Tối hôm ấy.
Mộc Tịch Nhiên trong lúc đang dọn dẹp lại phòng ngủ của mình thì phát hiện có một chiếc hộp gỗ lạ. Cô bỗng nhớ lại lai lịch của nó, đây là chiếc hộp của cô khi còn ở trại trẻ mồ côi, cô cất giữ nó cũng lâu rồi không ngờ lúc chuyển đồ tới đây cô lại mang nó theo.
Tịch Nhiên vén tóc mai cầm chiếc hộp rồi ngồi lên giường, bên trong chính là bốn bức ảnh chụp của cô cùng ba mẹ. Nếu không có những bức ảnh này chắc chắn cô sẽ không nhớ mặt ba mẹ mình, Mộc Tịch Nhiên mỉm cười nhìn chúng, đột nhiên cô cũng muốn trải qua cảm giác khi có gia đình trọn vẹn.
"Ba mẹ, hai người bỏ con mà rời đi cũng hơn 20 năm rồi đó, con nhớ hai người quá!"
Nước mắt trên khóe mắt cô bỗng chảy dài xuống má, Mộc Tịch Nhiên vội vàng đưa tay quệt đi. Cô đã tự dặn lòng mình không được khóc, không được yếu đuối vì ở thế giới này nếu cô yếu đuối sẽ không thể tồn tại được.
Mộc Tịch Nhiên đặt những bức ảnh lên mặt tủ gần đầu giường sau đó định đi lấy đồ để đi tắm. Lúc cô đang chọn quần áo thì bỗng dưng có ai đó ôm chặt lấy cô từ sau lưng khiến cô khẽ giật mình.
"Tịch Nhiên, em có nhớ tôi không?"
Giọng nói này, hơi ấm này không ai khác chính là Nguyên Chính Quân rồi. Anh lúc nào cũng rình mò vào phòng của cô một cách bất thình lình như vậy. Mộc Tịch Nhiên đứng trong vòng tay anh nhìn cô thực sự rất nhỏ bé nhưng như thế cũng tốt, cả đời Mộc Tịch Nhiên đi bảo vệ cho người khác bây giờ đã có thể tìm được một người bảo vệ, che chở cho mình.
"Có nhớ." Mộc Tịch Nhiên li nhí trả lời.
Nguyên Chính Quân áp miệng lại gần cổ của cô, anh thè lưỡi ra liếm nhẹ khiến cô run lên.
"Đừng, nhột lắm."
Không biết từ bao giờ Nguyên Chính Quân lại có những sở thích biến thái như vậy, có lẽ là lúc biết yêu Mộc Tịch Nhiên. Anh siết chặt lấy cô trong vòng tay mình, hết trêu chọc cô rồi lại vùi đầu vào người cô hít lấy hít để. Mộc Tịch Nhiên khẽ nhăn mặt, cô nói:
"Em chưa có tắm."
"Thì sao? Lúc nào trên người em cũng có một mùi thơm rất dễ chịu, tôi không thể cưỡng lại nó được."
Hai người họ đứng như vậy cũng một lúc lâu rồi, Mộc Tịch Nhiên nhẹ nhàng đẩy Nguyên Chính Quân ra, cô chỉ vào đống quần áo rồi nói với anh:
"Anh về phòng đi, em phải đi tắm."
"Trùng hợp quá, tôi cũng chưa tắm. Em có muốn tắm chung với tôi không?"
Mộc Tịch Nhiên đỏ mặt vội vơ lấy quần áo tiện thể đấm nhẹ vào người của Nguyên Chính Quân. Anh giơ tay tóm lấy tay cô, ôm cô vào lòng rồi hôn cô cho thỏa thích.
"Ưm… đừng mà, dừng lại đi."
Nguyên Chính Quân buông tay ra, Mộc Tịch Nhiên liền mở cửa rời khỏi phòng. Anh đã bắt đầu thấy thích căn phòng này rồi mặc dù trước đây nó chỉ là căn phòng để đồ nhỏ bé, nhưng hiện tại nó là nơi bắt đầu tình yêu của Nguyên Chính Quân và Mộc Tịch Nhiên.
Vì đang ở một mình trong phòng cô nên Nguyên Chính Quân có thể tự do ngắm nghía xung quanh. Bỗng dưng anh để ý đến bốn bức ảnh ở trên mặt tủ, thấy nó toàn là những bức ảnh cũ vì thế anh đã cầm chúng lên xem thử. Trên bốn bức ảnh là hình ảnh gia đình ba người, có lẽ là gia đình của Mộc Tịch Nhiên. Nhưng điều quan trọng là bốn bức ảnh đều chụp ở bốn nơi khác nhau, trên ảnh còn ghi rõ cả ngày tháng năm chụp nó. Nguyên Chính Quân suy nghĩ một hồi, anh nghĩ bức ảnh sẽ giúp anh được gì đó trong quá trình tìm kho báu. Anh rút điện thoại chụp lại từng bức ảnh rồi gửi chúng cho Hàn Triết.
Nguyên Chính Quân chưa từng bỏ ý định đi tìm kho báu, anh từng coi Mộc Tịch Nhiên là chìa khóa để lợi dụng nhưng hiện tại chìa khóa ấy đã chính thức thuộc về một mình anh rồi.
…
Tòa nhà lớn ở ngoại thành.
Người đàn ông có râu quai nón ngồi uy nghiêm trên một chiếc ghế lớn, tay cầm một bức ảnh còn miệng thì phì phèo hút xì gà. Ánh mắt ông ta cứ nhìn thẳng vào bức ảnh với một độ nghiêm túc nhất định, không biết có thứ gì ở đó mà khiến ông ta chú tâm đến vậy.
"Ngài David, tôi có tin này muốn báo cáo."
Đúng lúc đó Nghiêm Mặc Tường bước vào và khép nép gọi người đàn ông kia là David, thì ra đó chính là tên của ông ta.
"Có chuyện gì thế?"
"Lâm Thiếu Phong đã thành công trở về biệt thự Lâm gia rồi, chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"
"Bảo cậu ta cứ giả điên chờ lệnh, khi nào có lệnh thì tiến hành nhưng thứ bây giờ khiến tôi đau đầu không phải chuyện của Lâm Thiếu Phong nữa mà là cô gái ở trong bức ảnh này."
Nghiêm Mặc Tường có chút ngạc nhiên vì David tính đến năm nay thì cũng phải hơn sáu chục tuổi rồi, râu ria tóc tai cũng bạc cả nhưng thân hình nhìn trông vẫn còn cường tráng, cứ tưởng ông ta không có hứng thú với gái trẻ vậy mà… Nghiêm Mặc Tường hiểu sai ý của David, ông ta bỗng đến gần hơn chỗ David rồi nói nhỏ:
"Quán bar mới mở của tôi có rất nhiều vũ nữ trẻ đẹp và ngon nghẻ, ngài muốn bao nhiêu tôi cũng đáp ứng được hết."
David liếc mắt lườm Nghiêm Mặc Tường sau đó giơ bức ảnh ra. Nghiêm Mặc Tường đang cười gian nhưng sau khi nhìn thấy cô gái trong bức ảnh thì lại há hốc mồm kinh ngạc.
"Thứ tôi muốn là cô gái trong bức ảnh này."
Nghiêm Mặc Tường nhận ra người trong ảnh, ông ta vội nói:
"Đây… đây là người phụ nữ đã đi cùng Nguyên Chính Quân vào bữa tiệc hôm đó, hình như cô ta là vệ sĩ của Nguyên Chính Quân."
David nghe vậy bèn đưa tay túm lấy cổ áo của Nghiêm Mặc Tường, ông ta giơ bức ảnh lên lần nữa ép Nghiêm Mặc Tường xác định lại:
"Nhìn cho kĩ bức ảnh này và nói lại một lần nữa, cô ta là ai?"
"Hình… hình như tên cô ta là Mộc… cái gì Mộc Tịch Nhiên, đúng rồi là Mộc Tịch Nhiên. Cô ta đang làm vệ sĩ cho Nguyên Chính Quân, chính mắt tôi đã thấy cô ta đi cùng Nguyên Chính Quân đó mà."
"Mộc Tịch Nhiên..."
David lẩm nhẩm tên của Tịch Nhiên ở trong miệng rồi nhếch mép mỉm cười giống như tìm kiếm con mồi bao năm nay lại xuất hiện ngay trước mắt lúc bản thân đang đói bụng.
Nói gì đi nữa thì những kẻ này đều có ý đồ không tốt, nhất là việc Mộc Tịch Nhiên đang trở thành mục tiêu tiếp theo của chúng, từ giờ trở đi có lẽ cô sẽ gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào.
Sáng hôm sau.
Mộc Tịch Nhiên rời khỏi Dalicat từ lúc sáng sớm để giải quyết việc cá nhân, lúc cô đi bộ ngang qua con đường dẫn từ đường lớn vào đến biệt thự thì nhìn thấy một ông già ăn mặc bẩn thỉu, đầu tóc bạc phơ đang ngồi một góc bán mấy tờ báo. Ông ấy thấy Tịch Nhiên đi ngang qua liền chìa tờ báo ra rồi gọi cô bằng cái giọng run run:
"Cô gì ơi mua báo ủng hộ tôi với."
Với tấm lòng lương thiện, Mộc Tịch Nhiên sẽ không trơ mắt mà bỏ đi. Cô lấy trong túi ra vài đồng tiền cô mang theo rồi đưa cho ông già bán báo.
"Ông cầm lấy đi còn báo thì tôi không lấy."
Ông già kia không nhận tiền của cô, ông ấy nhất quyết đưa tờ báo cho cô.
"Nếu cô không nhận báo thì tôi cũng không nhận tiền."
"Nhưng trước giờ tôi không có đọc báo."
"Tôi tin chắc là tin tức về kho báu đang nổi tiếng sẽ thu hút cô, nếu không muốn bỏ lỡ thì cô hãy mua nó đi."
Tự nhiên nhắc đến hai từ "kho báu" khiến Mộc Tịch Nhiên nhớ lại trước đây Nguyên Chính Quân cũng từng nhắc nó với cô. Vì tò mò muốn biết kho báu ấy là thứ gì nên Mộc Tịch Nhiên đã quyết định mua tờ báo ấy.
Mộc Tịch Nhiên cầm tờ báo rời đi, lúc đó ông già bán báo cứ nhìn theo cô chằm chằm với ánh mắt kì lạ. Cứ như thế cho đến khi bóng dáng nhỏ bé của cô xa dần và đi khuất trong làn người đông đúc.
Mộc Tịch Nhiên ngồi trên một chiếc ghế gỗ ở cạnh vỉa hè để đọc báo, càng đọc cô càng thấy rất kỳ lạ. Tờ báo nói về số kho báu biến mất từ 20 năm trước, trên đó còn có cả hình họa tiết giống hệt với hình xăm trên người của cô nhưng điều làm cô ngạc nhiên hơn là ảnh hồi trẻ của ba mẹ cô cũng xuất hiện ở đó. Mộc Tịch Nhiên có một tấm ảnh về ba mẹ hồi trẻ, cô biết rất rõ hai người trong hình chính là ba mẹ cô không sai vào đâu được.
"Kho báu? Mật mã? Bí ẩn? Rốt cuộc thì mình có liên quan gì đến điều này?"
Mộc Tịch Nhiên vội vã lấy điện thoại ra để tìm hiểu rõ hơn về thứ kho báu ấy. Cô đọc tất cả các tin tức, xem tất cả những hình ảnh có liên quan đến kho báu. Cuối cùng, một dòng chữ đã khiến cô phải ngây người. Dòng chữ đó nói rằng:
/Bí ẩn của kho báu dường như nằm ở đứa con gái của đôi vợ chồng đã bị giết hại…/
Đứa con gái của đôi vợ chồng? Không phải đó chính là Mộc Tịch Nhiên cô hay sao?
Mộc Tịch Nhiên buông lỏng hai tay, tờ báo cứ như thế mà rơi xuống đất. Thì ra lý do ba mẹ cô bị sát hại là vì phụ trách trông coi đống kho báu này, thì ra lý do mà Nguyên Chính Quân để cô ở bên cạnh là anh chỉ muốn lợi dụng cô để tìm kho báu. Truyện Nữ Phụ
Ngay từ ban đầu mối quan hệ của cả hai người họ đã là sự lừa gạt, bây giờ cũng vậy chỉ là mối quan hệ ấy đã nảy sinh một thứ tình cảm gì đó khác mà thôi.
"Nguyên Chính Quân, thì ra cả hai chúng ta lại đang lợi dụng, lừa dối lẫn nhau như vậy."
Nếu mọi chuyện đã là như thế thì kéo dài mối quan hệ này ra thì được ích lợi gì? Mộc Tịch Nhiên muốn kết thúc nó và hoàn thành nhiệm vụ được giao càng sớm càng tốt vì cô sợ nếu để lâu cô sẽ bị lay lòng mất.
Tối ấy khi trở về Dalicat, Mộc Tịch Nhiên đã ăn mặc vô cùng đẹp rồi bước vào phòng làm việc của Nguyên Chính Quân. Cô chủ động đi đến cạnh anh, ngỏ ý muốn giúp anh xoa bóp.
"Chính Quân, để em giúp anh xoa bóp vai nhé?"
Nguyên Chính Quân thích thú ra mặt, anh gật đầu đồng ý. Nhưng bàn tay cô như có ma lực, càng động chạm thì khiến anh càng nảy sinh ham muốn khác. Nguyên Chính Quân không tập trung làm việc được, anh nắm lấy tay cô, kéo thật mạnh để cô ngã vào lòng mình.
"Nguyên Chính Quân, anh làm gì… ưm."
Mộc Tịch Nhiên còn chưa nói xong thì đã bị anh cưỡng hôn. Nụ hôn vừa sâu vừa nồng nàn đem đến cảm giác mê đắm cho cả hai người. Nguyên Chính Quân vuốt ve mái tóc của cô sau đó nói:
"Ngồi ở đây với tôi một lát đừng đi đâu."
Mộc Tịch Nhiên khẽ gật đầu, cô nằm im trong vòng tay anh nhưng ánh mắt lại để ý những tài liệu anh để trên mặt bàn. Có lẽ đó là những thứ quan trọng đối với Nguyên Chính Quân và cũng là mục đích mà cô hướng tới.