Biệt thự Lâm gia.
Lâm Thiếu Phong đang nằm trong phòng thì bỗng dưng nhận được tin nhắn của Nghiêm Mặc Tường gửi đến. Hắn đã gửi tin là muốn gặp bọn họ lâu rồi nhưng hôm nay mới được nhắn lại. Lâm Thiếu Phong có một chuyện quan trọng cần báo với bọn họ có liên quan đến Mộc Tịch Nhiên.
Tin nhắn mà Nghiêm Mặc Tường gửi đến có nội dung:
/Ra ngoài cổng sau đi, hiện tại tôi đang ở đó. Nhớ là không được để ai phát hiện ra đấy./
Lâm Thiếu Phong bật dậy, hắn bắt đầu xoa xoa tóc rối tung rối bù lên để trông giống một kẻ điên hơn. Hiện tại hắn đang đóng giả làm một kẻ điên vì thế cần phải diễn mọi lúc mọi nơi.
Cạch!
Cánh cửa phòng từ từ mở ra, sau khi xác nhận ở bên ngoài không có ai canh gác, Lâm Thiếu Phong mới yên tâm rời khỏi.
Hôm nay Lâm gia vô cùng yên tĩnh, dường như mọi người đều có việc phải làm, chỉ mình Lâm Thiếu Phong là rảnh rỗi nhất.
Lâm Thiếu Phong theo lời của Nghiêm Mặc Tường ra đến cổng sau, hắn cẩn thận ngó nhìn xung quanh để đề phòng xem có ai đi theo hay không. Lúc nhìn thấy Nghiêm Mặc Tường đội một chiếc mũ đứng bên cạnh là ba tên vệ sĩ, Lâm Thiếu Phong đã vội vàng chạy đến. Hắn hỏi:
"Tại sao ông lại vào nhà tôi được vậy?"
"Chuyện đó cậu không cần phải biết, bây giờ muốn nói gì thì nói đi."
Lâm Thiếu Phong tiến đến gần Nghiêm Mặc Tường hơn, hắn nhe miệng cười một cách nguy hiểm.
"Tôi mới nghe ngóng được một thông tin, ba tôi đang để Mộc Tịch Nhiên trà trộn vào bên cạnh Nguyên Chính Quân rồi lấy hết thông tin dữ liệu về kho báu và những thứ quan trọng của anh ta. Tôi nghe nói Mộc Tịch Nhiên sắp hành động rồi nên dạo này ba tôi đã chuẩn bị khá nhiều thứ."
Một bên lông mày của Nghiêm Mặc Tường khẽ nhếch lên đầy bất ngờ khi nghe được tin tức này, ông ta hỏi lại:
"Mộc Tịch Nhiên là người của Lâm gia sao?"
"Đương nhiên, cô ta là do ba tôi nhặt về nuôi. Tôi cứ tưởng ông ấy đuổi cô ta đi thật nhưng hóa ra lại sắp xếp cho cô ta tiếp cận Nguyên Chính Quân, đúng là gừng càng già càng cay."
Tối hôm trước Lâm Thiếu Phong đã nghe lén được cuộc nói chuyện giữa Lâm lão gia và Mộc Kiều Hạ, hai người họ đang nói về kế hoạch mà Mộc Tịch Nhiên được giao phó. Nghe nói cô sắp hành động vì vậy Lâm lão gia mới chuẩn bị USB và máy tính tiếp nhận dữ liệu.
Không biết bao giờ Mộc Tịch Nhiên sẽ ra tay nhưng sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra thôi.
Tin tức này đối với Nghiêm Mặc Tường chính là một tin tức rất ngon nghẻ. Lần trước David đến gặp Hàn Triết đã để mất dữ liệu quan trọng, bây giờ có thể thông qua Lâm lão gia lấy đi dữ liệu ấy rồi.
Nghiêm Mặc Tường lại tính ra một kế sách mới, ông ta nói với Lâm Thiếu Phong:
"Khi nào Mộc Tịch Nhiên gửi dữ liệu cho ba cậu thì lập tức thông báo cho tôi nghe chưa?"
"Tại sao chứ?"
"Đừng hỏi tại sao, đó là nhiệm vụ của cậu đấy Lâm Thiếu Phong. Làm xong việc, tôi hứa rằng sẽ giúp cậu có được những thứ mà mình muốn."
Lâm Thiếu Phong đồng ý với điều kiện mà Nghiêm Mặc Tường đưa ra. Sau đó ông ta cùng đồng bọn trở về thông báo cho David. Thoắt cái Lâm Thiếu Phong đã không thấy người đâu cả, lúc hắn quay đầu định về phòng thì đụng phải Mộc Diên Kiệt.
"Giật cả mình!"
Thấy Lâm Thiếu Phong có hành động kỳ lạ, Mộc Diên Kiệt liền nghi ngờ:
"Lâm thiếu ra đây làm gì thế? Anh lại định âm mưu chuyện gì sao?"
"Đâu có, tôi ra để tìm kiếm thú vui thôi mà, ahahaha…"
Lâm Thiếu Phong phá lên cười như điên rồi lướt qua Mộc Diên Kiệt. Sau khi đi qua cậu ấy, nụ cười trên môi của Lâm Thiếu Phong cũng tắt thay vào đó là thái độ ngông nghênh:
"Cứ chờ đó, đợi ông đây lên nắm quyền kiểm soát Lâm gia, người đầu tiên mà ông đây đuổi đi sẽ là hai chị em nhà cậu đấy."
…
Ngày hôm đó khi đang trên đường đi gặp một vài đối tác thì Nguyên Chính Quân chợt để ý đến tiệm bán trang sức nổi tiếng ở Địa Hải. Mặc dù là ông chủ tiệm vàng nhưng các cửa hàng của anh chỉ bán những đồ đạc làm từ vàng chứ không có thứ nào làm bằng kim cương hết.
Nguyên Chính Quân bị thu hút bởi tiệm bán trang sức ấy, anh nói Jazlet dừng xe để vào xem thử. Nếu bây giờ anh chuyển từ kinh doanh vàng sang kinh doanh kim cương thì có lẽ lợi nhuận có thể sẽ tăng gấp đôi ấy chứ.
Trong lúc đang quan sát, đột nhiên Nguyên Chính Quân để ý đến một chiếc nhẫn có đính kim cương sáng lấp lánh trông vô cùng sang trọng. Tự dưng nhìn nó anh lại nghĩ đến viễn cảnh sau này đám cưới của anh và Mộc Tịch Nhiên diễn ra, anh sẽ tự tay đeo chiếc nhẫn này vào tay của cô. Nguyên Chính Quân mỉm cười trong hạnh phúc, anh nói với chủ cửa hàng:
"Lấy cho tôi chiếc nhẫn này."
Chủ cửa hàng thấy vậy liền lập tức lấy chiếc nhẫn ra. Khoảnh khắc anh chạm vào bề mặt của chiếc nhẫn anh mới thấy nó có sức hút thế nào. Thấy anh có vẻ thích chiếc nhẫn này, chủ cửa hàng liền nói thêm:
"Mắt nhìn của ông chủ Nguyên đúng là rất tuyệt, chiếc nhẫn này là số lượng có hạn trên thị trường. Viên kim cương ở trên chiếc nhẫn là viên kim cương đã từng được đem bán đấu giá nó có giá trị là 5 carat."
Đúng là hàng đẹp lại đắt tiền nhưng Nguyên Chính Quân không để ý đến điều đó, tiền với anh không quan trọng chỉ cần anh muốn là anh sẽ mua. Nguyên Chính Quân nghĩ nó rất xứng đáng được đeo trên tay của Mộc Tịch Nhiên, người phụ nữ của anh sẽ được sở hữu chiếc nhẫn kim cương có giá trị cao này.
Nguyên Chính Quân đồng ý mua chiếc nhẫn, anh ngắm chiếc nhẫn trong hộp kể cả lúc đang ngồi trên xe. Jazlet cũng bị thu hút bởi chiếc nhẫn, anh ta cảm thán:
"Chiếc nhẫn đẹp thật đấy!"
Nguyên Chính Quân khẽ mỉm cười, anh hỏi Jazlet:
"Cậu nghĩ Tịch Nhiên sẽ thế nào khi nhìn thấy tôi cầu hôn cô ấy bằng chiếc nhẫn này?"
"Sao ạ? Anh định cầu hôn cô Mộc sao?"
"Ừ, cô ấy đang mang thai, nếu không cưới luôn tôi sợ bụng cô ấy sẽ to dần theo thời gian đến lúc đó mặc váy cưới sẽ bị chật. Tôi muốn đem đến cho cô ấy sự an toàn khi ở bên cạnh tôi bằng cách trở thành vợ tôi."
Jazlet vừa lái xe vừa thấy cảm động trước tình yêu mà Nguyên Chính Quân dành cho Mộc Tịch Nhiên. Sau bao nhiêu năm chỉ biết cắm đầu vào sự nghiệp, Nguyên Chính Quân cuối cùng cũng tìm được tình yêu của đời mình và quyết định lập gia đình. Jazlet cảm thấy rất vui mừng khi ông chủ của mình sắp làm đám cưới.
"Tôi nghĩ cô Mộc sẽ rất vui khi được anh cầu hôn đó, phụ nữ thích nhất là được đeo nhẫn cưới với người mình yêu thương mà."
Nguyên Chính Quân cũng có suy nghĩ giống như Jazlet, anh nghĩ Mộc Tịch Nhiên chắc chắn sẽ thích món quà mà anh dành riêng cho cô.
Đến chiều, Mộc Tịch Nhiên ngồi ở trong phòng nhắn tin cho Mộc Kiều Hạ về việc tối nay mình sẽ ra tay.
[Hạ Hạ, tối nay tầm bảy giờ tối chị lái xe đến Dalicat đón em nhé.]
[Được, em phải cẩn thận đó Tịch Nhiên.]
[Chị yên tâm, em đã chuẩn bị xong hết rồi, tối nay em sẽ kết thúc mọi chuyện.]
Nhắn tin với Mộc Kiều Hạ xong, Tịch Nhiên liền đứng dậy đi đến bàn trang điểm cô nhìn bức thư mà cô đã viết vào tối hôm qua rồi khẽ cầm lên. Mộc Tịch Nhiên ủ rũ nhìn bức thư đó, đây có lẽ sẽ là những lời cuối cùng cô để lại cho Nguyên Chính Quân.
Cốc… cốc…
Đúng lúc ấy đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Mộc Tịch Nhiên giật mình quay ra sau đó vội vàng cất tờ giấy kia vào ngăn kéo, cô nói:
"Vào đi."
Cánh cửa phòng bật mở, Sở quản gia và một vài người hầu kéo giá treo một bộ váy vô cùng sang trọng vào bên trong. Mộc Tịch Nhiên kinh ngạc nhìn chiếc váy với thiết kế tuyệt đẹp ấy, bộ váy có màu trắng tinh khiết, bên trên còn đính cả kim cương lấp lánh ánh hồng trông vô cùng bắt mắt. Đây quả thực là một bộ váy đẹp nhất mà từ trước đến nay Mộc Tịch Nhiên được trông thấy.
"Sở quản gia, bộ váy này là…"
Mộc Tịch Nhiên ngơ ngác nhìn bộ váy sau đó hỏi Sở Mạc. Sở Mạc từ tốn giải thích với cô:
"Bộ váy này là đại thiếu gia chuẩn bị riêng cho cô Mộc. Anh ấy nói tối nay muốn ăn tối cùng cô ở nhà hàng Heliza và muốn cô mặc bộ váy này đến đó."
"Sao anh ấy lại phải làm thế chứ?"
"Tôi nghĩ đại thiếu gia muốn có thời gian riêng tư ở cạnh cô hoặc là anh ấy đang muốn cho cô một bất ngờ gì đó."
Mộc Tịch Nhiên thực sự rất thích bộ váy này, cô bước đến sờ vào nó, chất liệu của bộ váy thực sự rất hoàn hảo. Cô cũng đã tưởng tượng ra cảnh mình khoác bộ váy này lên người sau đó đi ăn tối cùng Nguyên Chính Quân, một đôi trai tài gái sắc quả nhiên khiến người khác ngưỡng mộ.
Tuy nhiên đó chỉ là suy nghĩ của cô thôi, có lẽ tối nay cô phải khiến anh phải thất vọng rồi.
Tối hôm đó.
Mộc Tịch Nhiên nhìn đồng hồ trên tường, khi thấy nó điểm đúng 6 giờ 15 phút thì bắt đầu đứng dậy. Cô buộc tóc lại bằng một chiếc nơ màu đen, thay bộ đồ bó sát vào rồi đội thêm chiếc mũ. Trước khi rời khỏi phòng, cô đã để bức thư mình viết lên trên mặt bàn rồi cầm theo chiếc USB định mở cửa rời đi. Mộc Tịch Nhiên đã sống trong căn phòng của Dalicat này một thời gian cũng khá dài, cô ngoái đầu nhìn lại mọi thứ trong căn phòng, nhìn chiếc váy trắng mà Nguyên Chính Quân chuẩn bị cho cô rồi mở cửa bước ra ngoài.
Cô lặng lẽ đi lên trên tầng, lúc này người ở trong nhà đã được lệnh của Nguyên Chính Quân rời đi hết. Anh muốn sau khi cầu hôn cô, Dalicat sẽ là nơi riêng tư tiếp theo để hai người được bên cạnh nhau. Nhưng chính anh cũng không ngờ được, quyết định của mình lại giúp cô thực hiện kế hoạch một cách hoàn hảo.
Mộc Tịch Nhiên mở cửa phòng của Nguyên Chính Quân, cô mở máy tính của anh lên rồi gõ mật khẩu.
"5.. 3… 0… 8… 1…6."
Ting!