Bây giờ tôi muốn em đi giải quyết tốt việc ly hôn với Lê Minh Quang.”

Lời của anh là có ý gì? Chẳng lẽ là? Tôi sợ hãi nhìn gò má hoàn hảo nhưng lạnh lùng của Trần Thanh Vũ, trong lòng dâng lên một hồi chuông cảnh báo. Tôi bị Trần Thanh Vũ đẩy vào trong xe, xe nhanh chóng chạy đến văn phòng luật sư.

Lúc chúng tôi vừa tới văn phòng luật sư thì luật sư cũng đã đến nơi, cung kính nói với Trần Thanh Vũ và tôi: “Tổng giám đốc Vũ, tổng giám đốc Quang đã ngồi chờ trong phòng họp rồi, mời an theo tôi.”

Minh Quang đã tới rồi sao? Tôi siết chặt ngón tay của mình, khuôn mặt của tôi căng thẳng, yên lặng đi theo luật sư. Lúc chúng tôi đi đến phòng họp thì đã thấy Lê Minh Quang đang ngồi trên ghế.

Khuôn mặt của Lê Minh Quang hơi tiều tụy, gương mặt vốn dĩ rất anh tuấn kia bây giờ lại bị bao phủ bởi sự lo lắng và mệt mỏi. Là do công ty liên tục bị công kích nên mới khiến cho Lê Minh Quang vô cùng mệt mỏi như vậy sao?

Tôi hơi dau lòng nhìn Lê Minh Quang, lo lång muốn di lên nói chuyện với anh ấy nhưng lại bị Trần Thanh Vũ nắm chặt cổ tay. Tôi hơi tuc giận quay đầu lại trừng mắt nhìn Trần Thanh Vũ, tôi gào lên voi anh Trần Thanh Vũ, anh đừng có quá đáng.” “Bảo Nhi” Lê Minh Quang ngồi ở đó nghe thấy tôi tức gian gào lên thì đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt vui mừng nhìn tôi. Nhưng mà khi anh ấy thấy Trần Thanh Vũ ôm tôi thì sắc mặt lại trở nên vô cùng khó coi. “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc cậu muốn làm gì? Buông Bảo Nhi ra.” Lê Mình Quang lạnh băng nhìn Trần Thanh Vũ. Đứng dậy vươn tay ra định kéo tôi từ trên người Trần Thanh Vũ về phía mình.

Nhưng mà Trần Thanh Vũ chỉ ôm eo tôi, khinh thường nhìn Lê Mình Quang, đôi mắt anh tràn đầy sự lạnh lẽo nói: “Lê Minh Quang, hay cậu thử nghĩ xem rốt cuộc tôi muốn làm gì? Hôm nay tôi đã gọi luật sư và cậu qua đây chính là liên quan đến thủ tục ly hôn của cậu với Huỳnh Bảo Nhi. Tốt nhất cậu đừng nên chọc giận tôi, nếu không tôi sẽ có cách làm cho cậu hối hận, trước đây cậu đã tính kế công ty của tôi như thế nào thì hiện tại tôi lại tính kế với công ty cậu như thể.” “Cậu…” Lê Mình Quang bị Trần Thanh Vũ chọc giận, ánh mắt trở nên vô cùng kinh khủng. “Bắt đầu đi” Trần Thanh Vũ lạnh nhạt nhìn Lê Minh Quang, mạnh mẽ ôm lấy tôi đi đến bàn bên kia. “Anh muốn tôi ly hôn với Bảo Nhi sao? Thật là hoang đường.” Lê Minh Quang lạnh lùng nhìn Trần Thanh Vũ một cách đầy châm chọc. “Vậy sao? Lê Minh Quang, là Huỳnh Bảo Nhi quan trọng hay địa vị của cậu bên công ty kia quan trọng hơn? Cậu muốn công sức của cậu trong nhiều năm qua đổ sông đổ biển hết sao?” Trần Thanh Vũ đáp lại lời của Lê Minh Quang, lạnh lùng nói.

Địa vị?

Tôi kinh ngạc nhìn dáng vẻ như đã tính trước hết mọi việc của

Trần Thanh Vũ, lại nhìn khuôn mặt đang trở nên vô cùng khó coi của Lê Minh Quang, trái tim trùng xuống. “Trần Thanh Vũ, tên tiểu nhân hèn hạ này, lại dùng cách này để uy hiếp tôi?” Lê Minh Quang tức giận nhìn Trần Thanh Vũ, giong thê lương mà u ám.

Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhếch môi liec nhìn Lê Minh Quang, sắc mặt không đổi nói: “Uy hiếp? Cậu cám thấy thế nào? Ký hay không ký? Tôi muốn xem thứ rốt cuộc cậu yêu Huỳnh Bảo Nhi được bao nhiêu? “Trần Thanh Vũ, anh đủ rồi đấy. Tôi nhìn Trần Thanh Vũ rôi siết chặt tay lại, giận dữ nói. “Huỳnh Bảo Nhi, không phải em muốn xem thứ cuối cùng người đàn ông này sẽ lựa chọn như thế nào sao?” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo nói.

Tôi bị Trần Thanh Vũ kích thích, mạnh mẽ siết tay lại không nói lời nào nhìn về phía Lê Minh Quang. Sau đó Lê Minh Quang nhìn tôi thật sâu rồi mới cầm bút lên nói với tôi: “Bảo Nhi, xin lỗi.”

Lê Minh Quang… có ý gì? Vì địa vị mà anh ấy định chấp nhận lời đe dọa của Trần Thanh Vũ sao? “Sau khi ký xong, cậu và Huỳnh Bảo Nhi sẽ không còn bất kỳ quan hệ gì nữa. Lê Minh Quang, đấu với tôi, cậu nghĩ rằng cậu có tư cách sao?”

Lúc Lê Minh Quang ký vào đơn ly hôn xong thì Trần Thanh Vũ lập tức bảo luật sư hoàn tất những thủ tục ly hôn còn lại. Một giờ sau, trong tay tôi lại có thêm một tờ giấy chứng nhận ly hôn. Trước khi Lê Minh Quang rời đi, ánh mắt anh ấy vô cùng phức tạp nhìn tôi rồi sau đó bị bọn Trần Danh đưa đi. “Huỳnh Bảo Nhi, bây giờ em đã nhìn rõ chưa? Người đàn ông em thích đấy, em hãy nhìn xem cậu ta có thể vì lợi ích của chính mình mà bỏ rơi em theo cách như vậy.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, đưa ngón tay vuốt cảm tôi, giễu cợt nói với tôi.

Tôi nhìn Trần Thanh Vũ trước mặt rồi cười lạnh một tiếng, mạnh mẽ đẩy Trần Thanh Vũ ra. “Trần Thanh Vũ, anh làm như thế chỉ khiến tôi càng buồn nôn, càng chán ghét anh hơn thôi.” Tôi cười lạnh nhìn Trần Thanh Vũ, quay đầu muốn đi khỏi đây. “Em muốn đi đâu, Huỳnh Bảo Nhi?” Tôi còn chưa đi được một bước thì cổ tay đã bị Trần Thanh Vũ bắt lại. Anh dùng sức, dường như muốn bóp nát cổ tay tôi.

Tôi bị đau hít đến mức một hơi thật sâu, chân mày hơi nhíu lại, nhịn không được quơ cổ tay: “Cút ngay, đừng chạm vào tôi.”

Ánh mắt lạnh như băng của Trần Thanh Vũ nhìn tôi, bây giờ lại càng lạnh lẽo khiến người ta sợ hãi, nhìn chằm chằm vào tôi. Anh nhìn tôi hồi lâu, gương mặt anh tuấn vốn có chút u ám lại nở nụ cười.

Huỳnh Bảo Nhi, đừng chọc tôi giận tôi. Nếu không tôi cũng không biết mình sẽ làm ra chuyện gì nữa.”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!