Hôm sau, tám giờ tối tại quán rượu Saddylen.
Mộc Tịch Nhiên được nhân viên đưa cho một bộ đồng phục tiếp rượu ngắn cũn cỡn và hở hang quá mức có thể. Cô chưa từng mặc những bộ đồ gợi cảm thế này, mặc dù khi vận lên người trông vô cùng đẹp nhưng Mộc Tịch Nhiên có cảm giác không thoải mái.
"Mộc Tịch Nhiên, bê rượu đến phòng 10 nhé."
"Tôi biết rồi."
Tịch Nhiên bê rượu lên rồi cất bước đi đến phòng số 10. Những căn phòng ở quán rượu được tạo ra để mang đến sự riêng tư và chỉ có những người nhiều tiền mới có thể thuê những phòng như thế.
Đến trước cửa phòng số 10, Mộc Tịch Nhiên chần chừ chưa bước vào. Cô nhìn chằm chằm căn phòng lúc lâu sau đó mỉm cười:
"Vở kịch… chính thức bắt đầu rồi nhỉ?"
Cốc… cốc…
Mộc Tịch Nhiên gõ cửa trước rồi mới mở cửa bước vào trong. Ban đầu cô cứ nghĩ bên trong chỉ có một mình Nguyên Chính Quân nhưng không ngờ lại có nhiều người khác, tất cả đều là đối tác của anh không những thế còn toàn là đàn ông.
"Ồ, người rót rượu đến rồi. Còn đứng đó làm gì, mau đến đây đi."
Một người trong số đó bỗng lên tiếng gọi cô đến.
Mộc Tịch Nhiên liếc mắt nhìn Nguyên Chính Quân, anh đang mải nhìn vào điện thoại và không chú ý đến sự xuất hiện của cô. Bên cạnh mỗi đối tác của Nguyên Chính Quân đều có bên mình một người phụ nữ nhưng bên cạnh Nguyên Chính Quân lại trống trơn, chẳng lẽ anh không có hứng thú?
Cô cúi người để rót rượu cho những người đó nhưng bộ đồ cô mặc lại quá ngắn nên sợ sẽ lộ hàng mất. Nhìn thân hình chuẩn chỉnh không chút mỡ thừa của Mộc Tịch Nhiên, những tên đàn ông kia đều bắt đầu cảm thấy có hứng thú. Một trong số đó bỗng nắm lấy tay cô khi cô đang rót rượu khiến rượu tràn ra ngoài.
"Ơ…" Mộc Tịch Nhiên khẽ giật mình, cô định rụt tay lại nhưng tên đó nắm cô rất chặt.
"Cô em là người mới đến à? Không biết luật ở đây là không được chống đối khách sao?"
Tên đó nhếch miệng cười với cô, Mộc Tịch Nhiên siết chặt hai tay, mím môi nhẫn nhịn. Nếu cô phản kháng thì kế hoạch sẽ bị phá hỏng mất.
"Nhưng nhiệm vụ của tôi chỉ là rót rượu."
"Rót rượu nhưng không có nghĩa là không làm những việc khác. Cô nên nhớ nếu chúng tôi yêu cầu thì cô phải làm theo, bây giờ thì mau lại đây, ngồi xuống bên cạnh tôi đi."
Người đàn ông nói chuyện với cô rõ ràng ăn mặc vô cùng lịch thiệp nhưng cách hành xử chẳng khác gì mấy tên biến thái. Bên cạnh hắn đã có người đẹp nhưng vẫn muốn xăm xỉa đến cô. Mộc Tịch Nhiên nhìn về phía Nguyên Chính Quân, thấy anh vẫn không để ý gì rồi kéo váy định ngồi xuống thật. Cô muốn tiếp cận anh trước hết không nên gây sự với những người này.
"Giám đốc Giang có hơi tham lam rồi đó, anh một mình chiếm tiện nghi hai cô gái như vậy mà không nghĩ đến tôi sao?"
Lúc này, Nguyên Chính Quân bỗng dưng lên tiếng. Anh rời mắt khỏi chiếc điện thoại, ngẩng đầu nhìn về phía Mộc Tịch Nhiên. Anh không bất ngờ trước sự xuất hiện của cô vì chính anh là người đã gọi cô tới.
"Ông chủ Nguyên, chẳng phải anh không có hứng thú à?"
"Dĩ nhiên là không, nhưng để cho công bằng, tôi cũng phải có một người ngồi cạnh mới phải."
Cái người được gọi là giám đốc Giang kia ngẩn người trước Nguyên Chính Quân, đi uống rượu cùng nhau lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên anh giành gái với hắn.
"Cô gái, mau lại đây, ngồi xuống bên cạnh tôi."
Nguyên Chính Quân tựa lưng vào thành ghế, một tay chỉ vào chỗ trống bên cạnh gọi Tịch Nhiên đi đến.
Cho dù là vô tình hay cố ý thì đây chính là cơ hội tốt cho Mộc Tịch Nhiên tiếp cận Nguyên Chính Quân lần nữa. Cô lặng lẽ bước đến bên cạnh anh, vừa ngồi xuống đã bị anh bắt rót rượu.
"Cho tôi một ly."
Mộc Tịch Nhiên nâng chai lên, rượu trong chai từ từ chảy xuống cốc trên tay mà Nguyên Chính Quân đang cầm. Anh nhìn cô, nói khẽ:
"Không ngờ cô lại làm việc ở đây đấy, Mộc Tịch Nhiên."
Mộc Tịch Nhiên cũng mỉm cười:
"Tôi cũng không ngờ lại gặp anh ở đây."
Nguyên Chính Quân một hơi uống cạn cốc rượu, anh đặt nó lên trên mặt bàn sau đó tiếp tục nói với những người còn lại:
"Chúng ta ban nãy đang nói đến đâu rồi nhỉ?"
Nhân lúc Nguyên Chính Quân nói chuyện với đối tác, Mộc Tịch Nhiên nhắn tin về cho gián điệp để người đó thông báo với Lâm lão gia.
[Nhiệm vụ tiếp cận mục tiêu đã hoàn thành.]
Song, dù không biết nội dung câu chuyện mấy người họ đang nói với nhau là về cái gì nhưng Mộc Tịch Nhiên vẫn rất tích cực tham gia. Biểu hiện đó của cô được lòng Nguyên Chính Quân, nhìn cô gái ngồi bên cạnh Nguyên Chính Quân chỉ nghĩ có thể lợi dụng Mộc Tịch Nhiên để giúp anh tìm ra kho báu một cách sớm nhất.
Sau một buổi trò chuyện uống rượu hăng say, đối tác của Nguyên Chính Quân cũng lần lượt rời khỏi phòng số 10, đi bên cạnh họ lúc nào cũng có một người phụ nữ để dìu dắt ra xe.
Lúc này, trong phòng chỉ còn Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên. Nguyên Chính Quân cầm áo khoác đứng dậy, Mộc Tịch Nhiên cũng định đứng lên nhưng bỗng dưng cả người của Nguyên Chính Quân lại áp sát vào cô. Mộc Tịch Nhiên tròn mắt nhìn anh, khoảng cách này gần quá mức rồi.
"Cô có muốn giống như bọn họ cũng tiễn tôi ra đến tận xe không?"
Mộc Tịch Nhiên siết chặt lấy vạt váy, không phải Nguyên Chính Quân đang cho cô thêm cơ hội hay sao? Phải nắm bắt lấy cơ hội đó mới được.
"Nếu anh không phiền thì tôi có thể."
Sau đó, Mộc Tịch Nhiên đi theo Nguyên Chính Quân ra đến xe ô tô của anh. Đang chuẩn bị ngồi vào xe thì đột nhiên anh nhận được một cuộc điện thoại nên đứng bên ngoài để nghe. Trong lúc đó, Mộc Tịch Nhiên bỗng cảm nhận được mình vừa nghe thấy tiếng lên đạn của súng.
Có người đang theo dõi bọn họ và cụ thể là muốn giết người nhưng giữa cô và Nguyên Chính Quân thì mục tiêu là ai mới được?
Mộc Tịch Nhiên đứng yên lặng, chỉ có ánh mắt là di chuyển. Với sự tỉ mỉ trong quan sát và sự nhanh nhạy của mình, Mộc Tịch Nhiên đã phát hiện ra chỗ của kẻ đang có ý định ám sát một trong hai.
Tịch Nhiên quay sang nhìn Nguyên Chính Quân, anh vẫn ung dung đứng nói chuyện điện thoại mà không hề để tâm đến nguy hiểm đang rình rập. Chuyện sẽ bị ám sát này không hề có trong kế hoạch của Lâm lão gia, vậy là sao chứ?
Không còn nhiều thời gian để suy nghĩ cho việc khác, Mộc Tịch Nhiên phải tìm cách nhanh nhất có thể giúp cả hai trốn thoát an toàn. Cô đưa tay mở sẵn cửa xe hàng dưới nhưng chưa kịp làm gì thì đã có linh cảm kẻ đang theo dõi hai người họ sẽ ra tay. Mộc Tịch Nhiên bất giác quay lại, ánh mắt cô nhìn thẳng về phía họng súng. Kẻ theo dõi đó khá bất ngờ trước sự nhạy bén của cô nhưng hắn vẫn ra tay bóp cò.
Pằng!
Tiếng động lớn vừa vang lên, Mộc Tịch Nhiên nhảy tới kéo Nguyên Chính Quân chạy đi.
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng lại nổ liên tiếp, đạn bắn tung tóe xung quanh chiếc xe ô tô của Nguyên Chính Quân. Jazlet ngồi trong xe sợ hãi cảnh giác, còn Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân đã nhảy kịp lên xe.
"Jazlet, mau lái xe rời khỏi đây."
Jazlet thấy vậy bèn lập tức lái xe rời đi, kẻ theo dõi biết mình đã bỏ lỡ cơ hội nên không bắn tiếp nữa.
Ở hàng ghế dưới, Mộc Tịch Nhiên đang nằm đè lên Nguyên Chính Quân, đầu anh va đập mạnh vào đâu đó cảm thấy rất đau nhưng may mắn không bị thương gì cả. Còn cô gái nằm trên anh thì không may mắn như vậy, anh vừa bám lấy vai cô thì cả lòng bàn tay anh đã đỏ rực màu máu.
"Mộc Tịch Nhiên, cô bị trúng đạn sao?"
Mộc Tịch Nhiên bị trúng đạn ở vai trái, cô ôm lấy vết bắn rồi ngồi dậy, rời khỏi người Nguyên Chính Quân.
"Tôi không sao, có thể cầm cự được."
Nguyên Chính Quân lấy khăn tay của mình cầm máu giúp cô, đây là lần đầu tiên có một người chỉ mới quen biết lại chịu xả thân cứu anh.
"Tại sao cô lại đỡ đạn cho tôi?"
"Lỡ kẻ đó nhắm vào tôi mà không phải anh thì sao? Đừng nghĩ chỉ có mình anh là có kẻ thù, tôi cũng có đấy."
Mộc Tịch Nhiên gượng cười, nhưng sắc mặt của cô không ổn cho lắm. Dù đau đớn nhưng cô vẫn chịu đựng được bởi chịu đau cũng là một trong những cách rèn luyện của vệ sĩ. Mộc Tịch Nhiên từ từ nhắm mắt lại, cô vẫn có thể cầm cự cho đến lúc viên đạn được gắp ra.
Nhà trị thương.
Tần Lục gặp lại cô gái trước đó mình đã cứu lần hai bèn tỏ ra vô cùng ngạc nhiên nhưng lần này dáng vẻ của cô lại khác lần trước. Nguyên Chính Quân bế Tịch Nhiên giao cho Tần Lục, sau đó nói:
"Cô ấy bị trúng đạn, hãy lập tức giúp cô ấy."
"Hả? À… tôi biết rồi."
Vào trong phòng bệnh khi chuẩn bị tiến hành tiêm thuốc mê, Mộc Tịch Nhiên đã ngồi dậy gượng nói với Tần Lục:
"Đừng dùng thuốc mê, tôi có thể chịu được."
"Nhưng sẽ rất đau nếu như cô…"
"Tôi vẫn chịu đựng được, anh không cần phải lo."
Đây là lần đầu tiên Tần Lục được chứng kiến một người phụ nữ không dùng thuốc mê để gắp đạn. Vì cô là người thiên về hoạt động nguy hiểm, tiêm thuốc mê sẽ khiến cơ thể yếu đi, cô phải luôn giữ cho bản thân một thể chất tốt.
"Vậy… tôi bắt đầu đây."
Ở bên ngoài, Nguyên Chính Quân đã nhanh chóng cho người tìm kiếm thông tin kẻ định ra tay ám sát anh và Mộc Tịch Nhiên. Cho dù mục tiêu của người đó không phải Nguyên Chính Quân nhưng anh vẫn nhất định không tha cho hắn.
"Phải mau chóng tìm ra kẻ đó và bắt sống đưa hắn đến gặp tôi."
Nguyên Chính Quân nói chuyện điện thoại, giọng nói của anh chứa đầy phẫn nộ.
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Nguyên Chính Quân bắt đầu suy nghĩ, liệu lần này có liên quan gì đến nhà họ Lâm không? Có thể là người do Lâm Thiếu Phong cử đi để tiêu diệt Mộc Tịch Nhiên vì vốn dĩ hắn đâu có ưa gì cô. Chuyện này đã xảy ra một lần rồi vì thế điều đó có khả năng sẽ xảy ra lần hai.
Lát sau, Mộc Tịch Nhiên với vết thương trên vai đã được băng bó bước ra ngoài. Cô ôm vai đi qua Nguyên Chính Quân:
"Xin lỗi đã làm phiền."
Tần Lục cũng mở cửa bước ra ngay sau đó, nhìn thấy Nguyên Chính Quân, anh ta liền nói:
"Đây là lần đầu tiên tôi gặp một cô gái như cô ấy, cô ấy đã không dùng thuốc mê trong suốt quá trình gắp đạn."
Nghe vậy, Nguyên Chính Quân bèn chạy theo Mộc Tịch Nhiên. Anh giữa lấy tay cô và đưa ra một đề nghị:
"Mộc Tịch Nhiên, cô có muốn trở thành vệ sĩ riêng của tôi không?"