Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com
Bôn ba một ngày, cả hai quyết định không định đi đâu nữa.

Một lớn một nhỏ ngồi trên ghế sô pha nghỉ ngơi.

Tần Mặc Sâm dáng ngồi đoan chính, hai chân vắt chéo lên, cực kì nghiêm túc, hai chân vì hắn ngồi như vậy lại càng thêm thon dài, thẳng tắp.

Tô Khả Khả bắt chước hắn, nỗ lực duỗi thẳng người, cố ngồi như hắn.

Tần Mặc Sâm đang xem điện thoại, nhưng khóe mắt lại thấy hết hành động của cô nhóc này, hắn không nhịn được cảm thấy buồn cười: “Con không cần phải học theo chú, ở nhà như thế nào, thì ở đây như thế nấy.”

Eo của Tô Khả Khả lập tức cong xuống, có chút ngượng ngùng nói: “chú ngồi như vậy, làm con có chút áp lực.”

Lúc cô ở Đào Hoa thôn, dáng ngồi vẫn tính là đoan chính, đặc biệt là khi so sánh với sư phụ cô. Nhưng hiện tại, dáng ngồi của cô cùng với chú hoàn toàn không có cách nào so sánh.

Tần Mặc Sâm nói: “ Đây là thói quen của chú, chú đã ngồi như vậy nhiều năm rồi, không đổi được,,,”

Không biết nhớ tới chuyện xưa gì, âm thanh của hắn có chút thấp xuống, ánh mắt trở nên tối lại, trong mắt phát ra một tia hung ác, nham hiểm mà lạnh băng.

“Chú.” Tô Khả Khả đột nhiên kêu lên một tiếng.

Tần Mặc Sâm khẽ chuyển động ánh mắt, nghiêng đầu qua nhìn cô, trong mắt một tia khác thường cũng không có: “Làm sao vậy?”

“Chuôi loan đao hôm nay chú mua ở cửa hàng đồ cũ để đâu rồi chú?” Tô Khả Khả hỏi.

“Ở trong ngăn tủ thư phòng.”

“Quả nhiên. chú đổi chỗ để đi.”Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

“Sao vậy, có gì không ổn à?” Tô Khả Khả do dự một lát mới nói: “Con không biết thanh đao đó trước kia dùng làm gì, nhưng con cảm nhận được sát khí còn sót lại trong thanh đao, buổi sáng ở chỗ đồ cổ, con chưa thể xác định, nhưng khi nãy lúc con đến thư phòng tìm chú, loại cảm giác kia đột nhiên trở nên rõ ràng hơn, đại khái là bởi vì phòng chú là ở ngay trên huyệt, linh khí dư thừa, cho nên đến thời điểm này mới khiến cho sát khí cực kỳ rõ ràng.

Tuy rằng sát khí này rất nhạt, đối với chú không tạo thành ảnh hưởng gì lớn nhưng chung quy vẫn sẽ ảnh hưởng một ít đến tâm trạng của chú, cho nên không bằng bây giờ chú đem thanh đao đặt ở tâm huyệt, cũng chính là phòng ngủ, lấy linh khí đất trời hòa đi sát khí của thanh đao.”

Tần Mặc Sâm trầm mặc vài giây, gật đầu.

Hai người vào thư phòng, Tần Mặc Sâm nói Tô Khả Khả mở ngăn kéo phía bên phải ngăn tủ.

Phía dưới bàn bên trái bên phải đều có ngăn tủ, ngăn tủ có hai ngăn kéo, Tô Khả Khả không dám lộn xộn.

Tuy rằng Tô Khả Khả không mở ngăn tủ của ngăn kéo, nhưng cô thấy chú mở qua, chỉ trừ... ngăn kéo thứ hai bên trái.



Kết quả, đúng thật là mở không ra, ngăn kéo bị khóa.

Mặt khác ba cái ngăn kéo của hai tủ không khóa, duy nhất một ngăn này, làm người ta không tò mò không được.

Bất quá, sư phụ thường nói, sự tò mò giết chết con mèo, trừ bỏ tò mò trong việc học tập, những mặt khác đều không nên tò mò.

Vậy nên, Tô Khả Khả biết ngăn kéo kia khóa, cô liền không đụng vào ngăn kéo đó.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Tần Mặc Sâm từ trong ngăn tủ lấy loan đao ra, dùng lòng bàn tay sờ vào hoa văn loang lỗ trên vỏ đao, mày hơi nhíu lại, nói: “Chuôi đao này ta không rút ra được, bên trong chắc là rỉ hết rồi, nên mới bị dính vào với nhau.”

“Tại sao chú lại tốn nhiều tiền như vậy để mua thanh đao này?”

Tô Khả Khả chợt nhớ tới lúc trợ lý Ngô đưa tiền, cô nhìn đều cảm thấy đau ví.

Cô liền ngây người ở trước mặt chú than một câu, 150 vạn lận đó.

Bất quá, đối với cô mà nói, một trăm năm mươi vạn là một số tiền rất lớn, hơn nữa khoản tiền này không dùng tới giao cho sư phụ, cô cảm thấy mình rất nhanh có thể trở thành một tiểu phú bà.

Tần Mặc Sâm nhìn chằm chằm thanh đao bị rỉ loang lổ, thấp giọng nói: “Đại khái là bởi vì nó vừa mắt chú”

Tô Khả Khả nghe xong lời này, cười hắc hắc một tiếng, cực kỳ nghiêm túc nói: “chú, chú nói chuyện giống như chúng ta là người trong cuộc vậy, làm như chú thật sự nghiêm túc xuy xét nhập loại hàng này vậy đó”

Tần Mặc Sâm cũng nghiêm túc trả lời một câu: “Chú quá bận.”

“Không vội, chuyện này vốn dĩ cũng phải xem duyên phận. Nếu chú thật sự có duyên với nó, sớm muộn gì nó cũng sẽ tới.”

“Đúng rồi, chú, chú chờ con tý, con về phòng ngủ lấy đồ, sẽ trở lại ngay.”

Tô Khả Khả lật đật chạy, rất nhanh đã chạy trở về. Lúc trở lại, còn mang theo một lá bùa đã được vẽ hoàn chỉnh trên một tờ giấy vàng chuyên dùng để vẽ bùa: “Nè, cái này cho chú. Dùng cái này dán lên thanh đao, sau đó đem đặt ở phòng ngủ. Tuy rằng sát khí trên đao nhạt, nhưng con sợ ảnh hưởng đến giấc ngủ của chú, dùng cái này dán lên thì sẽ không có vấn đề gì nữa, nó có thể trấn giữ sát khí.”

“Được.” Tần Mặc Sâm tiếp nhận tờ bùa, dán mặt có phù chú vào thanh loan đao.

“Chú, sao chú biết là phải dán mặt có phù vào đao vậy?” đụng đến sở trường của cô nhóc Tô Khả Khả này rồi, nên cô nhóc sờ sờ cằm nở nụ cười nham hiểm: “ Bùa hộ mệnh con đưa cho chú, phù văn vẽ ở bên ngoài kia mà”

Tần Mặc Sâm nhìn cô một cái, hơi hạ mày: “Muốn trấn sát khí? Nếu muốn trấn giữ sát khí, lá bùa này này phải có tác dụng với thanh đao, không giống với bùa hộ mệnh.”

“chú thật thông minh.” Tô Khả Khả cong mắt nhìn hắn.

Tần Mặc Sâm cười nhẹ: “Nhóc con, định nghĩa thông minh của con đối với chú không giống nhau.”



Giờ cơm tối đã đến, Tần Mặc Sâm không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên nói với cô: “Từ hôm nay trở đi, con có thể ăn thoải mái. Nhưng là phải có chừng mực, không được ăn quá no, đối với sức khỏe không tốt.”

Tô Khả Khả vui mừng, cao giọng đáp: “Chú là nhất, nếu đã vậy thì con liền không khách khí nữa!”

Đêm đó, dì Thẩm thấy Tô Khả Khả lúc sau lại ăn nhiều một chén nhỏ, ánh mắt nhìn Tô Khả Khả càng thêm hiền từ.

Hai người ăn cơm tối xong, cùng nhau đi bộ. Lúc sau, Tần Mặc Sâm trở về thư phòng, trên đường đi trợ lý Ngô gọi một cuộc điện thoại, hình như là có văn kiện cần xem, Tô Khả Khả không đi, ở trong phòng khách mân mê di động, mở dụng ngân hàng online trên điện thoại.

Nhìn rồi nhìn, Tô Khả Khả nhịn không được nhìn tài khoản của mình, đếm số không trong đó.

Nhìn những con số 0, mắt Tô Khả Khả có chút đăm đăm.

Tiền của cô có phải có chút dễ kiếm quá rồi không?

Tô Khả Khả càng nghĩ càng cảm thấy bản thân phải làm tốt hơn nữa.Truyện được dịch bởi team The Calantha và đăng tải ở PAGE FB The Calantha -dtruyen- dembuon.vn - s2. Truyenhd, nếu bạn đọc nơi khác chính tỏ là ăn cắp. Hãy chỉ đọc bản chính và đẩy lùi các kiếm tiền phi pháp này bằng cách đọc truyện tại page team và 3 web trên

Ngày mai chú muốn đi tham gia tiệc mừng thọ của người quen, chú không cho cô đi, vậy cô liền không đi chắc?

Vậy thì có chút không xứng với số tiền chú bỏ ra thuê cô quá rồi.

Tô Khả Khả xem qua, ấn đường của chú màu sắc bình thường,một hai ngày sắp tới sẽ không xuất hiện tai ương gì đổ máu, nhưng mà thứ này vốn thay đổi trong nháy mắt, hôm nay không có chuyện gì, nói không chừng ngày mai liền có chuyện?

Tô Khả Khả nghĩ nghĩ một hồi vẫn quyết định sẽ đi thuyết phục chú cho cô cùng đi, nhưng trước đó, cô vẫn phải gọi điện cho trợ lý Ngô.

Từ lúc hai người quen nhau, thì liền trao đổi số điện thoại cho nhau.

“... Chú nói nơi đó con không thích hợp đi, cho nên không mang con theo, con nghĩ,không phải chỉ là có nhiều người hơn một chút thôi sao, con không sợ.

Ca biết chú có nhiều vệ sĩ, nhưng có nhiều việc không phải chỉ cần có vệ sĩ là có thể giải quyết được, bằng không chú sẽ không thuê con, mỗi ngày con đều lãnh đươc nhiều tiền lương như vậy, mà việc gì cũng không làm, lòng con rất bất an.”

Tô Khả Khả mới vừa nói xong lại nghĩ đến một khả năng, ngẩn người, ánh mặt dần trở nên ảm đạm, nhỏ giọng hỏi: “Trợ lý Ngô, chú nói xem, có phải chú chê con không hiểu phép tắc lễ nghĩa không, dẫn con đi sẽ làm chú mất mặt?Con biết con là một người thô lỗ, chưa hiểu sự đời, nhưng con hoàn toàn có thể đứng một bên không nói gì, chỉ cần có thể nhìn chú, đảm bảo an toàn cho chú là được.”

Ngô Tông Bạch nghe điện thoại: Một cô bé dễ thương nói như vậy làm người khác thật đau lòng? Vì vậy, Ngô Tông Bách không cẩn thận liền giúp cô bày mưu tính kế.

Hết chương 63: .

Editor: Lê Hạ Băng

Beta: Rine
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!