Sau đêm đó, nửa tháng tiếp theo Mộ Từ không gặp Thẩm Như Quy.
Thẩm Như Quy không ở đây, toàn bộ biệt thự đều thuộc về cô, người giúp việc trong nhà cũng không hạn chế tự do của cô, nhưng mà trên người cô xanh xanh tím tím từng mảng nên không thể nào để đi ra ngoài, dưỡng hơn mười ngày mới dễ nhìn một tí.
Phương Phương gọi điện thoại tới, “Có một đạo diễn muốn gặp mày, là phim về thời dân quốc, mặc ngay cái bộ sườn xám màu xanh đậm vào, trang điểm đẹp vào rồi đến đây, muộn một phút tao cũng chém mày.”
“Okela babe~.” Mộ Từ cúp điện thoại.
Đây là chỗ của Thẩm Như Quy, tủ quần áo bộ nào bộ đấy nhìn thôi cũng muốn độn thổ, mặc mấy bộ này đi gặp đạo diễn, họ sẽ cho rằng cô đang diễn ‘phim hành động’ mất.
Mộ Từ thuê phòng ở một căn hộ lệch tầng, sau đó cô dọn đến ở với Cố Trạch căn hộ mà anh ta đứng tên sổ đỏ.
Ở đây ba tháng, những đồ thiết yếu đều chuyển đến, bộ sườn xám Phương Phương nói là một trong số những món đồ xa xỉ của Mộ Từ, nên vẫn còn ở kia.
Có tiền mới có thể mua mới, nhưng mà Mộ Từ không có, tên biến thái chết tiệt Thẩm Như Quy cũng chưa đưa cho cô đồng nào.
Thế nên cô chỉ có thể đến chỗ Cố Trạch để lấy lại.
Hôm nay là ngày đi làm nên lúc này có lẽ Cố Trạch sẽ ở công ty.
Mộ Từ bắt taxi tới, cửa căn hộ bị khóa bằng mật mã, cô dùng mật mã lúc trước vẫn ở đây thử xem, cửa mở rồi.
Luyến tiếc quá khứ?
Không có chuyện đấy đâu.
Có lẽ là do Cố Trạch cũng chưa đến đây thêm lần nào nên mật mã vẫn là những số cũ.
Quả nhiên, quả táo trên bàn cũng thối rữa rồi.
Mộ Từ lấy một tờ khăn giấy quấn quanh quả táo thối rồi ném vào thùng rác, sau đó cô tới phòng ngủ tìm quần áo.
Tất cả mọi thứ phải chuyển đi hết, hôm nay lại không có thời gian, chỉ có thể quay lại vào hôm khác vậy.
Trước khi đến cô đã trang điểm, thay quần áo, đi thêm giày cao gót cho hợp tông là được.
Tuy nhiên, trong 10 phút ngắn ngủi này, cô bị một ‘chậu máu chó’ rơi xuống đầu.
“Mộ Từ?” Cố Sanh híp mắt, cao giọng nói.
Mộ Từ xoay người, nhìn Cố Sanh đứng ở cửa phòng ngủ.
Cái ông nội, chuyện gì vậy?
“Mày không phải...” Sắc mặt Cố Sanh tỏ vẻ kỳ lạ.
Cô ta cho rằng Mộ Từ rơi vào tay Thẩm Như Quy không chết thì cũng bị lột da, không ngờ tới là Mộ Từ lại không có bị gì còn bình an quay lại.
Ăn mặc như vậy, nhất định là đang muốn câu dẫn anh trai!
“Mày tới làm gì?”
Sắc mặt Mộ Từ bình thản, cô soi gương sửa sang quần áo, “Tới lấy đồ.”
“Anh tao đã chia tay với mày rồi, mày còn không biết đường mà cuốn xéo đi, mặt dày đến mức này, thật đúng là khiến cho người khác mở mang tầm mắt.” Cố Sanh khoanh tay đứng, kiêu ngạo coi thường.
Căn phòng này chứa rất nhiều thứ khiến cô ta rất khó chịu.
“Gấp gáp như vậy à?” Mộ Từ đi giày cao gót, đứng thẳng người, cười nói, “Tao càng không chuyển đồ đi.”
“Mày không chuyển đi đúng không, để tao giúp mày.” Cố Sanh quay ra cửa hô lên một tiếng.
Vệ sĩ áo đen đi vào, lễ độ cung kính, “Cô hai.”
Cố Sanh hất cằm lên, ra lệnh, “Mang tất cả đồ đạc của nó ném ra ngoài đi, đồ lót trên giá treo, cả sợi tóc rụng trên mặt đất, với cả, loại người hạ tiện không thuộc về chỗ này.”
Đám vệ sĩ nghe lời sai khiến mà làm, hành động rất nhanh chóng.
Nhưng rất nhiều những đồ vụn vặt, chắc chắn không thể ném hết trong chốc lát, Cố Sanh liếc mắt ám hiệu tên vệ sĩ, ý là muốn hắn ném Mộ Từ ra ngoài trước.
Nhưng mà hắn ta chưa kịp chạm vào Mộ Từ thì hắn đã bị bẻ cổ tay vặn ra sau lưng và bị đạp vào góc tường.
Đầu chúi xuống, mông chổng ngược lên, chả có tí khí phách nào của người đàn ông một mét tám.
“AAA!” Cố Sanh bị dọa sợ hét lên, nhìn Mộ Từ như nhìn một con quái vật.
“Bốp! Bốp! Bốp!” Tiếng vỗ tay thờ ơ vang yeutruyen.net lên.
Mộ Từ nhìn ra, không biết từ bao giờ ở cửa ra vào đã nhiều thêm một người đàn ông, đôi mắt đào hoa tràn yeutruyen.net ngập hứng thú.
Hạ Chiêu với dáng vẻ lười biếng, liếc mắt nhìn tên bảo vệ nằm trên đất, không khỏi cảm thán: Chị dâu cũng có chút thú vị nha.
Thoạt nhìn đã biết có học qua.
Thân thủ chị dâu tốt như vậy, có lẽ lúc trên giường đại ca cũng rất mệt mỏi nha?
Đang lúc ‘thoải mái’ thì bị đạp một phát, thứ đó chắc cũng không héo nhỉ.