Trong cơn mơ hồ, Bạch Tử Hoa ngạc nhiên khi đập vào mắt cô là hình ảnh của Đường Gia Thiên đang đặt cô xuống giường. Ôi mẹ ơi cái gì vậy trời. Bạch Tử Hoa vội vàng ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp xuất sắc đang ngồi ở sofa kia. Hai mắt cô mở to hết cỡ. Như không tin vào mắt mình, dụi mắt lại lần nữa. Ô là Đường Gia Thiên? Mơ rồi, mơ rồi. Sau khi hoảng loạn một lúc, Bạch Tử Hoa dùng tay tự đánh ngất mình.
Lưng vừa chạm xuống giường, giọng nói lạnh lùng, trầm thấp của Đường Gia Thiên vang lên:
- Điên đủ rồi. Cô như vậy có vẻ đang rất khoẻ thì phải?
Hai mắt sau khi nghe giọng nói thường ngày chế giễu mình liền mở to hết cỡ. Vẫn chưa hết bàng hoàng, Bạch Tử Hoa e dè quay sang nhìn Đường Gia Thiên, cô nhíu mày, giọng nói có chút mơ hồ:
- Tại sao? Sao lại giúp tôi?
Đường Gia Thiên ung dung lướt điện thoại mà đáp:
- Tôi không bao giờ giúp ai mà không có ích cho mình.
Đấy, biết ngay mà. Cái tên đáng ghét này, hãm hại cô không biết bao nhiêu lần tự nhiên nay tốt thế quả là....có âm mưu. Giọt nước mắt cảm động định rớt xuống liền bị một câu nói mà thu ngược hết vào bên trong.
- Nói đi, cậu có ý đồ gì?
- Cô đang nợ ơn tôi.
- Vậy cậu muốn tôi phải làm gì cho cậu? Tôi không muốn mắc nợ cậu. Nói đi.
- Cô chắc cô sẽ làm được?
Đường Gia Thiên nhếch mép, nở nụ cười quỷ dị, nhìn thẳng vào đôi mắt kiên cường của Bạch Tử Hoa mà hỏi.
- Tất nhiên rồi. Đã nói tôi không muốn mắc nợ cậu mà.
- Vậy lấy thân trả nợ thì sao?
- H..hả?
Bạch Tử Hoa tròn mắt nhìn, cái gì vậy? Lấy thân trả nợ là có ý gì chứ? Đường Gia Thiên tiến lại gần cô. Bạch Tử Hoa hoảng sợ, anh càng tiến cô lại càng lùi về phía sau. Bỗng nhiên chân cô bị anh dùng tay kéo về phía mình (nữ chính vẫn còn đang ngồi trên giường đấy nhe mấy bà). Bạch Tử Hoa giật mình, vẫn chưa kịp định hình điều gì cả, mới chỉ la lên được một câu:
- A....
Liền bị vòng tay của Đường Gia Thiên ghì chặt. Rồi môi chạm môi. Đầu óc Bạch Tử Hoa ngay lập tức quay vòng vòng. Ủa ủa lại chuyện gì nữa vậy? Cô từng ao ước có một nụ hôn đầu thật nhẹ nhàng, ngọt ngào, tình cảm. Ai ngờ đâu nụ hôn đầu của cô lại như này. Bị cưỡng hôn.
Bạch Tử Hoa cắn chặt răng, dùng sức lực của mình đầy Đường Gia Thiên ra. Nhưng anh nào chịu. Dùng răng cắn vào môi cô. Nhân lúc cô há miệng kêu "a", anh liền đưa lưỡi mình vào trong, khuấy đảo mọi ngóc ngách bên trong. Mùi vị tanh của máu xen lẫn với dư vị ngọt ngào. Dùng môi lưỡi của mình mút chặt lấy môi lưỡi Bạch Tử Hoa. Nụ hôn mạnh bạo này khiến cô như không thể thở nổi. Nó như rút cạn sức lực của cô vậy. Tay cô vẫn liên tục đánh mạnh, rồi đẩy anh ra khỏi người mình nhưng sức lực nhỏ nhoi của cô chỉ như kiến cắn mà thôi.
Mãi lúc sau, Đường Gia Thiên mới buông cô ra, rồi nhìn vào khuôn mặt đang đỏ bừng tức giận, anh khẽ thì thào:
- Đáp ứng nhu cầu tình dục của tôi. Đó là thứ duy nhất cô có thể trả nợ tôi.
"Bốp". Một cái tát đau đớn giáng thẳng vào mặt anh. Từ khi gặp cô, Đường Gia Thiên không thể nhớ nổi mình đã ăn tát của cô bao nhiêu lần.
- Đường Gia Thiên, cậu đừng quá đáng. Tôi không ép cậu cứu tôi.
- Nhưng tôi lại rất muốn thử cái cảm giác người phụ nữ của cha tôi. Để xem thử cô có gì mà cha tôi muốn rước cô về như vậy?
Vừa nói, Đường Gia Thiên vừa vuốt dọc cơ thể của cô. Điều ấy khiến cho Bạch Tử Hoa cảm thấy thật ghê tởm. Đẩy mạng anh ra, cô chỉ tay thẳng vào mặt anh rồi nói:
- Cậu tốt nhất đưng có động chạm đến giới hạn cuối cùng của tôi. Nếu không cậu đừng trách tôi.
Dứt lời, Bạch Tử Hoa xoay người bỏ đi.
Vừa bước xuống dưới nhà, Đường Nhẫm nhìn chằm chằm vào cô. Đến khi cô đứng trước mặt ông ta lễ phép nói:
- Lão gia, em xin lỗi vì sự cố vừa xảy ra, giờ em xuống giảng đường ngay đây.
Đường Nhẫm cất tiếng:
- Thôi được rồi, không cần nữa. Ta sẽ điều tra làm rõ chuyện này. Ta không tin người phụ nữ của ta lại ngang nhiên qua mặt ta như vậy. Thời gian này em dưỡng bệnh trước. Nhuận Phong sẽ giúp đỡ em.
Bạch Tử Hoa ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào Đường Nhẫm. Hôm nay có chuyện gì vậy chứ? Tại sao ai cũng lạ như vậy? Như hiểu được suy nghĩ của cô, Đường Nhẫm nói:
- Ta thấy Gia Thiên nói đúng. Ta vẫn nên điều tra rõ chuyện lần này. Em nghỉ ngơi đi.
Nói rồi Đường Nhẫm rời đi, để lại một mình Bạch Tử Hoa mặt hằm hằm sát khí trông thật đáng sợ. Lại là cái tên Đương Gia Thiên đáng ghét ấy. Rốt cuộc anh ta muốn dở trò gì chứ? Tự nhiên đối tốt với cô thế?
Sau hôm đó, Bạch Tử Hoa cũng không gặp Đường Gia Thiên khiến cho cô có chút hoang mang, lo lắng. Trần Nhuận Phong cũng thường xuyên đến giúp đỡ cô chữa bệnh. Khoảng thời gian đó, hai người nói chuyện cũng khá ăn ý. Trần Nhuận Phong cũng không hề nhắc đến chuyện anh đã giúp cô trong giảng đường. Bạch Tử Hoa cảm thấy anh giống như một người anh trai luôn yêu thương hết mực người em gái vậy
- Ngũ phu nhân, tôi thấy phu nhân khá giống một cô gái trong bệnh viện đấy.
- Anh đừng gọi tôi như vậy, tôi không quen. Gọi tôi Tử Hoa được rồi.
Trần Nhuận Phong gật đầu, hỏi:
- Cô họ Bạch?
- Đúng vậy. Tôi có em gái tên Bạch Ngọc.
- À.
Thì ra là chị em thảo nào nhìn giống nhau vậy. Trần Nhuận Phong thầm mỉm cười.
- Có chuyện gì sao?
- À....không. Cô nhớ uống thuốc đầy đủ. Tôi xin phép.