Mộc Tịch Nhiên đau đớn mở mắt ra, Nguyên Chính Quân nổi giận nhìn cô, lúc này anh giống như một con thú dữ muốn ăn tươi nuốt sống cô đến nơi. Có lẽ hành động tự tiện của cô đã khiến anh nổi giận như vậy.
Mộc Tịch Nhiên nuốt nước bọt, cánh tay đang bị anh giữ bỗng đau đến lạ. Nguyên Chính Quân chau mày, hởi thở của anh dồn dập, toàn bộ sát khí như bao trùm toàn bộ thân thể Mộc Tịch Nhiên.
"Tôi xin lỗi, tôi chỉ muốn trả áo khoác cho anh."
Nguyên Chính Quân liếc mắt nhìn chiếc áo khoác, anh nghi hoặc nhìn cô sau đó để ý vai cô máu đã bắt đầu loang ra một khoảng. Anh dần dần bình tĩnh trở lại, buông tay ra khỏi người của cô.
"Từ lần sau, nếu không có sự cho phép, cô không được bước chân vào đây."
Mộc Tịch Nhiên ôm lấy bên vai bị chảy máu, cô trả áo khoác cho anh sau đó định rời đi.
"Tôi xin lỗi, tôi sẽ rời đi ngay đây."
"Chờ đã…"
Nguyên Chính Quân bỗng dưng giữ lấy cô, dù sao lý do khiến vai cô bị chảy máu cũng vì hành động của anh nên anh cảm thấy có chút áy náy.
"Cô ngồi xuống đó, tôi sẽ băng bó lại vết thương cho cô."
Mộc Tịch Nhiên cúi nhìn vết thương, cô đáp:
"Không cần phiền anh đâu, tôi có thể tự làm."
Những chuyện lặt vặt như băng bó lại vết thương thì Mộc Tịch Nhiên có thể thừa sức làm được. Nếu để Nguyên Chính Quân làm chắc cô còn cảm thấy đáng sợ hơn cái cách anh vừa hành xử với cô.
Rời khỏi phòng của Nguyên Chính Quân, Mộc Tịch Nhiên liền chạy về phòng của mình và đóng cửa lại. Cô lết đến bên giường, ngồi bệt xuống, thở dốc. Nhớ lại gương mặt của Nguyên Chính Quân ban nãy nó lại khiến Mộc Tịch Nhiên rùng mình, chưa bao giờ cô cảm thấy sợ hãi như vậy.
"Phù... Anh ta đáng sợ thật đấy, mình cứ tưởng sẽ bị anh ta bóp chết ở đó luôn chứ."
Nguyên Chính Quân không phải người dễ đối phó, anh từng ngăn được chiêu thức của cô không những thế còn mạnh đến mức khiến cô không thể phản kháng. Trong cuộc đời của Mộc Tịch Nhiên, có lẽ Nguyên Chính Quân chính là đối thủ mạnh nhất.
Đối phó với Nguyên Chính Quân không thể dùng bạo lực, phải từ từ tìm ra kế sách khác hiệu quả hơn.
…
Vài ngày sau,
Hôm nay là ngày đầu tiên Mộc Tịch Nhiên đi theo Nguyên Chính Quân với tư cách là vệ sĩ. Cô được ngồi cùng anh trong chiếc xe ô tô đắt tiền, không những thế còn được sờ vào cây gậy đánh golf mà chỉ những người nhà giàu có mới sở hữu được nó. Trước đây khi ở nhà họ Lâm, Lâm Thiếu Phong có dẫn cô đi xem đánh golf nhưng hắn không cho cô động vào chúng vì thế đây là lần đầu tiên cô được chạm vào.
"Chút nữa gặp Nghiêm Mặc Tường, cô phải để ý đến cả vệ sĩ và những người đi cùng ông ta. Cho dù có là đối tác làm ăn thì ông ta vẫn là kẻ thù của tôi." Nguyên Chính Quân vừa lướt điện thoại vừa nói chuyện với Tịch Nhiên.
Những người kinh doanh như Nguyên Chính Quân thật kì lạ, dù trong lòng muốn hất cẳng nhau ra nhưng ngoài mặt vẫn qua lại thật thân thiết.
Đến sân golf, Mộc Tịch Nhiên cũng được thay đồ đánh golf dành cho nữ, Nguyên Chính Quân dẫn cô đến gặp mặt Nghiêm Mặc Tường.
"Chào ông chủ Nghiêm."
"Ông chủ Nguyên đến rồi sao?"
Nghiêm Mặc Tường nhìn thấy sự xuất hiện của một người phụ nữ xinh đẹp như Mộc Tịch Nhiên ở bên cạnh Nguyên Chính Quân bèn tỏ ra ngạc nhiên.
"Ồ, ông chủ Nguyên đã có bạn gái rồi sao?"
"Không phải, tôi chỉ là vệ sĩ của anh ấy."
Nghe Mộc Tịch Nhiên nói xong, Nghiêm Mặc Tường bèn cười phá lên. Có lẽ ông ta cũng giống như Hạ Tử Linh, coi thường cô chỉ vì cô là phụ nữ. Mộc Tịch Nhiên liếc nhìn tên to con đứng đằng sau Nghiêm Mặc Tường, có lẽ hắn là vệ sĩ của ông ta, nhưng đối với Mộc Tịch Nhiên xử lý một tên to con như hắn thì chẳng cần tốn nhiều công sức.
Trong lúc đợi hai ông chủ lớn đánh golf ở ngoài kia, Mộc Tịch Nhiên và vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường đều ngồi trong để chờ đợi. Nhìn thấy đôi chân trắng mịn của Mộc Tịch Nhiên, vệ sĩ của Nghiêm Mặc Tường bỗng bắt đầu giở trò đồi bại, cứ nghĩ cô dễ đối phó nhưng tay hắn còn chưa chạm vào người cô đã bị cô tóm được.
"A… cô…"
Mộc Tịch Nhiên nhẹ nhàng bẻ cổ tay của hắn ra sau, dần dần khiến hắn rơi vào tình trạng không thể phản kháng.
"Đau… đau quá! Dừng tay lại."
"Có thể anh sẽ coi thường tôi nhưng xem đây là bài học vì đã coi thường người khác đi. Nếu cần, tôi cũng có thể bẻ gẫy cổ tay của anh đấy."
Tên vệ sĩ kia run sợ thu tay lại, bây giờ thì hắn đã biết thế nào là vệ sĩ của Nguyên Chính Quân rồi. Chủ đã không dễ đối phó đến vệ sĩ cũng không làm gì được.
Đúng lúc ấy, từ phía xa sân golf, Lâm Thiếu Phong cũng đi đánh golf và vô tình nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên. Hắn không nghĩ một đứa vừa rời bỏ nhà họ Lâm như cô lại có tiền đi đánh golf vì thế đã chạy đến để sỉ nhục cô.
"Ôi trời xem ai đây, Mộc Tịch Nhiên, rời khỏi nhà tôi chưa lâu mà cô đã có tiền đi đánh golf rồi sao? Nói thật đi, cô bán thân cho vị đại gia nào thế?"
Mộc Tịch Nhiên tối sầm mặt lại, cô không nghĩ lại chạm mặt Lâm Thiếu Phong ở đây. Nếu để Nguyên Chính Quân nhìn thấy thì anh sẽ phát hiện ra thân phận trước đây của cô mất. Tuy nhiên Nguyên Chính Quân đã biết điều này từ trước, chỉ có cô là nghĩ anh không biết thôi.
"Sao thế? Không dám lên tiếng à? Cô thực sự đã để mất cái đó vào tay thằng nào rồi?"
Lâm Thiếu Phong vừa nói vừa chạm tay vào người của cô. Mộc Tịch Nhiên không nhịn được nữa, cô túm lấy cổ áo hắn, kéo hắn vào trong kia để Nguyên Chính Quân không nhìn thấy. Hành động đó của cô đã bị vệ sĩ Nghiêm Mặc Tường bắt được, kiểu gì hắn cũng sẽ nói cho Nguyên Chính Quân biết.
Mộc Tịch Nhiên lôi Lâm Thiếu Phong vào bên trong, tìm một chỗ vắng người đẩy hắn đập vào tường.
"Anh gây sự đủ chưa Lâm Thiếu Phong? Tôi không nói không có nghĩa là để yên cho anh."
Lâm Thiếu Phong đứng thẳng người dậy, hắn mỉm cười chế nhạo cô.
"Vậy thì cô định làm gì hả? Cô định ăn cháo đá bát sao? Những gì nhà họ Lâm đã làm cho cô, cô đã quên hết rồi à?"
Mộc Tịch Nhiên tức giận vung tay đấm thẳng vào mặt của Lâm Thiếu Phong. Cú đấm ấy khiến khóe miệng của hắn chảy máu, Lâm Thiếu Phong đưa tay quệt ngang vết máu định đánh trả nhưng Mộc Tịch Nhiên lại giơ chân lên đạp hắn dí vào tường.
Bốp!
"Mộc Tịch Nhiên, cô…"
Lúc này, cơn phẫn nộ trong lòng cô đã dâng đến tận đỉnh điểm. Sức chịu đựng của cô nãy giờ như thế là quá đủ rồi. Mộc Tịch Nhiên trợn mắt nhìn Lâm Thiếu Phong, cô túm lấy cổ áo của hắn, gằn giọng mà đe dọa:
"Tôi không bao giờ quên những gì nhà họ Lâm đã làm cho tôi và tôi cũng không bao giờ quên những gì anh đã gây ra cho tôi đâu, Lâm Thiếu Phong."
"Sau cùng thì cô vẫn chỉ là con chó trông nhà cho tôi thôi, ahaha…"
Bốp!
Mộc Tịch Nhiên thẳng chân đá mạnh vào bụng của Lâm Thiếu Phong lần nữa, khiến hắn đau điếng người ngã gục xuống dưới chân của Mộc Tịch Nhiên. Ánh mắt cô dần trở lên lạnh lẽo, đáng sợ hơn, cô giơ đầu mũi chân nâng cằm của Lâm Thiếu Phong lên, để hắn đối mặt với cô nhưng ở tư thế khiến hắn trở lên hèn nhát nhất.
"Lâm Thiếu Phong, tôi chưa giết anh là vì loại người như anh không xứng để chết dễ dàng như vậy. Đừng có chọc giận Mộc Tịch Nhiên tôi, tôi đã không còn là vệ sĩ của anh nữa nên sẽ không nể mặt bất kì ai đâu."
Lâm Thiếu Phong bị cô đánh cho tơi tả nhưng vẫn cười chế nhạo cô. Mộc Tịch Nhiên cảnh cáo xong liền quay gót rời khỏi, Lâm Thiếu Phong ngồi thừ mặt ra đó nhìn theo bước chân của cô, hắn lau máu trên miệng thầm rủa cô trong lòng:
"Mộc Tịch Nhiên, ngày nào cô còn chưa chết thì ngày đó Lâm Thiếu Phong tôi không sống yên ổn."
Kết thúc buổi đánh golf cùng với Nghiêm Mặc Tường, Mộc Tịch Nhiên liền theo Nguyên Chính Quân trở về xe. Vì ban nãy không thấy cô xuất hiện ở sân golf, Nguyên Chính Quân liền hỏi:
"Vừa nãy cô đi đâu vậy? Tôi quay ra nhưng không thấy cô."
"À… tôi đi vệ sinh một chút thôi."
"Cô không có gì giấu tôi chứ?"
"Không, sao anh lại hỏi vậy?"
Thực ra Nguyên Chính Quân đã thừa biết Mộc Tịch Nhiên vừa làm gì và gặp ai. Hành động của cô lúc cảnh cáo Lâm Thiếu Phong và dạy hắn một bài học, từ đầu đến cuối đã bị Nguyên Chính Quân nhìn thấy. Anh nghĩ nếu cô không muốn nói chuyện giữa cô và Lâm Thiếu Phong thì anh cũng sẽ không hỏi.
Ở bên này, Lâm Thiếu Phong vừa chỉn chu lại quần áo bước ra sân golf thì vô tình nhìn thấy Mộc Tịch Nhiên đi sau một người đàn ông. Lâm Thiếu Phong cảm thấy người đàn ông đó rất quen mắt, nhưng lại không nhớ ra là ai.
"Mới đó mà đã có người bao nuôi cô ta rồi, đúng là ả đàn bà không trong sạch."
Sau buổi đánh golf, Lâm Thiếu Phong trở về nói chuyện với cha mình về chuyện của Mộc Tịch Nhiên. Anh ta bêu rếu cô trước mặt Lâm lão gia.
"Ba không biết cô ta trơ trẽn đến mức nào đâu, mới rời khỏi nhà mình không lâu cô ta đã được người đàn ông khác bao nuôi rồi."
Lâm lão gia chỉ "ừ"một tiếng nhạt nhẽo, ông ấy còn không chịu biến đổi cảm xúc dù chỉ là một cái nhếch mày.
"Ba… không ngạc nhiên gì sao?"
"Có gì mà ngạc nhiên. Tịch Nhiên vốn dĩ rất tài năng và xinh đẹp, con bé đáng được hưởng những gì có lợi về mình."
"Ngay cả ba cũng bênh cho cô ta, trong khi cô ta đánh con trai ba ra nông nỗi này?"
Lâm Thiếu Phong bất ngờ nổi giận, đối với cha hắn thì Tịch Nhiên vẫn giữ một vị trí nào đó hơn cả hắn.
"Con lại đi gây sự với con bé chứ gì? Nó đánh cho là phải."
Lời nói vô tình của Lâm lão gia như sát thêm muối vào vết thương của Lâm Thiếu Phong. Hắn không nói gì chỉ đùng đùng bỏ đi, lúc ấy Lâm lão gia mới có tí chuyển biến cảm xúc. Ông ấy khá an tâm khi Mộc Tịch Nhiên hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên một cách nhanh gọn như vậy.
Lâm Thiếu Phong vì muốn xả cục tức trong người mình nên đến phòng của Mộc Tịch Nhiên ở trước đây để gây sự với chị em của cô. Nhưng hắn còn chưa mở cửa bước vào thì đã nghe được những điều mà Mộc Kiều Hạ nói với Mộc Diên Kiệt.
"Tiểu Kiệt em đừng lo lắng, Tịch Nhiên đang ở bên cạnh Nguyên Chính Quân, đúng là có hơi nguy hiểm nhưng anh ta cũng là một người có thể giúp Tịch Nhiên. Còn hơn là để em ấy ở đây rồi chịu đựng cái tên Lâm Thiếu Phong kia."