Tối hôm ấy khi trở về biệt thự Dalicat, Nguyên Chính Quang giống như mọi hôm, ăn chơi cả ngày mệt mỏi rồi quay về nhà nghỉ ngơi chính là điều lý tưởng nhất.
Cậu ta ném áo xuống đất, ngồi phịch xuống ghế sofa rồi gác chân lên bàn với điệu bộ nhởn nhơ nhàn hạ.
"Phù… đúng là không có nơi nào tốt bằng nhà mình."
Nguyên Chính Quang hẩy chân huýt sáo, đúng lúc đó Tiểu Điệp đang dọn dẹp thì đi đến nhặt chiếc áo khoác của Nguyên Chính Quang vắt lên. Tiểu Điệp từ lúc được nhận làm giúp việc ở đây thì vô cùng chăm chỉ, đến cả Sở quản gia còn cảm thấy rất hài lòng.
Sự có mặt của Tiểu Điệp khiến Nguyên Chính Quang cảm thấy rất lạ, số giúp việc ở Dalicat không có một cô gái nào vừa mắt cậu ta vậy mà đang yên đang lành lại xuất hiện một cô gái mang vẻ đẹp trong trẻo, thanh khiết ngay trước mắt.
Nguyên Chính Quang tròn mắt nhìn Tiểu Điệp, cứ tưởng mình đang nằm mơ nhưng dụi mắt bao nhiêu lần thì kết quả vẫn như vậy. Thấy Tiểu Điệp đang định lau bàn kính, Nguyên Chính Quang bỗng nhổm người dậy, không nói gì mà tóm chặt lấy cổ tay của Tiểu Điệp khiến cô ấy sợ hãi.
"Cô là ai? Sao trước giờ tôi chưa từng thấy cô?"
Tiểu Điệp run sợ, định rút tay ra nhưng không sao rút được.
"Tôi… tôi là giúp việc mới tới, anh… anh đang làm tôi đau."
Thấy Tiểu Điệp nhăn nhó vì đau nhưng thay vì thả lỏng, Nguyên Chính Quang lại siết chặt hơn. Cậu ta kéo Tiểu Điệp ngã xuống ghế sofa, nhanh chóng nằm đè lên người cô ấy.
"Cô rất hợp gu tôi đấy, có muốn thử chút cảm giác lạ không?"
"Sao cơ? Á…"
Nguyên Chính Quang vội vàng cúi người xuống cắn nhẹ vào cổ của Tiểu Điệp khiến cô nàng sợ hãi hét toáng lên. Sở Mạc từ trên tầng chạy xuống, nhìn thấy quản gia Sở, Tiểu Điệp đưa tay ra cầu cứu:
"Sở quản gia, cứu tôi với."
"Nhị thiếu gia, cậu đừng làm vậy, cô ấy…"
Sở quản gia còn chưa ra tay thì Nguyên Chính Quang đã bị ai đó túm lấy gáy áo kéo lên. Mộc Tịch Nhiên không biết xuất hiện từ khi nào, cô giống như một người anh hùng trong mắt của Tiểu Điệp.
"Nguyên Chính Quang, cậu hơi quá rồi đấy."
Nguyên Chính Quang vùng vẫy, không chịu khuất phục trước Mộc Tịch Nhiên. Cậu ta định đánh trả cô nhưng Mộc Tịch Nhiên đã giữ lại kịp thời, hai tay của Nguyên Chính Quang bị ép vòng ra đằng sau khiến cậu ta đau đớn hét lên:
"A… Mộc Tịch Nhiên, đau quá, mau thả ra đi."
Tiểu Điệp lau nước mắt vội chạy đến núp đằng sau Tịch Nhiên, suýt chút nữa là đã bị Nguyên Chính Quang cướp mất đời con gái rồi. Mộc Tịch Nhiên siết mạnh hơn nữa, Nguyên Chính Quang đau điếng người nhảy cẫng lên.
"Á, tôi biết lỗi rồi mà, tôi sẽ không làm vậy nữa cô mau thả tay ra đi."
"Có nên tin cậu không Nguyên nhị thiếu gia? Tiểu Điệp là em gái tôi, tốt nhất cậu đừng có động vào em ấy."
"Rồi biết rồi mà, tôi không dám nữa đâu vì thế cô dừng lại đi."
Lúc đó, Nguyên Chính Quân từ ngoài bước vào trong, thấy trong nhà có chút náo nhiệt nhưng anh lại không để ý đến. Tiểu Điệp chạy đến cầm áo khoác giúp Nguyên Chính Quân, dù gì ở nhà này anh mới là chủ, phục vụ tốt cho ông chủ mới có thể ở lại nơi này.
Nguyên Chính Quang đang bị Mộc Tịch Nhiên dạy dỗ, cậu ta vừa nhìn thấy anh trai bèn mở lời kêu cứu:
"Anh, anh bảo Mộc Tịch Nhiên thả em ra đi."
Nguyên Chính Quân liếc mắt nhìn em trai, anh nói:
"Lại gây chuyện sao?"
"Cậu em trai của anh vừa định làm nhục Tiểu Điệp đó." Mộc Tịch Nhiên tiếp lời.
"Không, không… em còn chưa làm gì cô ta mà."
Mộc Tịch Nhiên vừa buông tay, Nguyên Chính Quang đã chạy ra khỏi cô, ánh mắt đề phòng nhìn cô đầy tức giận.
"Cô cứ chờ đó." sau đó cậu ta liền chạy lên phòng.
Mộc Tịch Nhiên không thèm để ý đến cậu ta, thấy Tiểu Điệp đã tươi tỉnh hơn trước, Mộc Tịch Nhiên cũng bớt lo lắng hẳn.
"Tiểu Điệp, em có thể ngủ chung với chị ở trong phòng."
"Không cần đâu ạ, em sẽ ngủ với các chị giúp việc."
"Có ổn không đó?"
"Không sao mà chị, em đi làm việc tiếp đây."
Tiểu Điệp thực sự rất ngoan ngoãn và lễ phép, nhìn cô ấy Mộc Tịch Nhiên lại nhớ đến Mộc Diên Kiệt và Mộc Kiều Hạ. Không biết hai người họ thế nào, có bị Lâm Thiếu Phong bắt nạt không?
Nhắc đến Lâm Thiếu Phong là Mộc Tịch Nhiên lại tức sôi máu. Chuyện lần trước hắn hãm hại cô cô còn chưa tính sổ với hắn. Đợi khi có cơ hội, cô nhất định sẽ trả thù hắn, trả lại những gì hắn đã làm với cô. Còn hiện tại có lẽ vẫn chưa thể ra tay bởi cô nghe Mộc Kiều Hạ nói Lâm Thiếu Phong đã bị cấm túc trong phòng, Lâm lão gia không cho phép hắn rời khỏi nhà họ Lâm nửa bước.
Trong phòng ngủ của Nguyên Chính Quân.
Nguyên Chính Quân vừa tắm xong, mái tóc của anh sấy vẫn chưa khô hết, trên gương mặt đẹp trai không tì vết ấy đeo thêm chiếc kính gọng trắng quả thật khiến anh như trẻ ra vài tuổi. Nhìn anh lúc này rất giống như sinh viên đại học, một vẻ đẹp học bá đầy tri thức.
Cạch!
Tiếng gõ bàn phím và tiếng nhấn chuột kêu lên liên hồi, Nguyên Chính Quân cắm đầu vào máy tính làm việc, phong thái lúc làm việc của anh thật khiến người khác phải đổ lên đổ xuống.
Nguyên Chính Quân đang tìm hiểu về kho báu 20 năm trước, tin tức về nó ở trên các trang báo dù đã cũ nhưng cũng cung cấp cho anh được một ít thông tin quan trọng. Sau đó anh lấy điện thoại gọi điện cho Hàn Triết - người bạn mà anh đang nhờ giải mật mã của hình xăm kì lạ để hỏi về kết quả.
"Alo, Hàn Triết, cậu đã tìm được gì thêm chưa?"
Ở đầu dây bên này, Hàn Triết bận tối mắt tối mũi. Không chỉ có nhiệm vụ giúp anh bạn của mình giải mật mã liên quan đến kho báu mà Hàn Triết cũng nhận rất nhiều đơn hàng khác vì thế hiện đang rất mệt mỏi.
[Tôi vẫn đang điều tra thêm nhưng còn cậu thì sao? Tôi bảo cậu tìm hiểu những gì liên quan đến cô gái kia mà chưa làm à?]
Nguyên Chính Quân đẩy gọng kính lên day nhẹ ấn đường, anh đáp:
"Chắc tôi vẫn cần có thêm thời gian để tìm hiểu cô ấy."
[Nếu cậu muốn nhanh thì phải nhanh chân chứ, có phải là người yêu đâu mà cần thời gian tìm hiểu.]
"Được rồi, tôi sẽ gọi cho cậu sau."
Nguyên Chính Quân cúp máy, anh thở dài nhìn vào màn hình máy tính, thứ anh đang tìm kiếm bao lâu nay cuối cùng cũng có manh mối nhưng khai thác manh mối lại hơi khó. Lát sau, màn hình máy tính trở lại giao diện ban đầu, hình nền của chiếc máy tính đã khiến Nguyên Chính Quân chựng người trong giây lát.
Bức ảnh đó là một gia đình bốn người, người con trai lớn trong bức ảnh có gương mặt na ná Nguyên Chính Quân, có lẽ là anh hồi nhỏ, còn đứa bé đang òa khóc trong lòng mẹ anh chính là Nguyên Chính Quang. Nguyên Chính Quân đã từng có một gia đình hoàn chỉnh, có một hạnh phúc giống như bao người nhưng địa ngục lại bất ngờ ập tới khi anh vừa tròn mười tuổi.
Gia đình Nguyên Chính Quân phá sản, ba mẹ gặp tai nạn mà qua đời bỏ lại Nguyên Chính Quân và đứa em trai còn rất nhỏ. Anh lang bạt khắp nơi trong nhiều năm, là một đứa trẻ không có nơi nương tựa thậm chí còn phải đi ăn xin bên lề đường. Nguyên Chính Quân từng phải ăn thức ăn dành cho chó, bị chủ quán đánh đập vì toàn thân đều bốc mùi hôi thối. Anh đã từng sống một cuộc sống kinh khủng đó trong khoảng thời gian dài, đối với một đứa trẻ chưa lớn thì điều ấy thật sự chính là địa ngục.
Nguyên Chính Quân có được như ngày hôm nay là dựa vào nỗ lực không ngừng của mình. Anh cố kiếm tiền để bản thân không phải rơi vào tình cảnh như hồi còn bé. Sự nghiệp mà anh cất công gây dựng, anh coi nó quan trọng hơn bất cứ thứ gì vì thế không ai được phép lấy mất.
Những kí ức ám ảnh hồi còn nhỏ bỗng dưng ùa về trong đầu Nguyên Chính Quân, anh vội vã gập máy tính lại, ngực bỗng cảm thấy khó thở lạ thường. Nguyên Chính Quân mở cửa chạy ra ngoài, anh loạng choạng bước xuống bếp, lấy chai nước trong tủ lạnh dốc thẳng vào miệng.
"Nguyên Chính Quân, anh sao thế?"
"Đừng qua đây!"
Mộc Tịch Nhiên thấy anh có vẻ kì lạ định đi đến thì bị Nguyên Chính Quân hét lớn cản lại. Anh cúi mặt xuống, nước từ khóe miệng chảy xuống cằm, Nguyên Chính Quân vừa mới thoát ra khỏi địa ngục, cái địa ngục đã ám ảnh anh suốt bao nhiêu năm nay.
"Anh có cần tôi giúp gì không?" Tịch Nhiên khẽ hỏi.
"Không cần."
Nguyên Chính Quân để chai nước lại chỗ cũ sau đó lết từng bước đi lên phòng. Mộc Tịch Nhiên thấy anh có vẻ không được khỏe, sắc mặt nhợt nhạt khác thường không giống mọi hôm.
Bịch!
"Nguyên Chính Quân!"
Nguyên Chính Quân vừa bước lên cầu thang thì đã ngã xuống rồi bất tỉnh. Mộc Tịch Nhiên chạy đến đỡ anh dậy, nghe thấy tiếng của Tịch Nhiên mọi người đều chạy ra để xem tình hình. Nguyên Chính Quang thấy anh mình bị ngất bèn chạy đến giúp Mộc Tịch Nhiên đỡ anh lên phòng.
Ở trong phòng của Nguyên Chính Quân luôn có cái gì đấy khiến Mộc Tịch Nhiên tò mò. Lần trước vào đây bị anh giận dữ đuổi ra, cô chưa kịp ngắm hết căn phòng.
"Phù… anh ấy lại như vậy nữa rồi." Nguyên Chính Quang chống tay vào hông, mệt mỏi nhìn Nguyên Chính Quân đang nằm trên giường.
Mộc Tịch Nhiên thấy lạ bèn hỏi:
"Ý cậu là sao?"
"Cô không cần phải lo lắng cho anh ấy làm gì, cứ mỗi lần nhớ lại chuyện hồi nhỏ là anh ấy toàn thấy khó thở rồi ngất đi."
Chuyện hồi nhỏ của Nguyên Chính Quân sao? Thực khiến Mộc Tịch Nhiên tò mò.
"Chuyện hồi nhỏ là chuyện gì thế?"
Nguyên Chính Quang ngồi xuống ghế lắc đầu:
"Tôi không nhớ những chuyện lúc nhỏ mà anh ấy cũng không kể cho tôi nghe. Anh ấy chỉ nói đó là những điều kinh khủng nhất trong cuộc đời vì vậy anh ấy không muốn để tôi biết."
Mộc Tịch Nhiên im lặng nhìn Nguyên Chính Quân, thì ra hồi nhỏ anh cũng trải qua những chuyện không mấy đẹp đẽ gì.
"Nếu tôi mà là anh ấy chắc không chịu được đâu, anh ấy lúc nào cũng làm việc chăm chỉ, cắm đầu vào làm việc chỉ để quên đi những chuyện đã xảy ra lúc nhỏ… Nhưng mà thực sự rất khó để quên đi chúng, anh ấy vẫn thường nhớ đến điều đó, thậm chí còn gặp cả ác mộng nữa. Mỗi lần như vậy anh ấy toàn cảm thấy khó thở rồi ngất đi, lúc tỉnh dậy lại trở về như bình thường."