Mới sáng sớm ngày ra Nguyên Chính Quang đã cau có mặt mày nhìn về dãy quần áo phụ nữ ở trước mặt. Nguyên Chính Quân lại chuẩn bị một đống đồ cho Mộc Tịch Nhiên, làm như cô là khách quý không bằng.
"Bà cô đó đến ở nhờ nhà mình còn được tặng miễn phí quần áo, đúng là tức chết!"
Nguyên Chính Quang lẩm bẩm mắng thầm Mộc Tịch Nhiên trong miệng. Đúng lúc đó, cô mở cửa phòng bước ra bên ngoài. Nhìn thấy Nguyên Chính Quang đang ngồi ở phòng khách, cô định vẫy tay chào cậu ta nhưng lại bị ngó lơ.
"Mộc Tịch Nhiên, cô dậy rồi sao? Đây là đồ của cô, tôi đã cho người chuẩn bị chúng."
Vừa lúc Nguyên Chính Quân cũng xuất hiện, nhìn đống quần áo mà anh chuẩn bị cho mình đến cả Mộc Tịch Nhiên cũng phải há hốc mồm kinh ngạc. Đồ nhiều như vậy làm sao cô mặc hết được.
"Ờ… có phải hơi nhiều quá rồi không?"
"Ngoài việc đi theo bảo vệ tôi ra thì cô còn có nhiều việc khác phải làm, chuẩn bị đồ nhiều là cách tốt nhất."
Mộc Tịch Nhiên tiện tay lấy một bộ đồ rồi mang vào phòng để thay. Ban đầu cô nghĩ nó sẽ rộng hoặc chật nhưng không ngờ lại vừa khít đến lạ, cứ như thế số quần áo này chỉ dành riêng cho cô vậy.
Mộc Tịch Nhiên đem theo bộ mặt ngạc nhiên ra bên ngoài, cô hỏi Nguyên Chính Quân:
"Ông chủ Nguyên, sao anh biết size của tôi để chọn đồ vậy?"
Nguyên Chính Quân ỡm ờ trả lời:
"Tôi chỉ ước chừng thôi."
"Ước chừng?"
"Tôi là người kinh doanh nên mắt nhìn rất nhanh nhạy. Tôi có thể đoán được số đo của cô mà không cần dùng dây đo."
Trên đời này lại tồn tại một loại tài năng đó sao? Mộc Tịch Nhiên không nghĩ Nguyên Chính Quân đang nói dối nhưng nhìn anh cũng không giống mấy kiểu biến thái cho lắm, tạm thời có thể tin tưởng.
"Hôm nay cô chưa cần phải làm việc, tạm thời cô hãy nghỉ ngơi dưỡng thương khi nào vết thương khỏi hẳn rồi tính."
"Tôi biết rồi."
Vậy là hôm nay Mộc Tịch Nhiên không cần phải làm việc, cô có thể nghỉ ngơi và làm bất cứ điều gì mình muốn trong căn biệt thự Dalicat này.
Khi Nguyên Chính Quân và Nguyên Chính Quang rời đi, Mộc Tịch Nhiên mới từ từ rời khỏi phòng ngủ. Dalicat là nơi ở riêng tư của Nguyên Chính Quân nên chắc chắn ẩn chứa rất nhiều thứ, cô có thể lợi dụng thời gian anh không có ở đây để điều tra.
Mộc Tịch Nhiên đi lên tầng hai, qua từng căn phòng cô đều thử mở cửa bước vào nhưng chúng đều bị khóa. Thấy Mộc Tịch Nhiên có hành động kì lạ, quản gia Sở liền đi đến hỏi cô:
"Cô Mộc, cô đang làm gì vậy?"
Mộc Tịch Nhiên hốt hoảng bày ra gương mặt như không có chuyện gì, cô quên mất ở biệt thự còn có quản gia vì thế cần phải cẩn trọng hơn.
"À… tôi đang đi tìm phòng cất giữ hộp y tế vì vết thương của tôi hình như lại chảy máu rồi."
Mộc Tịch Nhiên cố tình bịa ra một cái lý do để tránh Sở Mạc nghi ngờ nhưng câu trả lời của Sở Mạc lại khiến cô bất ngờ hơn.
"Nếu tìm hộp y tế thì cô không cần phải đi tìm làm gì cho mệt, mỗi phòng đều sẽ trang bị một hộp vì vậy phòng ngủ của cô cũng có đó."
"Vậy sao? Vậy… cảm ơn anh, tôi xin phép."
Nói xong, Mộc Tịch Nhiên chỉ biết ba chân bốn cẳng rời khỏi đó. Nếu để Sở Mạc phát hiện cô có hành vi lạ thì coi như xong.
Căn biệt thự này lớn như vậy, muốn tìm hiểu thì ngày một ngày hai chưa chắc đã xong. Mộc Tịch Nhiên đành phải đợi thời cơ thích hợp để ra tay. Lúc cô định bước vào phòng ngủ thì đột nhiên ngoài sân biệt thự xuất hiện một chiếc xe ô tô.
"Ai đến vậy nhỉ?"
Mộc Tịch Nhiên bước ra ngoài để xem xét thì nhìn thấy bước xuống xe là một cô gái trẻ với mái tóc màu vàng. Cô gái đó mang theo một ít quà, có lẽ vừa đi đâu đó về.
"Anh Chính Quân, anh Chính Quang, em trở về rồi nè…"
Cô gái tóc vàng ấy chưa bước vào nhà đã la hét gọi tên hai người đàn ông của căn biệt thự này. Để ý đến Mộc Tịch Nhiên đang đứng đó, cô gái kia tưởng cô là giúp việc bèn đưa đồ cho cô.
"Này cầm lấy đi, cô là giúp việc mới đến à?"
Mộc Tịch Nhiên đứng ngơ người giây lát, cái con nhỏ vô phép này rốt cuộc là ai thế?
Cô gái tóc vàng bước vào nhà nhưng không thấy ai bèn tỏ ra thất vọng, ngay sau đó quản gia Sở từ trên tầng đi xuống, vừa nhìn thấy cô ấy bèn hốt hoảng:
"Hạ tiểu thư, cô về nước từ lúc nào thế?"
"Tôi vừa mới về thôi nhưng hai người kia đâu sao tôi không thấy?"
"À, hai người họ sáng sớm đã ra khỏi nhà rồi thưa tiểu thư."
Nghe Sở Mạc gọi cô ta là "tiểu thư" chắc có lẽ vai vế cũng không tầm thường. Mộc Tịch Nhiên xách túi đồ đem đến để trước mặt vị tiểu thư chảnh chọe ấy, tiện thể nói luôn:
"Tiểu thư này, tôi không phải giúp việc ở đây vì thế đừng đối xử với tôi như một con hầu."
Cô gái kia tròn mắt nhìn cô, sau đó nhìn sang Sở Mạc, Sở Mạc vội vàng giải thích:
"À, Hạ tiểu thư, cô ấy là Mộc Tịch Nhiên, là vệ sĩ được đại thiếu gia tuyển chọn."
Sở Mạc quay sang nhìn Mộc Tịch Nhiên, tiếp tục giới thiệu:
"Còn đây là Hạ tiểu thư, Hạ Tử Linh, cô ấy là…"
"Tôi là em gái nuôi của anh Chính Quân."
Sở Mạc còn chưa kịp nói xong thì Hạ Tử Linh kia đã chen miệng vào. Dường như việc Mộc Tịch Nhiên sống ở đây khiến cô ta cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Mộc Tịch Nhiên quay đi, miệng lẩm bẩm:
"Nguyên Chính Quân còn có cả em gái nuôi sao? Thấy cô ta nhấn mạnh chữ nuôi như vậy chắc là có tình ý gì đó với Nguyên Chính Quân rồi."
Hạ Tử Linh kênh kiệu hỏi cô:
"Tại sao anh Chính Quân lại để một cô gái chân yếu tay mềm như cô làm vệ sĩ thế? Cô không có làm trò gì quyến rũ anh ấy đó chứ?"
Chân yếu tay mềm? Mộc Tịch Nhiên cô đã trải qua biết bao bài tập thể chất, rèn luyện ngày đêm mới có được sức khỏe như hiện tại. Tuy nhìn cô mảnh mai thế thôi nhưng sức của cô có thể đánh bại cả một người đàn ông to béo, khỏe mạnh.
Mộc Tịch Nhiên không nói gì chỉ lặng lẽ lấy một quả táo trong túi quà mà Hạ Tử Linh đem theo. Cô giơ quả táo lên, mỉm cười hỏi Hạ Tử Linh:
"Hạ tiểu thư có muốn ăn táo không?"
Hạ Tử Linh không biết cô định làm gì nhưng cô ta cứ gật đầu cho có.
Ngay sau đó, Mộc Tịch Nhiên đã dùng tay của mình bẻ quả táo ra làm đôi mà không cần tốn chút sức nào. Hành động đó của cô đã khiến Hạ Tử Linh kinh ngạc.
"Chúc tiểu thư ăn ngon miệng, tôi xin phép về phòng."
Hạ Tử Linh ngồi ở phòng khách mà cảm thấy tức tối trong lòng. Cô ta là em gái của Nguyên Chính Quân nhưng một phòng ở căn biệt thự Dalicat cũng không có vậy mà một vệ sĩ nhỏ bé như Mộc Tịch Nhiên lại có phòng riêng. Đúng là tức chết mất!
Trong khi đó…
Nguyên Chính Quân đã có mặt tại nhà của một người bạn chuyên nghiên cứu về các loại mật mã để anh ta tìm hiểu về mật mã đằng sau hình xăm kì lạ kia. Nguyên Chính Quân ngồi đợi đã một lúc lâu nhưng anh bạn của anh dường như cũng không thể tìm ra ý nghĩa.
"Ay da, cái hình họa tiết mà cậu gửi tôi thì tôi vẫn đang tìm cách để giải mã còn mấy cái con số này thì hơi khó đấy."
Người bạn của Nguyên Chính Quân tên là Hàn Triết, từng tốt nghiệp học viện mật mã nổi tiếng ở nước ngoài. Nguyên Chính Quân tin rằng Hàn Triết có thể giúp mình vậy mà…
"Cậu sẽ giải quyết được mật mã này chứ? Tốn bao nhiêu tiền không quan trọng." Nguyên Chính Quân bỗng nói.
Hàn Triết từ từ rời khỏi bàn làm việc, bước đến ngồi đối diện anh. Anh ta so với Nguyên Chính Quân dù nhan sắc không bằng nhưng vẫn thuộc dạng đẹp trai ưa nhìn, tài năng thì không kém cạnh bạn mình bao nhiêu.
"Ý tôi không phải là tiền mà là vấn đề về thời gian. Mấy con số này thậm chí tôi còn không biết lai lịch, hay cậu thử điều tra về cô gái đó xem, hỏi thử cô ta có nhớ gì đặc biệt có liên quan đến những con số này chẳng hạn."
Nguyên Chính Quân thở dài:
"Có lẽ hơi khó vì cô ấy đã quên hầu hết chuyện hồi nhỏ."
"2354, bốn con số liền nhau nhưng cách sắp xếp lại khác biệt. Tôi chỉ nghĩ được là nó có liên quan đến cô gái sở hữu mật mã này thôi, việc còn lại cậu nên tìm hiểu ở cô ấy."
Để cung cấp thông tin cho Hàn Triết, Nguyên Chính Quân buộc phải hiểu rõ hơn về Mộc Tịch Nhiên.
Tối hôm đó anh trở về nhà, khi nhìn thấy anh, Mộc Tịch Nhiên đã chạy ra giúp anh cầm áo khoác.
"Anh đã về rồi đó sao?"
Nguyên Chính Quân cảm thấy hơi lạ với hành động của cô, anh hỏi:
"Cô mong chờ tôi về đến vậy à?"
"Tất nhiên rồi, không chỉ có mình tôi đâu mà còn có cô ấy nữa kìa."
Mộc Tịch Nhiên chỉ tay về phía chiếc ghế sofa, Hạ Tử Linh đứng dậy vẫy tay mỉm cười với anh:
"Anh Chính Quân… "
Sau đó, cô ta chạy đến chỗ Nguyên Chính Quân, đẩy Mộc Tịch Nhiên ra xa còn mình thì ôm lấy cánh tay của anh.
"Em đợi anh từ chiều đến giờ rồi đó, anh đi đâu mà lâu vậy?"
"Anh có việc phải làm."
"Anh có mệt không? Có cần em phục vụ anh không?"
"Anh đang rất mệt đấy, đừng làm phiền anh. Cũng muộn rồi sao em không về nhà đi?"
Thấy Nguyên Chính Quân có vẻ không chào đón mình, Hạ Tử Linh bỗng bĩu môi giận dỗi.
"Sao anh cứ đuổi em đi thế? Lâu lắm em mới về nước mà anh lại bày cái bộ mặt đó ra."
"Anh xin lỗi nhưng giờ anh muốn nghỉ ngơi, em mau trở về đi."
Hạ Tử Linh bực mình cầm túi xách chạy ra ngoài, lái xe một mạch trở về nhà. Nguyên Chính Quân làm vậy là quá bơ con gái nhà người ta rồi đó. Mộc Tịch Nhiên đứng một bên thôi cũng cảm thấy chuyện tình này khá thú vị.
Lát sau, Mộc Tịch Nhiên cầm áo khoác lên phòng của Nguyên Chính Quân định đem trả anh nhưng lại không thấy anh ở trong phòng. Mộc Tịch Nhiên tò mò bước vào, cô liếc nhìn xung quanh, mọi thứ ở đây thật ngăn nắp và gọn gàng.
Mộc Tịch Nhiên đi đến chiếc bàn có để máy tính của anh, có lẽ những dữ liệu quan trọng đều được anh lưu trữ trong đó. Cô định đưa tay mở máy thì bỗng dưng có một bàn tay to lớn nắm chặt lấy cổ tay của cô, giận dữ kéo mạnh khiến Mộc Tịch Nhiên đập thẳng vào tường.
"Á…"
"Ai cho phép cô dám tự tiện vào phòng ngủ của tôi?"