“Năm trăm vạn?” .Chu Thích duỗi năm ngón tay ra, miệng giật giật hét thật lớn, mắt cũng mở tròn.
Thật lâu sau hắn mới ho nhẹ vài tiếng ,nói kiên quyết : ” Vẫn có thể trả tiền theo kì được mà, anh vẫn còn có thể giúp em được mà!”
“Không thể trả tiền theo kì được, chỉ có cách tôi phải làm người giúp việc trong nhà này … đến khi nào hết thì thôi …. !”
“Vậy thì anh cũng đến đây làm người giúp việc với em, có anh phụ giúp nữa thì em có thể đi sớm hơn đúng không?”. Chu Thích cảm giác mình đã nghĩ ra được một ý kiến hay tuy có hơi kỳ lạ một chút .
“Chuyện đó là không thể!”. Tiểu Ngưng nhịn không được cảm thán, hắn là một cậu bé sinh ra trong một gia đình hạnh phúc, bảo sao suy nghĩ thật vô cùng khờ dại .
“Tại sao không thể? Em cũng chưa có hỏi qua mà!”. Chu Thích hiển nhiên không phục lắm, trong tâm niệm của hắn nếu không thử, không biết thì hắn sẽ không bao giờ nhận thua .
“Tôi muốn làm nữ giúp việc cả đời, chẳng lẽ anh cũng muốn làm sao?” .Đụng phải một người quan tâm tới mình đến cùng như vậy, thật không biết là chuyện tốt hay là phiền toái đây .
“Cái gì? Muốn cả đời? Làm sao có thể?”. Chu Thích đột nhiên nắm chặt lấy tay Tiểu Ngưng, đấu tranh anh dũng nói: “Giai Ngưng, em không phải sợ, anh sẽ dẫn em đi cầu xin người ta, anh cam đoan không quá bảy năm chúng ta sẽ thanh toán xong số tiền kia”
Nói xong, hắn liền kéo Tiểu Ngưng đi về phía cửa chính biệt thự .
“Không thể được….”. Tiểu Ngưng lại quát to một tiếng, dùng sức kéo cả người hắn lại, ngăn cản bước chân của hắn. “Chu Thích, anh không cần phải làm như vậy, anh đi đi, đây là chuyện riêng của tôi!”. Cô tức giận hô lớn.
“Giai Ngưng, anh không thể để cho em ở lại nơi này làm giúp việc cả đời được, anh cũng là vì muốn tốt cho em!” . Chu Thích xoay người Tiểu Ngưng quay lại kéo gần về người mình , lấy hết can đảm nói ra .”Giai Ngưng, anh thích em, anh thật sự không thể để em phải chịu ủy khuất! Để cho anh giúp đỡ em, cho dù chỉ là thử xem, có được không?”
Trong lúc bối rối , Chu Thích đã lớn tiếng bộc bạch tâm ý với Tiểu Ngưng, hơn nữa hoặc là không làm, mà đã làm thì phải làm đến cùng, hắn dùng sức hôn lên gò má Tiểu Ngưng, hơn nữa thời điểm hôn môi còn phát ra một tiếng vang thật to.
Giữa 12 giờ trưa tĩnh lặng, thì tiếng vang này tựa hồ dị thường bị phóng đại lên gấp nhiều lần .
“Không. . . . . . Không được. . . . . .” .Tiểu Ngưng dùng ngăn hắn lại.
“Đừng như thế, anh không thả em ra đâu . Giai Ngưng, anh muốn cho em biết, anh thích, thực sự rất thích em!” .Chu Thích dường như bị phát điên, lớn tiếng hô. Giống như muốn ở đây tuyên cáo cho toàn bộ thế giới biết hắn yêu mến Lục Giai Ngưng như thế nào .
Mà Đường Hạo đang ngồi trong chiếc xe sang trọng số lượng có hạn kia đã nghe phần sau của câu chuyện bọn họ nói với nhau, nửa chữ cũng khắc ghi trong lòng .
Đường Hạo gân xanh dữ dội nổi lên, gằn ra mấy tiếng. “Lái xe!”
“Dạ!”. Lục Phong nghe thấy giọng nói của chủ nhân, lái xe thong thả đi lướt qua người Tiểu Ngưng cùng Chu Thích.
Chu Thích vừa mới buông Tiểu Ngưng ra, lại một lần nghẹn họng, cả kinh nhìn trân trối. “Oa, . . . . . . chiếc xe này anh đã từng nhìn thấy trên tạp chí, cả thế giới chỉ có năm chiếc thôi, chủ nhân của cái xe này thật nhiều tiền . . . Tiểu Ngưng, em mau nhìn xem, chiếc xe này đi vào nhà mà em đang làm kìa! Trời ạ.. . chủ nhân của chiếc xe này cũng là chủ nhân của căn biệt thự sao?”
Tiểu Ngưng tầm mắt lướt qua Chu Thích, nhìn về phía đằng sau hắn, quả nhiên thấy chiếc xe của Đường Hạo đang phóng vào cửa chính…
Chu Thích không hề phát hiện ra lúc này Tiểu Ngưng toàn thân cứng ngắc, hắn kéo cô chạy về phía biệt thự .”Đi theo anh!”
“Chu Thích, anh đi đi, xin anh đừng làm cho tôi phải khó xử nữa!”. Tiểu Ngưng lại dùng sức giãy khỏi hắn, nhưng sức yếu nên không thể chống lại sự lôi kéo của hắn.
Thân thể của cô bị hắn lôi vào biệt thự.
“Giai Ngưng, chúng ta đi cầu xin vị tiên sinh này đi, có lẽ hắn sẽ thương chúng ta…”