Những ngày gần đây, mỗi khi tan làm anh đều đi đến chỗ của Kim Ngọc. Cao Lãng giúp cô chăm sóc Giai Kỳ, có ba con bé cười suốt. Anh mua cho công chúa của mình một đống đồ đạc, nhiều đến nỗi để chật cả phòng.
Cao Lãng phát hiện anh thích nhất đó chính là nhìn Kim Ngọc nấu ăn, vẻ mặt tập trung của cô luôn thu hút anh.
"Ngọc ơi, em nấu món gì vậy." Cao Lãng đi qua đi lại ăn vụng mấy cái bánh mà cô vừa chiên xong.
"Anh ăn nãy giờ mà anh còn hỏi hả" Kim Ngọc không ngờ tính tình của anh lại trẻ con như vậy. Nhưng cứ ở cùng một chỗ như thế này với anh, cô cứ tưởng mình là vợ anh mất.
Trong khi anh ăn cơm, Kim Ngọc tranh thủ đi làm việc bỏ anh ngồi một mình ở đó. Cao Lãng không động đến thức ăn, mà nheo đôi mắt lại châm chú nhìn cô. Kim Ngọc đã từng nói nếu anh ở cùng cô, anh phải cho phép cô làm điều cô thích, vậy được rồi anh cũng sẽ. làm điều mà anh thích.
Cao Lãng đi đến lấy một con gấu bông và bắt đầu ngồi khâu mắt cùng với cô. Nhìn bộ dạng may vá của anh cô bật cười
"Sao anh không ăn cơm đi, xong việc em sẽ ăn liền"
"Anh không đói, anh muốn làm với em" Cao Lãng tập trung vào từng mũi kim của mình.
Kim Ngọc cũng bó tay với anh.
"Aaaaaaaa......" Giọng Cao Lãng la to làm Kim Ngọc giật mình.
"Anh bị kim đâm hả" Kim Ngọc sốt ruột nhìn vẻ mặt nhăn nhó của anh, đau một nhưng Cao Lãng cường điệu đến mười.
"Đau lắm, thật sự rất đau, em à anh lỡ đâm kim vào sâu lắm". Anh giữ chặt ngón tay, khuôn mặt đầy đau đớn.
Kim Ngọc luống cuống đi tìm đồ sơ cứu mang đến, anh nhăn mặt, từ từ đưa tay cho cô xem. Kim Ngọc nhìn qua nhìn lại, nhìn tới nhìn lui cũng chỉ có một chấm máu nhỏ xíu. Cô đánh vào vai anh một cái. Thiệt tình làm cô sợ chết mất mới vừa lòng anh.
Cao Lãng nhìn cô lo lắng như vậy, anh không thể kìm được mà cười lớn.
"Anh chỉ là cho em thấy sự nguy hiểm của công việc, lại vất vả nữa." Cao Lãng hôn vào má cô, cầm tay cô đến ngồi vào bàn ăn.
Kim Ngọc vì chuyện lúc nãy mà vẫn còn giận anh
" Em không thể gửi Giai Kỳ cho ai cả, con bé còn quá nhỏ. Chỉ có công việc này mới giúp em có thu nhập và chăm sóc được con bé." Cô gấp cho anh một miếng thịt to vào chén.
"Anh có việc này phù hợp với em, em có thể có thu nhập mà lại còn chăm sóc được Giai Kỳ." Ánh mắt Cao Lãng nhìn cô đầy gian xảo.
"Là việc gì?" Kim Ngọc tò mò hỏi anh.
"Làm vợ anh" Cao Lãng ung dung húp từng muỗng canh.
Là anh đang cầu hôn cô sao, nghĩ đến đây mặt Kim Ngọc nóng bừng lên. Sao anh lại nói lời này với cô chứ.
"Anh... anh nói gì vậy"
"Anh nói thật, anh hy vọng em có thể làm vợ anh, đường đường chính chính bước vào nhà họ Hứa." Cao Lãng nghiêm túc nắm lấy tay cô, anh lấy ra chiếc nhẫn lấp lánh, được thiết kế sang trọng, đính trên đó là viên kim cương sáng chói. Cao Lãng nhẹ nhàng đeo vào tay cô.
Việc này thật bất ngờ đối Kim Ngọc, cô cứ tưởng đây là một giấc mơ. Cô không biết phải phản ứng như thế nào.
"Anh không sợ em chỉ muốn lợi dụng anh sao." Đây là nỗi lo lớn nhất trong lòng cô.
"Anh cảm thấy em không như vậy. Anh tin mọi chuyện em làm đều thật lòng." Qua những ngày ở cùng cô anh nhận ra anh không thể để cô rời xa mình được. Anh lỡ yêu cô rất nhiều rồi.
"Em cảm ơn anh" Kim Ngọc đến gần anh, cô đặt môi mình vào môi anh, tuy vụng về nhưng đó là nụ hôn từ tận đáy lòng thay cho câu trả lời của cô.
Lúc đầu Cao Lãng hơi bất ngờ vì hành động này của Kim Ngọc. Nhưng sau đó anh đã ngầm hiểu ý cô, anh nhẹ nhàng đưa đầu lưỡi của mình vào khoang miệng ẩm ướt của cô. Cao Lãng vuốt ve chiếc eo nhỏ. Kim Ngọc nhẹ nhàng ngồi lên đùi anh.
Cao Lãng bế cô đặt lên giường.
"Em sẵn sàng chưa" hơi thở ấm áp phả vào cổ cô, quyến rũ đến mê người.
Kim Ngọc nhẹ nhàng gật đầu, cô còn gì để mất chứ, trái tim này, thể xác này cô dành trọn cho anh.
Cao Lãng từ từ mở cúc áo, anh hôn những nụ hôn dài từ cổ đến ngực cô, chạm tay vào nơi mềm mại nhất. Hơi thở Kim Ngọc cũng trở nên gấp gáp hơn.
"Oa... oaaaaaaaa..." Tiếng Giai Kỳ khóc vang vọng cả phòng, kéo cả 2 ra khỏi cơn mê muội vừa rồi.
Kim Ngọc cười khổ, nhanh chóng đi đến vỗ về con bé. Cao Lãng ngồi trên giường đầy thất vọng
"Sao con lại giành mẹ với ba, con không muốn có em. sao". Lời nói trêu ghẹo đó cùng tiếng thở dài của anh càng làm Kim Ngọc ngại ngùng đến độ muốn đạp cho anh một cái rơi xuống giường.