Đứng từ xa quan sát từng cử chỉ, hành động thân mật của Đường Gia Thiên và Kim Mạn Linh, trong lòng Bạch Tử Hoa cảm thấy vô cùng khó chịu và có chút gì đó giống như....đau khổ. Trần Nhuận Phong ở bên cạnh vỗ lên vai cô an ủi:
- Không sao đâu. Chắc có thể cậu ấy tạm thời quên chúng ta thôi. Nhất định cậu ấy sẽ nhớ lại tất cả và nhận ra chúng ta.
Vạn Hoàng cũng nhanh nhảu thêm vào:
- Đúng vậy. Anh Thiên không phải kiểu người thiếu trách nhiệm. Nhất định anh ấy sẽ nhận ra chúng ta.
Bạch Tử Hoa nghe vậy liền mỉm cười:
- Ừm. Nhất định rồi. Cậu ấy đúng là Đường Gia Thiên của chúng ta mà.
Sau khi cho Đường Gia Thiên ăn sáng xong, Kim Mạn Linh bước đến, ngồi đối diện tất cả, nhàn nhã lên tiếng:
- Như mọi người đã thấy đấy, anh ấy là chồng tôi. Mong mọi người không đem anh ấy đi vì chúng tôi đang rất hạnh phúc......
- Chỉ là lúc này thôi. Đường Gia Thiên vốn không phải chồng cô, cô đừng lạm dụng lúc anh ấy bị thương mà làm việc xấu.
Không để cho Kim Mạn Linh kiêu ngạo được bao lâu, Vạn Hoàng đã vội vã chen ngang. Bạch Tử Hoa khẽ thở dài, đưa tay cản lại thái độ ngông cuồng này của anh ta. Cô nhìn Kim Mạn Linh, chậm dãi nói:
- Mong cô hiểu, gia đình chúng tôi rất nhớ và cần anh ấy.
Như được đà, Kim Mạn Linh liền áp sát khuôn mặt mình vào mặt Bạch Tử Hoa:
- Vậy sao? Sao Bạch tiểu thư cứ một mực muốn đem chồng tôi về nhà như vậy chứ? Nói đi, cô là yêu chồng tôi sao?
Một tiếng chồng tôi, hai tiếng cũng chồng tôi. Bạch Tử Hoa vốn không thể nuốt nổi cục tức này nữa rồi. Còn tên đáng ghét Đường Gia Thiên kia nữa, cứ như tên ngốc ý. Chả lẽ mới rơi xuống vách núi thôi mà hắn ta bị đứt dây thần kinh rồi sao?
- Anh ấy vốn là chồng tôi. Tôi yêu anh ấy không phải là chuyện bình thường sao?
Nói đến đây cả Trần Nhuận Phong và Vạn Hoang đều ngơ ngác nhìn cô. Nhất là Trần Nhuận Phong, lần trước khám lại cô đã khôi phục trí nhớ rồi mà....sao lại nhận Đường Gia Thiên là chồng chứ? Trái với mọi thái độ sốc toàn tập của hai người con trai kia, Bạch Tử Hoa vẫn giữ bình tĩnh, cô đứng dậy, từng bước tiến lại gần Đường Gia Thiên. Khi đứng trước mặt anh rồi, cô mỉm cười nhẹ nhàng, hơi cúi mình xuống, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, cô từ từ cất lời:
- Không phải anh từng nói anh là chồng em sao? Nhất định một ngày nào đó anh sẽ nhận ra em thôi.
Kim Mạn Linh lúc này bỗng nhiên cười lớn:
- Hahahaa, anh Đường à, anh giả vờ như vậy đủ rồi đấy. Liều thuốc tôi đưa anh uống vốn đã hết thời gian rồi. Chị nhà cũng đã nói yêu anh, anh định lừa gạt người ta đến bao giờ.
Liều thuốc mà Kim Mạn Linh cho Đường Gia Thiên uống là loại thuốc khiến anh luôn trong trạng thái miên man không thể nhớ được điều gì cả và anh chỉ có thể nghe mỗi lời nói của Kim Mạn Linh, loại thuốc này sẽ có tác dụng trong hai tư giờ. Cô vốn tính cho anh uống đủ năm lần thì anh sẽ hoàn toàn thuộc về cô nhưng mới chỉ được hai lần, cô đã buông bỏ rồi. Cô phối hợp diễn với anh một màn kịch này cũng chỉ để giúp anh xác minh được tình cảm của Bạch Tử Hoa mà thôi.
Bạch Tử Hoa tròn mắt hết nhìn Kim Mạn Linh lại quay sang nhìn Đường Gia Thiên. Cô đây vẫn không hiểu chuyện gì đang xảy ra nha. Giả vờ gì chứ?
Chưa kịp định hình chuyện gì, từ đâu một vòng tay to lớn kéo cô ngã vào lòng Đường Gia Thiên, môi cô được phủ bởi một làn môi mềm mại khác. Nụ hôn đầy ngọt ngào và dịu dàng của anh và cô khiến cho tất cả những người chứng kiến phải đỏ mặt quay đi nơi khác. Buông đôi môi của cô ra, Đường Gia Thiên nở nụ cười tươi rói, nhéo nhẹ chóp mũi cô:
- Được rồi, vợ à! Anh nhận ra em rồi.
Hai bên gò má Bạch Tử Hoa đỏ bừng, cô vội đẩy anh ra một bên rồi đứng lên. Lắp bắp nói không lên lời:
- Đ.......Đường.....Gia.....Thiên....c...cậu.....cậu......
Đường Gia Thiên nhìn dáng vẻ đang ngại ngùng của cô mà không khỏi mắc cười. Lại một lần nữa anh dùng lực kéo cả thân hình cô vào lòng:
- Không phải vừa nãy còn gọi người ta là chồng sao? Em định lợi dụng tôi rồi bỏ à?
Bạch Tử Hoa tròn mắt cố gắng dùng sức đẩy anh ra nhưng càng đẩy, Đường Gia Thiên càng ôm chặt cô hơn. Quá tức giận, Bạch Tử Hoa liền cau mày hét lớn:
- Đường Gia Thiên, mau buông tôi ra. Tôi là mẹ kế của cậu.
Hai từ "mẹ kế" khiến sắc mặt đang vui vẻ của Đường Gia Thiên liền cau chặt lại. Anh vốn không hề thích nghe hai cái từ này vậy mà cô lại ngang nhiên nói ra ngay trước mặt anh.
- Giờ thì không phải nữa rồi.
Kim Mạn Linh nhìn một cảnh này đến phát ngấy liền dậm mạnh chân xuống nền đất:
- Hây, đôi nam nữ ở phía kia ơi. Có thể suy nghĩ cho cảm nhận của những người đang có mặt ở đây không hả? Có chuyện gì thì để về nhà đóng kín cửa giải quyết với nhau nha. Còn đây là nhà tôi có tin tôi đá mông mấy người ra ngoài kia không?
Lúc này, Đường Gia Thiên mới nới lỏng vòng tay của mình ra, anh thản nhiên cất giọng:
- Dù sao cũng cảm ơn cô thời gian qua giúp chúng tôi. Mong cô giúp nốt chúng tôi trở về.
Kim Mạn Linh thở dài rồi đứng dậy:
- Được. Mọi người chuẩn bị đồ đi.
Vừa dứt lời, cánh cửa nhà của Kim Mạn Linh bỗng bật mở, bà nội của cô chạy vội vào trong, hổn hển nói:
- Linh Linh, mau trốn đi nhanh lên, người làng sắp tới rồi.