"Thôi nào, ngoan ngoãn một tí đi rồi các anh sẽ nhẹ nhàng với cô em."
Giọng nói của những tên biến thái này càng nghe càng khiến cô cảm thấy kinh tởm. Mộc Tịch Nhiên từ từ đứng dậy, tên vừa bị cô đánh ngã xuống đường bèn nhân cơ hội đó chạy đến đoàn tụ với đồng bọn của hắn.
Trong hoàn cảnh này, Mộc Tịch Nhiên đã không còn đường chạy thoát, nếu muốn sống sót cô chỉ còn cách đấu lại bọn chúng. Tịch Nhiên yên lặng nhìn đám người đang tiến về phía mình, hai tay cô từ từ siết chặt lại, ánh mắt phòng vệ chặt chẽ, quét qua từng động tác sắp sửa tấn công của bọn chúng.
"Hừ…"
Mộc Tịch Nhiên lập tức tung tuyệt chiêu, cô dùng lực đá thẳng chân lên cao khiến một tên bị hất cằm bay lên trên rồi ngả về phía sau. Tiện đó, cô dùng hắn giống như một bàn đạp, nhảy lên rồi xoay người giữa không trung tung những cú đánh liên hoàn liền hạ mấy tên cùng một lúc. Mộc Tịch Nhiên tiếp đất an toàn, nhưng những tên ở vòng đầu tiên định tiếp cận cô tất cả đều bị ngã nhào xuống đất.
"Cái… cái gì?"
Những kẻ còn lại bắt đầu cảm thấy e ngại, bọn chúng không ngờ một người phụ nữ trông có vẻ yếu đuối như Mộc Tịch Nhiên lại dễ dàng đánh bại năm đến sáu tên chỉ trong nháy mắt.
"Tiện thể nói cho các người biết nhé, chị đây là vệ sĩ được đào tạo chuyên nghiệp, chưa từng thất bại trong nhiệm vụ nào hết. Có giỏi… thì xông vào hết đi."
Lời khiêu khích của Mộc Tịch Nhiên khiến những tên còn lại vô cùng giận dữ. Bọn chúng nhìn nhau một hồi sau đó tất cả cùng xông vào. Mộc Tịch Nhiên chỉ mỉm cười rồi tiếp tục ra những đòn phản kháng vừa nhanh như gió vừa mang tính sát thương chí mạng.
Trong khi con ngõ vắng đang diễn ra trận chiến quyết liệt thì ở ngoài đường lớn xe cộ vẫn đi lại nườm nượp, không một ai để ý đến chuyện gì đang xảy ra ở con ngõ ấy.
Bỗng dưng có một chiếc xe ô tô Bugatti La Voiture Noire màu đen sang trọng dừng lại chờ đèn đỏ ngay đầu con ngõ vắng. Ở thành phố Địa Hải này chỉ có duy nhất một người sở hữu chiếc xe đắt tiền ấy, người đó là Nguyên Chính Quân - người đứng đầu chuỗi tiệm vàng lớn nhất thành phố.
Nguyên Chính Quân không phải một đại gia tuổi trung niên mà tuổi đời của anh vẫn còn trẻ, nếu tính đến năm nay thì vừa tròn 28 tuổi. Được mệnh danh là "người đàn ông dát vàng" của Địa Hải, lại là người giàu có trẻ nhất ở đây vì thế tên tuổi của anh đã lan rộng khắp mọi nơi, không ai là không biết đến.
Ngồi trên chiếc xe với tiện nghi sang trọng, Nguyên Chính Quân trong bộ vest đen lịch lãm đang đưa ngón tay thon dài của mình lướt tin tức trên điện thoại. Gương mặt của anh được xếp vào hàng top những gương mặt đẹp nhất thế giới, thần thái phong độ đến mức chỉ ngồi yên trong xe cũng đẹp đến động lòng người. Vẻ đẹp siêu thực của Nguyên Chính Quân còn được cho rằng là do công nghệ AI tạo ra chứ không phải con người.
"Ông chủ Nguyên, hôm nay anh muốn nghỉ ngơi ở đâu?" Jazlet - tài xế, kiêm trợ lý riêng của Nguyên Chính Quân bỗng lên tiếng.
"Đến biệt thự Dalicat đi."
Nguyên Chính Quân vừa trả lời vừa tiện tay tắt điện thoại, anh vô thức nhìn ra bên ngoài không ngờ lại vô tình nhìn thấy một cảnh tượng đặc sắc.
Gương mặt đã thấm mệt nhưng vẫn cố trụ để đấu lại một đám đàn ông của Mộc Tịch Nhiên khiến Nguyên Chính Quân cảm thấy quen mắt. Ánh đèn đường có hơi mờ nên anh không chắc chắn là mấy vì thế đã cho hạ cửa kính xe xuống. Tiếng đánh nhau vang tận vào trong xe, Jazlet cảm thấy tò mò cũng quay sang nhìn.
"Ồ… chính là cô gái ấy." Jazlet bỗng nói.
Nguyên Chính Quân khá ngạc nhiên, anh nhìn Jazlet rồi hỏi:
"Cậu biết cô ấy sao?"
"Không, nhưng chúng ta đã gặp cô ấy rồi mà. Ông chủ Nguyên, anh không nhớ sao? Cô gái ấy là vệ sĩ đi theo Lâm thiếu gia ngày hôm đó, chúng ta đã thấy cô ấy ở trong quán rượu."
Nghe Jazlet nói đến người phụ nữ trong quán rượu Nguyên Chính Quân mới nhớ ra. Bảo sao anh lại thấy cô quen mắt như vậy, đúng là cô đã từng để lại cho anh ấn tượng nhưng bây giờ có lẽ còn ấn tượng hơn thế. Mộc Tịch Nhiên một mình đánh nhau với một đám giang hồ ngông cuồng, người phụ nữ đặc biệt như vậy đúng là rất hiếm.
Dù đang chiếm ưu thế nhưng Mộc Tịch Nhiên cũng bị thương nặng, cô cắn răng chịu đựng vì nếu cô dừng lại cô sẽ bị bọn người này làm nhục, thậm chí là lấy mạng cô.
Đèn đỏ đã chuyển sang đèn xanh từ lâu nhưng chiếc Bugatti La Voiture Noire dường như không có ý định di chuyển. Cả hai người đàn ông trong xe đều đang dồn sự chú ý về phía cảnh tượng bên trong con ngõ vắng.
"Hình như cô gái kia đã không chịu được nữa, chúng ta có nên giúp cô ấy không?" Jazlet lo lắng cho Mộc Tịch Nhiên vì thấy cô đang dần kiệt sức.
Nguyên Chính Quân lắc đầu, anh chăm chú quan sát cô sau đó nói:
"Không nên lo chuyện bao đồng, cứ xem đi."
Khoảng lát sau, đám đàn ông muốn tấn công Tịch Nhiên đã bị cô đánh cho tơi tả, bọn chúng sợ quá rút lui ngay sau đó. Mộc Tịch Nhiên dù đã chiến thắng nhưng cả người cô đều bị thương, dáng vẻ gọn gàng lúc ban đầu cũng không còn mà thay vào đó là bộ dạng tả tơi, thiếu sức sống. Nhưng một người đến cả bị thương cũng xinh đẹp như Mộc Tịch Nhiên khiến Nguyên Chính Quân lại càng thêm ấn tượng.
"Lâm Thiếu Phong, tên khốn chết tiệt, tôi sẽ không bao giờ tha cho anh…"
Mộc Tịch Nhiên lết từng bước chậm rãi về phía đầu con ngõ, cô vừa đi vừa căm phẫn chửi rủa tên đã khiến cô thành ra như thế này. Mộc Tịch Nhiên càng lúc càng tiến gần xe của Nguyên Chính Quân, một người thận trọng như cô lại không để ý rằng bên trong xe đang có hai người theo dõi từng nhất cử nhất động của mình.
Đi đến trước đầu xe, Mộc Tịch Nhiên suýt thì ngã ra đất, cô bám tay vào mui xe ô tô, điều đó khiến Jazlet giật mình nhưng không thể làm gì được. Mộc Tịch Nhiên bám vào chiếc xe để ra đường lớn nhưng mắt cô càng lúc càng mờ, cô mệt quá không thể đi tiếp được, đến khi mất đi ý thức thì ngất xỉu ngay trước đầu xe.
Bịch!
"Ôi trời ơi…"
Jazlet bên trong xe vội vã chạy ra ngoài, anh ta hốt hoảng lay người cô:
"Cô gì ơi, cô ngất xỉu ở đây thì chúng tôi đi sao được?"
Mộc Tịch Nhiên không có phản ứng gì hết, toàn thân cô chằng chịt vết thương, chiếc váy mà cô mặc cũng bị rách cả rồi.
Đúng lúc đó Nguyên Chính Quân bước xuống xe, anh đứng nhìn Mộc Tịch Nhiên một lúc sau đó chẳng nói gì mà bế cô vào lòng.
"Ơ… anh định đưa cô gái này lên xe với chúng ta sao?" Jazlet ngơ ngác.
"Thấy người gặp nạn không nên bỏ mặc, huống chi cô ấy đã bị thương thế này rồi."
Nguyên Chính Quân cúi nhìn cô gái bị thương nặng nằm trong vòng tay của mình, trong cơn mơ hồ, Mộc Tịch Nhiên khẽ mở mắt ra, cô nhìn thấy gương mặt của một người đàn ông dù không rõ là ai nhưng đã ra tay cứu cô thì có lẽ là người tốt.
Nguyên Chính Quân để Tịch Nhiên vào xe của mình sau đó nói với Jazlet:
"Không về Dalicat nữa đến nhà trị thương đi."
"Vâng."
Nguyên Chính Quân có một tòa nhà trị thương thường sử dụng khi bản thân có vấn đề về sức khỏe, ở đó có đủ bác sĩ, y tá, những gì cần thiết trong y tế giống như một bệnh viện mini.
Về đến nhà trị thương, cảnh tượng Nguyên Chính Quân bế một người phụ nữ đang bị thương vào trong đã khiến những người ở đây kinh ngạc. Họ xì xào bàn tán vì trước đây những người phụ nữ định tiếp cận Nguyên Chính Quân, anh đều không quan tâm tới vậy mà hôm nay lại…
"Cô gái này bị thương rồi, hãy mau chữa trị cho cô ấy đi."
Sau khi giao Mộc Tịch Nhiên cho bác sĩ phụ trách ở đây, Nguyên Chính Quân liền ra ngoài phòng khách để chờ đợi.
Khoảng nửa tiếng sau…
Bác sĩ và y tá ở trong phòng bước ra, họ đã băng bó và chữa trị xong cho cô.
"Đại thiếu gia, nhìn chung thì tình hình của cô gái kia không có gì đáng lo ngại nhưng cô ấy bị thương cũng không hề nhẹ, cần nghỉ ngơi vài ngày để hồi phục..."
"Ừm." Nguyên Chính Quân gật đầu.
"Và còn chuyện này nữa…"
Thấy bác sĩ có gì đó cứ ấp úng, Nguyên Chính Quân liền bỏ điện thoại xuống mặt bàn.
"Cứ nói tiếp đi."
"Ban nãy khi đang băng bó vết thương, y tá nói đã nhìn thấy một hình xăm rất kỳ lạ ở dưới ngực của cô gái ấy."
"Hình xăm lạ à?"
"Đó là một dãy số và có hình họa tiết, trông giống như mật mã vậy."
Nguyên Chính Quân đang chăm chú suy nghĩ về hình xăm mà bác sĩ nhắc tới thì đột nhiên bị phá giữa chừng bởi giọng nói nhức đầu của đứa em trai suốt ngày ăn chơi của anh.
"Anh, anh… nghe nói lại có phụ nữ xấu tiếp cận anh hả? Cô ta đâu, cô ta đâu, để em xử lý cô ta."
Nguyên Chính Quân có một người em trai là Nguyên Chính Quang kém anh 5 tuổi, trông gương mặt thì non choẹt nhưng kinh nghiệm với phụ nữ thì đầy mình. Cậu ta biết anh trai đưa phụ nữ về nhà, sợ anh trai sẽ bị dụ dỗ rồi mắc bẫy vì thế muốn thay anh đối phó.
"Sao anh lại đưa cô ta đến nhà trị thương? Nơi này toàn mùi thuốc kinh muốn chết."
"…"
"Rốt cuộc thì người phụ nữ đó ở đâu rồi? Sao em không thấy?"
Trước sự ồn ào của Nguyên Chính Quang, Nguyên Chính Quân đành thở dài. Anh chỉ tay ngược về đằng sau phía căn phòng Mộc Tịch Nhiên đang ở bên trong.
"Cô ấy đang ở trong đó."
"Được, tuyệt lắm! Anh yên tâm, lần này em sẽ giúp anh giải quyết con quỷ cái đó."
Nguyên Chính Quang ngông nghênh bước vào trong phòng điều trị, vừa mở cửa vừa tiện tay cởi cúc áo. Bác sĩ lo lắng vì tình trạng bây giờ của Mộc Tịch Nhiên sẽ không chịu nổi nếu bị cưỡng ép, vì thế mới cẩn thận nhắc nhở Nguyên Chính Quân:
"Đại thiếu gia, chúng ta có nên để nhị thiếu làm như vậy với cô gái đó không? Cô gái ấy vẫn đang bị thương, chắc sẽ không chịu được đâu."
Trong khi bác sĩ lo lắng cho Mộc Tịch Nhiên thì Nguyên Chính Quân lại tỏ ra bình thản, anh mỉm cười:
"Bác sĩ Tần, người anh nên lo lắng phải là nhị thiếu của anh chứ không phải cô gái kia."
"Sao cơ?"
Bác sĩ Tần kia hình như không hiểu được ý trong lời Nguyên Chính Quân vừa nói vì thế tỏ ra rất kinh ngạc.
Bên trong phòng điều trị.
Nguyên Chính Quang đi đến bên giường bệnh, ngắm nhìn người phụ nữ đang bị thương ở trên giường.
"Chà… 'hàng' lần này có vẻ ngon hơn những lần trước nhỉ?"
Nhìn dáng vẻ lúc ngủ của Tịch Nhiên, Nguyên Chính Quang nhất thời bị thu hút. Ánh mắt của cậu ta láo lươn nhìn khắp cơ thể cô, từ vòng một đẫy đà phập phồng theo từng nhịp thở đến cặp đùi trắng nõn sau lớp váy có phần rách rưới.
"Dù cô đang bị thương nhưng xin lỗi nhé, ông đây sẽ không tha cho cô đâu vì cô đã có ý đồ xấu với anh trai của tôi."
Nói rồi, Nguyên Chính Quang thò tay định cởi váy cô ra nhưng Mộc Tịch Nhiên bất ngờ tỉnh dậy, hai mắt cô mở to, lập tức tóm chặt lấy bàn tay hư hỏng của Nguyên Chính Quang.
Bộp!
"Ớ…"
Nguyên Chính Quang chưa kịp phản ứng lại thì đã bị kéo ngã dập mặt xuống giường, Mộc Tịch Nhiên nhanh chóng chồm dậy, lấy chân đè lên người cậu ta.