Mộc Tịch Nhiên chậm rãi tiến vào lễ đường, đi phía trước cô là Tiểu
Hạ Nhu. Con bé đi đến đâu liền rải hoa đến đó, vì hôm nay là ngày vui của ba mẹ nên nó vô cùng hứng khởi.
Cô dâu vừa xuất hiện, các vị khách đều không khỏi trầm trồ. Họ đều tấm tắc khen Mộc Tịch Nhiên và Nguyên Chính Quân là đôi trai tài gái sắc, cả hai đều đẹp đến động lòng người.
Nguyên Chính Quân nắm lấy tay Mộc Tịch Nhiên giúp cô bước lên bục. Anh ngắm nhìn cô, khẽ nói:
"Tịch Nhiên, hôm nay em thật đẹp."
"Anh cũng vậy."
Sau khi cả hai cùng tuyên thề trước chủ hôn và toàn bộ khách khứa, Nguyên Chính Quân liền đeo nhẫn vào ngón tay của Mộc Tịch Nhiên. Kể từ bây giờ, hai người họ đã chính thức là vợ chồng và sẽ nắm tay nhau đến răng long đầu bạc.
Hôn lễ vừa kết thúc, các cô gái trẻ đã thi nhau chen lấn để chờ Mộc Tịch Nhiên ném bó hoa. Nếu ai đỡ được thì đám cưới tiếp theo sẽ là của người đó với người mình yêu.
Mộc Tịch Nhiên đứng trên bục xoay lưng lại, sau đó ném bó hoa ra phía sau.
"Một, hai, ba!"
Bó hoa bay vòng ra phía sau, các cô gái tranh nhau đỡ nhưng chỉ có một người là đỡ được. Bó hoa rơi thẳng vào lòng của Hạ Tử Linh nhưng ai cũng ngỡ ngàng vì cô ấy còn chưa có bạn trai.
Hạ Tử Linh biết rõ đây là ý trời vì thế đã cầm bó hoa chạy đến trước mặt Mộc Diên Kiệt. Mộc Diên Kiệt không hiểu chuyện gì liền ngơ ngác nhìn xung quanh sau đó hỏi:
"Có chuyện gì thế?"
"Em... có chuyện muốn nói."
"Hả? À... em nói đi"
Hạ Tử Linh cúi đầu xuống giơ bó hoa về phía trước: