Hôm sau.
"Tại sao bổn thiếu gia lại phải đợi một con vệ sĩ cỏn con đó chứ? Thời gian của bổn thiếu gia là vàng là bạc, dựa vào đâu mà lại do Mộc Tịch Nhiên kia quyết định?"
Mới sáng sớm nhưng phòng khách của biệt thự nhà họ Lâm đã mất đi sự yên tĩnh vốn có, tiếng quát tháo, mắng chửi của Lâm Thiếu Phong vang inh ỏi khắp căn phòng nhưng đám vệ sĩ chẳng một ai dám nói lại hắn.
Lâm Thiếu Phong chống tay vào hông, chiếc áo vest bên ngoài chưa kịp cài bị hắn vén ra sau lưng. Hôm nay là cuộc gặp gỡ các vị khách quý của nhà họ Lâm, tuy nói là khách quý nhưng thực chất lại chính là đối thủ, những người đang gieo rắc âm mưu muốn lật đổ gia nghiệp của Lâm gia.
Xe ô tô bên ngoài đã chờ sẵn, vệ sĩ và tất cả mọi thứ đã đầy đủ nhưng Lâm Thiếu Phong vẫn chưa thể xuất phát vì Mộc Tịch Nhiên chưa xuất hiện. Hắn tức tối chửi rủa lung tung nhưng cũng không thể làm gì được vì đám vệ sĩ kia chỉ nghe theo lệnh của Mộc Tịch Nhiên.
"Lâm thiếu, xin lỗi vì đã để anh phải chờ."
Mộc Tịch Nhiên bước vội đến phòng khách, vừa nhìn thấy cô là Lâm Thiếu Phong đã muốn lao vào chửi cô. Tuy nhiên, hắn không thể để ba mình phát hiện việc hắn bất mãn với vệ sĩ của mình.
"Không sao cả… tôi có thể chờ được."
Thái độ của Lâm Thiếu Phong đột ngột thay đổi 180 độ, rõ ràng ban nãy còn lớn tiếng chửi cô vậy mà bây giờ đã nhẹ nhàng nói chuyện với cô. Mộc Tịch Nhiên khá bất ngờ, trong khi cô chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Thiếu Phong đã áp sát đến gần người cô.
"Cô xinh đẹp thế này sao phải mặc những bộ đồ nam tính này cơ chứ?"
Lâm Thiếu Phong nhìn qua cô một lượt sau đó tặc lưỡi chê bai. Mộc Tịch Nhiên dù là phụ nữ nhưng chung quy cô vẫn đang làm vệ sĩ cho Lâm Thiếu Phong, nếu ăn mặc lòe loẹt sẽ trở thành tâm điểm chú ý.
"Cảm ơn Lâm thiếu quan tâm nhưng mặc thế này tôi mới dễ bảo vệ anh được."
Mộc Tịch Nhiên ngước mắt nhìn Lâm Thiếu Phong, bốn mắt chạm nhau không ai chịu nhường ai, ngay cả người ngoài cũng có cảm giác như nó sắp phát ra tia lửa điện.
"Tối nay tôi muốn hẹn riêng cô, đừng ăn mặc như thế này mà hãy trang điểm thật xinh đẹp một chút..."
Lâm Thiếu Phong đột nhiên nói với cô những điều mà trước đây hắn chưa từng làm. Gì đây? Hắn đang tán tỉnh cô sao?
"Tôi muốn cô trông thật xinh đẹp khi ở bên cạnh tôi, tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô sau."
Cả người Mộc Tịch Nhiên đứng yên như phỗng khi Lâm Thiếu Phong thì thầm bên vành tai của cô. Không lẽ trước đây hắn vẫn thường dùng cách này để tán tỉnh phụ nữ sao? Mộc Tịch Nhiên nhất thời không quen với hành động lạ lùng này, cô đã có hơi nghi hoặc nhưng chỉ là sự nghi ngờ thoáng qua.
Xe ô tô riêng của Lâm Thiếu Phong đi đến một quán rượu sang trọng thì dừng lại.
Lâm Thiếu Phong ung dung đi trước, vừa đi vừa vuốt tóc vô cùng phong độ. Hắn chính là mang vẻ đẹp giống như một loài sói nhưng đó chỉ là cái mác bên ngoài, còn bên trong thì… chỉ một từ thôi "tệ".
Mộc Tịch Nhiên và vệ sĩ đi theo sau Lâm Thiếu Phong, bọn họ là những người sẽ bảo vệ thiếu gia của mình trong nhiệm vụ lần này.
Mấy người đi đến một bàn rượu có đông đủ khách quý, Lâm Thiếu Phong tay bắt mặt mừng, hớn hở chào hỏi những người cùng bàn.
"Chào ông chủ Trương, ông chủ Hạ, chà… hôm nay thiên kim tiểu thư của ông chủ Mạc cũng đến sao?"
Vừa nhìn thấy con gái của ông chủ Mạc xinh đẹp lại quyến rũ, Lâm Thiếu Phong đã chứng nào tật nấy. Hắn nháy mắt với cô ta khiến cô ta ngại ngùng. Nhìn qua thì giống thiếu nữ trong sáng, hiền lành nhưng Mộc Tịch Nhiên thừa biết con gái của Mạc Đạo có bản chất như thế nào. Tịch Nhiên đứng một bên nhìn cô ta, Mạc Trinh vô tình va phải ánh mắt của cô liền cứng đơ người một lát.
/Cô ta sao lại nhìn mình như thế chứ?/
Mạc Trinh được phen hết hồn vì ánh mắt của Mộc Tịch Nhiên nhưng sau đó đã nhanh chóng tham gia vào cuộc trò chuyện và làm như chẳng có gì.
Những người gặp hôm nay có Trương Diện - kẻ hôm trước mới sai người giăng bẫy Lâm Thiếu Phong. Chuyện này chỉ có Lâm lão gia, Mộc Tịch Nhiên biết còn Lâm Thiếu Phong ngu dốt kia thì không.
"Ông chủ Trương, dạo này làm ăn thế nào?"
Trương Diện lập tức đáp trả:
"Nếu được cùng nhà họ Lâm hợp tác thì nhà họ Trương chúng tôi chẳng có gì vui bằng."
Trương Diện năm lần bảy lượt đòi hợp tác nhưng mục đích chỉ để đá nhà họ Lâm ra "chuồng gà". May là Lâm Thiếu Phong vẫn còn giữ được tỉnh táo mà cẩn thận từ chối.
Đám người Lâm Thiếu Phong trò chuyện, ăn uống, trước mắt thì chưa xảy ra chuyện gì cả nên Mộc Tịch Nhiên có thể tạm thời yên tâm. Nhưng sau đó vài phút, mấy lão già kia kiếm cớ đi ra nhà vệ sinh, để lại Mạc Trinh và Lâm Thiếu Phong. Mạc Trinh lả lướt ngồi bên cạnh Lâm Thiếu Phong đã say xỉn, cô ta bám chặt lấy hắn, cọ sát vòng một có phần hơi bự của mình vào tay hắn.
"Lâm thiếu, anh uống cùng tôi nhé?"
Lâm Thiếu Phong chẳng những không đề phòng mà còn ôm lấy eo của cô ta.
"Nếu được uống với Mạc tiểu thư thì còn gì bằng."
Nói xong, Lâm Thiếu Phong liền tựa lưng vào thành ghế, ngẩng mặt lên trần nhà. Mạc Trinh nhân cơ hội hắn không để ý định âm mưu bỏ thuốc Lâm Thiếu Phong nhưng hành động bí mật ấy của cô ta đã bị Mộc Tịch Nhiên phát hiện.
Bộp!
Mộc Tịch Nhiên nắm chặt lấy cổ tay của Mạc Trinh khiến ả giật mình.
"Cô… cô làm gì vậy hả?"
Tiếng hét của Mạc Trinh đã khiến Lâm Thiếu Phong phải chú ý đến. Hắn thấy Mộc Tịch Nhiên đang vô lễ với Mạc Trinh liền lớn giọng:
"Mộc Tịch Nhiên, cô có biết Mạc tiểu thư là ai không? Còn không bỏ tay cô ấy ra?"
Mộc Tịch Nhiên không cần biết Mạc Trinh mang vai vế gì, nhiệm vụ của cô là bảo vệ Lâm Thiếu Phong vì thế sẽ không bỏ qua chuyện này.
"Mạc tiểu thư, dùng trò bỏ thuốc là không trong sạch đâu."
"Ai nói là tôi bỏ thuốc… cô có chứng cứ gì không?"
Cuộc cãi cọ của hai người phụ nữ đã khiến các vị khách trong toàn bộ quán rượu này phải để ý đến. Lâm Thiếu Phong lẳng lặng che mặt đi, hắn đang rất xấu hổ khi Mộc Tịch Nhiên hành động như vậy.
"Mộc Tịch Nhiên, cô mau dừng lại đi."
Mộc Tịch Nhiên chẳng mấy để tâm đến lời của Lâm Thiếu Phong, cô thẳng thừng nói với Mạc Trinh:
"Nếu trong cốc không có thuốc vậy cô thử uống xem."
Mạc Trinh lo sợ không dám uống, chỉ biết nhìn cốc nước rồi run rẩy. Mộc Tịch Nhiên thấy vậy bèn cầm cốc rượu đó lên, bóp chặt hai bên má của Mạc Trinh dốc hết số rượu vào miệng cô ta.
"Ư… "
Choang!
Mạc Trinh hốt hoảng chạy vào nhà vệ sinh khi bị ép uống cốc rượu có thuốc ấy, còn cốc rượu kia thì bị ném xuống đất vỡ tan tành.
Hành động của Mộc Tịch Nhiên khiến những người xung quanh nhìn cô bằng ánh mắt dị nghị nhưng chỉ riêng một người lại có cái nhìn khác về cô. Anh ta là một người đàn ông có nhan sắc siêu thực đến lạ, ngũ quan cân đối, đường nét thanh tú, mang vẻ đẹp giống như loài chim ưng thống trị cả một bầu trời.
Người đàn ông đó chỉ đơn giản đang nhâm nhi thưởng thức rượu nhưng lại vô ý bị các vị khách cách đó không xa thu hút sự chú ý. Anh ta im lặng nhìn Mộc Tịch Nhiên, từ gương mặt, vóc dáng đến cách hành xử đều khiến anh ta ấn tượng.
"Quả nhiên là người của nhà họ Lâm."
Người đàn ông đó vô thức nói ra một câu rồi mỉm cười. Nụ cười của anh ta mang sức hút đến lạ, ma mị và đầy huyền bí.
Đến tối,
Theo như lời đề nghị của Lâm Thiếu Phong muốn gặp riêng mình, Mộc Tịch Nhiên bèn thay đồ và đi tới điểm hẹn.
Mộc Kiều Hạ vừa đi làm nhiệm vụ về bỗng thấy Tịch Nhiên đang sửa sang lại bản thân, lâu rồi mới thấy cô trang điểm nên Mộc Kiều Hạ có hơi tò mò.
"Tịch Nhiên, em đi đâu thế?"
"Lâm Thiếu Phong muốn gặp riêng em."
"Sao cơ?"
Mộc Kiều Hạ được phen kinh ngạc, người như Lâm Thiếu Phong cũng muốn hẹn gặp riêng Mộc Tịch Nhiên được ư? Quả thực là hơi nghi ngờ.
"Tịch Nhiên, sao tự nhiên anh ta lại muốn hẹn em? Không phải có gì đó rất lạ à?"
"Em cũng nghĩ như chị, cảm thấy rất lạ. Nhưng em có thể thông qua lần hẹn này để tự bản thân xem xét có nên tiếp tục thích hắn ta hay không."
"Tịch Nhiên à, tốt nhất em đừng tới đó."
Mộc Tịch Nhiên lạnh lùng nhìn vào gương, cô đã có sẵn kế hoạch trong đầu cả rồi.
"Có thể sau lần này em sẽ buông bỏ được thứ tình cảm ngớ ngẩn kia, chị yên tâm, em sẽ không xảy ra chuyện gì được đâu."
Lúc Mộc Tịch Nhiên rời khỏi phòng ngủ của hai người, trong lòng Mộc Kiều Hạ bỗng dấy lên linh cảm không tốt tí nào cả. Lâm Thiếu Phong là kẻ không thể tin tưởng nhưng với khả năng của Mộc Tịch Nhiên chắc là sẽ không xảy ra chuyện gì ảnh hưởng đến tính mạng đâu. Cô là vệ sĩ có thân thủ tốt nhất trong những vệ sĩ được đào tạo ở Lâm gia mà.
Mộc Tịch Nhiên đi theo địa chỉ mà Lâm Thiếu Phong gửi thì tìm thấy một con ngõ khá vắng vẻ, nơi mà hắn muốn gặp chính là cái khách sạn ở cuối ngõ.
Gặp nhau ở khách sạn sao? Đúng là chỉ có Lâm Thiếu Phong mới đưa ra những cái điểm hẹn như vậy.
Sau buổi sáng ở quán rượu, Mộc Tịch Nhiên nhận được nhiệm vụ phải rời đi vì thế Lâm Thiếu Phong mới có khoảng thời gian tự do tự tại mà chạy nhảy. Mộc Tịch Nhiên nghĩ rằng hắn đang chờ trong phòng khách sạn đợi cô tới nhưng thực chất hắn lại không ở đó. Đó vốn dĩ chỉ là cái bẫy để dụ cô đi tới.
Mộc Tịch Nhiên có cảm giác như bị theo dõi nhưng đến khi cô quay lại đằng sau thì không thấy ai. Dù vậy nhưng linh cảm của cô không hề sai, bọn người theo dõi cô không ở đằng sau mà đang ở phía trước.
"Cô em xinh đẹp, sao lại đi một mình thế này?"
Mộc Tịch Nhiên không ngờ, cái bẫy mà Lâm Thiếu Phong đặt ra lại dở tới vậy. Chỉ để có ba tên đàn ông đấu với cô đúng là quá dễ cho cô rồi.
"Bọn anh hỏi mà không trả lời à? Đúng là ương bướng thật đấy."
Một tên đột nhiên bước đến chỗ của cô, giơ bàn tay to lớn của hắn định nâng cằm cô lên nhưng Mộc Tịch Nhiên đã kịp thời ra tay trước. Cô lập tức tóm lấy cổ tay hắn, vặn ngược lại, đè hắn ngã dí xuống mặt đường.
"A…"
"Bà đây không rảnh để đánh nhau với các người."
Tịch Nhiên vốn định xử lý nhanh gọn hai tên còn lại nhưng điều làm cô bất ngờ hơn là bọn chúng không chỉ có ba tên. Từ trong bóng tối của con ngõ, từng tên từng tên một bước ra bao vây cô ở tứ phía.
Bốn, năm, sáu, bảy, tám… Mộc Tịch Nhiên càng nhìn thì bọn chúng càng bước ra nhiều, đến khi cô không còn biết bọn chúng có bao nhiêu tên nữa mới nhận ra cái bẫy mà Lâm Thiếu Phong sắp đặt chính là khiến cô chết dưới tay tất cả những người này.
"Kìa cô em xinh đẹp, bọn anh không muốn đánh nhau mà chỉ muốn em phục vụ tất cả bọn anh mà thôi. Nếu như em làm tốt, bọn anh sẽ để em đi còn nếu không...e là cái mạng của cô em khó mà giữ được."