- Có lỗi với trẻ con? Từ khi nào Trần Nhuận Phong cậu lại đi quan tâm một đứa trẻ ranh vậy?
Từ phia cửa bước vào là một chàng trai đang hừng hực lửa giận. Trần Nhuận Phong cùng Tần Gia Nhi đều nhìn chằm chằm vào vị khách không mời mà đến này.
- Cậu lại đến uống chùa cafe của tôi sao? Đường Gia Thiên.
- Biết rồi thì mau mang ra đây.
Đường Gia Thiên vừa nói vừa cau mày nhìn người con gái xuất hiện trong phòng. Trông cô ta vừa lạ lại vừa quen. Tần Gia Nhi mỉm cười đưa tay ra phía trước:
- Chào, Tần Gia Nhi.
Và tất nhiên là Đường Gia Thiên lạnh lùng ngồi xuống ghế, mở điện thoại lên xem. Tần Gia Nhi trầm lặng nhìn anh, thu tay về, nhún vai nói:
- Tôi về trực trước. Hai người cứ nói chuyện đi.
Tần Gia Nhi vừa bước ra khỏi cánh cửa, Đường Gia Thiên đã hỏi ngay:
- Cậu thích cô ta à?
- Cô ấy không phải kiểu tôi thích. Bọn tôi chỉ là bạn. Rốt cuộc cậu đến đây làm gì vậy?
Đặt tách cafe lên bàn, Trần Nhuận Phong ung dung trả lời. Cậu bạn Đường Gia Thiên này sao có thể tuỳ tiện nghĩ bạy bạ như này cơ chứ? Chẳng giống tác phong thường ngày chút nào cả.
- Mẹ tôi lại bênh vực con nhóc Bạch Tử Hoa đó. Thật là đáng ghét mà.
- Có thể là cô gái ấy không đáng ghét như cậu nói đâu.
Đường Gia Thiên nghe vậy thì đứng bật dậy, tay đập mạnh xuống bàn:
- Loại phụ nữ chỉ biết nằm dưới thân đàn ông rên rỉ như cô ta mà không đáng ghét sao?
- Cậu tức giận làm gì? Vừa hay hôm nay tôi có lịch đến khám bệnh cho tam phu nhân. Nghe nói cô ấy sốt, tiện tôi sẽ xem thử cô gái Bạch Tử Hoa này.
- Cậu sẽ không gặp được cô ta đâu. Cô ta giờ đang ở trong giảng đường của Đường gia rồi.
.......
Tại Đường gia,
- Mọi người yên tâm, tam phu nhân không có chuyện gì đáng lo lắng đâu. Chỉ cần nghỉ ngơi và ăn uống đầy đủ là được. Đừng quên uống thuốc nữa.
Cất đồ nghề của mình vào trong hộp, Trần Nhuận Phong thông báo. Ngoài việc làm bác sĩ ở bệnh viện, anh còn kiêm luôn cả bác sĩ tư của Đường gia. Đường Nhẫm cũng như mọi người rất tin tưởng anh vì anh và Đường Gia Thiên chơi với nhau rất lâu rồi mà.
Sau khi rời khỏi, Trần Nhuận Phong men theo một lối mòn nhỏ trong vườn hoa, đi tới giảng đường. Hồi nhỏ, Đường Gia Thiên có dẫn anh đi khám phá xung quanh cả ngôi nhà này, lớn anh cũng hay tới đây ăn ké bữa cơm và ngủ nhờ chiếc giường nên mấy chuyện tìm đường này vốn dĩ không thể làm khó được anh.
Từ ngoài cửa giảng đường, Trần Nhuận Phong nhìn thấy một cô gái yếu đuối, cả cơ thể đang run lên vì lạnh. Chiếc áo khoác mỏng kia cũng không thể làm xoa dịu đi cơn gió lạnh của mùa đông. Các vết thương cũng đang dần chảy dịch màu vàng. Trông Bạch Tử Hoa lúc này thật sự rất thảm hại.
Bước vào bên trong, Trần Nhuận Phong nhẹ nhàng lên tiếng:
- Bạch tiểu thư?
Bạch Tử Hoa không đáp khiến cho Trần Nhuận Phong có chút lo lắng. Đỡ lấy thân hình của cô, Trần Nhuận Phong sửng sốt, người cô nóng ran, hình như sốt rồi. Anh vô cùng lo lắng không biết phải làm sao. Nếu đưa cô vào trong nhà chắc chắn sẽ bị Đường Nhẫm trách phạt vì tự ý ra vào giảng đường mặc dù biết giảng đường là nơi cấm của Đường gia.
Suy nghĩ một chút, Trần Nhuận Phong lấy đồ nghề của mình ra sơ cứu trước cho cô. Băng bó lại các vết thương, cho cô uống thuốc và dán miếng hạ sốt lên trán cô. Xong xuôi, cầm chiếc điện thoại lên, Trần Nhuận Phong nhập số:
- Cậu mau đến đưa cô gái của cậu vào đi. Cô ấy sốt rồi. Nếu còn tiếp tục chắc chắn sẽ chết mất.1
- Cô ta sống chết thì liên quan gì tới tôi.
Đường Gia Thiên nhàn nhạt trả lời. Trần Nhuận Phong vẫn rất bình tĩnh nói:
- Không phải cậu ghét cô ấy sao? Nếu bây giờ cô ấy chết lấy ai làm công cụ cho cậu xả tức chứ? Nếu giờ cậu qua đây giúp lô hàng lần này tôi cho không cậu.
Suy nghĩ một chút, Đường Gia Thiên đáp:
- Được.
Nhấc tấm thân ngọc ngà của mình xuống giảng đường. Nhìn thấy Bạch Tử Hoa nằm im trên nền đất, thâm tâm Đường Gia Thiên cũng có chút xao động. Nhưng rất nhanh lại trôi đi thây vào đó là một nụ cười đầy chế giễu.
- Đứng đó làm gì? Mau đưa cô ấy vào phòng đi. Tôi đưa không tiện.
Đường Gia Thiên vừa tiến đến vừa ung dung nói:
- Cậu nhớ những lời đã hứa đấy.
- Tôi biết rồi.
Cúi người xuống nhấc bổng cô lên vai. Đường Gia Thiên cứ thế mà vác cô đi vào. Trần Nhuận Phong cũng đành phải bất lực. Gọi được anh xuống đây đã may mắn lắm rồi, nếu còn yêu cầu thêm chắc cô gái Bạch Tử Hoa kia sẽ không xong mất.
Đường Nhẫm vừa hay bước từ phòng ra nhìn thấy cảnh này liền cau mày, tiến tới hỏi:
- Ai cho phép con mang cô ta vào đây.
Đường Gia Thiên lạnh lùng đáp:
- Vợ ông ngất ở giảng đường, tôi tốt bụng đưa lên là may lắm rồi. Với lại chuyện lần trước ông không điều tra kĩ. Chắc gì là do mẹ kế của tôi làm chứ?
Rồi ngang nhiên lướt qua người Đường Nhẫm đi thẳng lên lầu. Ông Đường cũng đứng ngây ra đó mà suy ngẫm.
Từ một góc xa xa nào đó, một đôi mắt tràn đầy lửa hận nhìn về phía của Đường Gia Thiên:
- Bạch Tử Hoa. Lẽ ra cô phải chết ngay từ ban đầu.