Lại một lần run rẩy nữa qua đi, hắn từ trong thân thể cô đi ra. Thở hồng hộc, toàn thân mặt mũi cô đỏ bừng, hai chân cô bủn rủn không đứng vững.
Đường Hạo vừa mới buông cô ra, thân thể Tiểu Ngưng giống như vừa bị giã thú giày vò rớt xuống. Khi cô gần muốn ngã xuống thì một tay hắn ôm lấy cô.
“Cảm ơn!” Cô không biết phải đối mặt như thế nào với sự tàn nhẫn của hắn, còn có thể nói gì hơn. Thật sự chuyện giữa hai người là đẹp nhất, vậy mà hắn lại làm cho cô không ra gì, biến chuyện này trở nên cực kì khó coi.
“Cảm ơn tôi cái gì, cảm ơn tôi thỏa mãn cô sao?” Hắn một tay cởi bỏ ‘áo mưa’… ném bỏ vào trong thùng rác bên cạnh.
“Anh biết tôi không phải có ý đó!” Cô bất lực nói.
Hắn để cô cô tựa trước vào lồng ngực của mình, hất mái tóc dài rơi lả tả xuống, trên gương hiện ra tấm lưng đơn bạc trắn tuyết của cô,trên vai trái còn dán băng gạc.
Trong ánh mắt của hắn hiện ra một tia đau lòng, nhưng rất nhanh đã bị sự lạnh lùng thay thế.
Đau lòng gì chứ, nếu không phải cô ta ở đó kiểm tiền, thì bây giờ đâu có ra bộ dạng thê thảm như thế này!
Ngón tay hắn chậm rãi vuốt nhẹ lên hàng chữ đỏ dưới cổ cô, giống như là một nhãn hiệu. Phía trên là một chữ mẫu, phía dưới là một loạt các con số dấu hiệu,hắn nhếch môi, châm chọc cười.
Nhìn những chữ cái trong gương, Đường Hạo bên tai cô đọc nhớ kĩ từng số: “ HT 1314, cả đời, xem ra lúc ấy tôi ban cho cô dòng chữ này quả nhiên không sai, sự thật bây giờ đã chứng minh rồi!”
Tiểu Ngưng mới hưởng thụ được một chút cảm giác tựa trên vai hắn, thế mà hắn lại đem hi vọng của cô một lần nữa đánh tan tành. “Không phải!”
Tiểu Ngưng giãy dụa thoát khỏi hắn, không dựa dẫm vào hắn. Cô chống lưng dậy, tự nhặt quần áo đã bị vứt qua một bên.
“Vừa mới cùng tôi làm xong giao dịch, cô còn nói là không phải sao?” Hắn mỉm cười chất vấn.
“Anh biết rõ bởi vì sao!” Hai tay mặc lại quần áo, bị hắn làm cho tức giận đến phát run.
“Mặc kệ là vì sao, cô có thể cùng ‘giao dịch’ với tôi, thì cũng có thể vì tiền mà có thể làm với người đàn ông khác!” Đường Hạo lần này nói rất lạnh nhạt, hai tròng mắt hờn giận đang thiêu đốt.
Hắn rút lấy một đoạn giấy vệ sinh, lau sạch sẽ, rồi kéo quần lên.
“Tôi không có cùng người khác, chưa bao giờ! Chỉ có anh là bức tôi, chỉ có anh là làm cho tôi….….”
Đường Hạo hừ nhẹ một tiếng, hai tay đút trong túi quần, nói: “ Cô nói rốt cuộc câu nào là thật , câu nào là giả? Đừng quên trước kia chính cô đã tự thừa nhận mình rồi!”
“Đó là tôi nói dối, thật sự lúc đó tôi đã nói dối! Tôi một mực từ trước đều chỉ có anh là người đàn ông duy nhất thôi, duy nhất chỉ có một mình anh!” Tiểu Ngưng giương mắt lên, nhìn thẳng vào mắt hắn nói.
Ánh mắt của cô thanh tịnh như vậy, không chút dao động, trong như thu thủy. Trái tim Đường Hạo run lên, kích động vì cô thừa nhận hắn là người đàn ông duy nhất của mình.
Chính là….
“Tôi không muốn nghe cô nói dối thêm nữa, độ trung thực của cô không cao!” Năm đó mỗi ngày cô đều như vậy, nhưng thế thì sao nào, không phải đều là giả dối sao? Hắn bị lừa lần thứ nhất, sẽ không bị lừa thêm bất cứ lần nào nữa.
Hắn mở cửa phòng tắm, nắm tay cửa, chuẩn bị rời khỏi. “ Con tôi tôi sẽ dẫn đi, cô nhanh chóng tìm cơ hội giải thích với nó, vì sao từ nay về sau sẽ cùng ở một chỗ với cha. Lí do là gì thì tự cô nghĩ ra, chỉ cần làm sao cho con không thương tâm quá là được!”
Nói xong hắn muốn đi ra.
“Không được! Anh không được đi!” Tiểu Ngưng đã mặc quần áo tử tế, chạy theo lôi kéo hắn.
“Không đi? Cô muốn giữ tôi lại làm gì? Muốn làm thêm một lần nữa sao?” Ánh mắt của hắn giống như hai khối băng lạnh lẽo đè lên người Tiểu Ngưng.
Tiểu Ngưng bi thương, nước mắt lại lưng tròng. “Đường Hạo, anh đã nói, chỉ cần tôi thỏa mãn anh, thì anh sẽ cho không mang con tôi đi cơ mà?”
Đường Hạo chau lông mày, sau đó mở trừng hai mắt, vẻ mặt mờ mịt hỏi: “Tôi nói khi nào? Sao tôi lại không biết nhỉ?”
“Anh nói, anh đã nói !” Sợ sẽ đánh thức con, Tiểu Ngưng kích động nhưng vẫn đè thấp giọng xuống : “Vừa rồi anh từ phía sau ôm lấy tôi , nói chỉ cần, thì sẽ không cướp con của tôi đi, nều không như vậy thì tôi cũng sẽ không cùng anh ở trong phòng tắm ….” Chút từ ngữ mẫn cảm, cô không nên nói thì hơn.
Bộ dạng hắn như bừng tỉnh nói: “Thì ra là vậy, tôi nói, chỉ cần cô thỏa mãn tôi, tôi sẽ suy nghĩ đến vấn đề của cô!”
Tiểu Ngưng lại nghĩ nghĩ, hắn đã nói như vậy. Sắc mặt kích động, trong nháy mắt trở nên trắng bệch. Rốt cuộc cô cũng đã rõ, cô chỉ là cái chăn cho hắn đùa bỡn: “ Anh lừa tôi, anh…anh..chỉ muốn đùa bỡn tôi thôi!” Cô không tin trợn to hai mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Đường Hạo lộ ra vẻ mặt lãnh khốc mà hắn thường dùng khi đàm phán trên thương trường, nhếch đôi môi mỏng mà nói ra: “Xin cô chú ý dùng từ, tôi không có lừa cô. Tôi nói là suy nghĩ. Một người phụ nữ bán đứng thân thể đơn giản như vậy sao có đủ tư cách là mẹ của con tôi được!”
Hắn nói một lí do rất đàng hoàng, nhấc chân muốn dời khỏi.
Lúc này, cửa phòng bên bật ra, Dương Dương mặc bộ đồ ngủ, từ bên trong đi ra, dụi dụi mắt nói mơ: “ Mẹ, con muốn đi tiểu!”
Đang mông lung dụi mắt lại nhìn thấy ‘chú’, khuôn mặt nhỏ nhỏ lại mỉm cười: “ Hì hì, chú, chú vẫn chưa về ạ?”
“Ừ! Chú và mẹ có chuyện muốn nói! Bây giờ mới muốn về!” Hắn xoa xoa đầu cậu bé, ôn nhu nói.
Tiểu Ngưng rất nhanh thu hồi lại biểu lộ trên khuôn mặt, cúi đầu nói: “Dương Dương, nhanh đi, rồi đi ngủ!”
Dương Dương ngaon ngoãn, sau đó di chuyển chỉ mấy bước ngắn ngủi là đến phòng tắm.
Cô tiến lên níu lấy vạt áo của hắn, một lần nữa cầu xin, một lần nữa lại cầu xin: “Tôi van anh, cầu xin anh!”
“Không có gì để cầu xin cả, không có Dương Dương cô có thể kết hôn, sớm muộn gì cũng sẽ có một đứa con mới thôi!” Hắn có lòng tốt đưa ra một chủ ý với cô, nói ra cái chủ ý chết tiệt này nội tâm hắn rất khó chịu.
“Không!”
Đúng lúc này, Dương Dương từ trong nhà tắm đi ra, dường như nó phát hiện ra điều gì bí mật: “Mẹ ơi, con thấy trong thùng rác có thứ gì rất kì quái!” Cái thứ này nó chưa gặp qua bao giờ.
Tiểu Ngưng cùng Đường Hạo hai mặt nhìn nhau, sắc mặt có hút xấu hổ, tựa hồ đã biết Dương Dương nhìn thấy thứ gì.
Đó là cái gì gì đó, không giống giấy vệ sinh, như thế này này…!” Dương Dương chu đôi môi đỏ lên, nghĩ nghĩ xem đó là thứ gì: “Mẹ, đó là thứ gì vậy ạ?”
Bị hỏi đến, Tiểu Ngưng ong ong đầu cúi xuống, choáng váng không biết trả lời như thế nào.
Nhìn mẹ đỏ bừng cả mặt, bộ dáng không biết như thế nào, cậu bé càng thấy hiếu kì hỏi: “Chú ơi, vật đó rốt cuộc là để làm gì vậy ạ?”
Đường Hạo từ trước đến giờ luôn trấn định, không biểu lộ nhiều, lúc này sắc mặt cũng trở nên hồng hồng, thấy rất xấu hổ.
“Chú…”
Nghe con cứ tiếp tục hỏi, Đường Hạo rốt cuộc cũng thẹn vì mình đã làm một việc hậu họa vô cùng nói: “À, đó là bóng bay!”
\\\