"Muốn nói thì chính cô sẽ nói, đúng lúc tôi vừa mới hoàn thành một cái nhiệm vụ, ngay cạnh biên giới Nga, nửa tiếng đồng hồ là có thể đến." Nolan nói, lúc này mới hỏi một câu, "Bị thương nghiêm trọng sao?"
"Đúng."
"Tôi biết rồi." Nolan nói xong liền cúp điện thoại. Một giây sau, trên điện thoại di động của anh báo một tin nhắn có địa chỉ cụ thể. Anh hơi nhíu mày, một giờ trước anh nhận được điện thoại của Lục Trăn đang trên phi cơ gọi tới, nói anh cũng đi tới chỗ này, anh giải thích là An Tiêu Dao xảy ra chuyện, tạm thời không thể rời đi được, cho nên anh phải chạy qua Nga một chuyến.
An Tiêu Dao cùng Hạ Thanh cùng xảy ra chuyện hay sao?
Trùng hợp như thế?
Nolan đợi máy bay chuẩn bị xong, xử lý xong việc của mình liền thay đổi thường phục lên phi cơ. Anh vốn muốn gọi một cuộc điện thoại cho Lục Trăn nói cho cậu ấy biết, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, anh lại không muốn thông báo cho cậu ấy. Anh nghĩ cứ tới bên kia xem tình hình thế nào trước đã.
Trên cửa truyền đến tiếng đập cửa, sau đó cửa liền bị mở ra, tầm mắt của Hạ Thanh cùng Cố Thất Thất chạm nhau mấy giây giữa không trung, Hạ Thanh không mở mắt, Cố Thất Thất đi tới, "Cậu thấy người sao rồi?"
"Rất tốt." Hạ Thanh nhàn nhạt nói, "Không có trở ngại gì lớn lắm."
"Mình đã hỏi qua bác sĩ, cậu cần tĩnh dưỡng cho tốt trong hai tháng liền." Cố Thất Thất nói, Hạ Thanh trầm mặc, nhất thời cô cũng không biết phải nói gì với Hạ Thanh, thần sắc của cô lạnh nhạt nhìn không ra ý tứ gì.
Cố Thất Thất cũng không phải là người quấn quýt, cô nói thẳng, "Mình biết, Tiêu Dao còn chưa có tỉnh, mình cũng không biết hai người phát sinh chuyện gì, nhưng mình biết, cậu đã biết thân phận thật của mình rồi. Đoạn thời gian trước, Lục Trăn gặp chuyện không may, mình đã tính toán cùng cậu nói chuyện thẳng thắn, sau đó sẽ trở lại vương bài. Về sau bởi vì một ít chuyện cá nhân nên chưa nói được. Lần này đến Nga, mình dự định làm xong việc cũng sẽ cùng cậu nói chuyện thẳng thắn, không ngờ cậu lại biết trước một bước, rất xin lỗi, không phải chính mình là người bộc chân tướng thật với cậu, để cậu biết được từ chỗ Tiêu Dao, mình thật xin lỗi. Đáng nhẽ ra chuyện này phải do chính miệng mình nói với cậu mới đúng."
Hạ Thanh lạnh lùng cười, nhìn về phía Cố Thất Thất, "Nói xong chưa?"
Cố Thất Thất nhìn cô, ánh mắt thành khẩn, "Cậu rất hận mình phải không?."
"Nếu như đã nói xong, xin mời ra ngoài, không cùng chí hướng không thể nói chuyện." Ngữ khí Hạ Thanh băng lãnh, tròng mắt đen nhánh xẹt qua một mạt hàn băng, "Hẹn tái ngộ tại chiến trường."
Trong lòng Cố Thất Thất cứng lại, ngày khác gặp lại nơi chiến trường.
Đây là lời nói bọn họ hay dùng với người đối địch. Cô đã bị Hạ Thanh tự động quy tới hàng ngũ địch nhân. Đây là do cô tự tìm đến. Cô cũng biết, một ngày nào đó, cô sẽ phải đối mặt với sự phẫn nộ cùng căm hận của Hạ Thanh.
Mười năm này, cô đã đạt được sự tin tưởng tuyệt đối từ Hạ Thanh, bây giờ nhận lại sự căm hận cùng phẫn nộ cũng là đương nhiên.
"Xanh..."
"Cố Thất Thất, tôi không muốn nghe cậu giải thích, mà việc này cũng không có gì hay phải giải thích cả." Hạ Thanh lạnh lùng cắt ngang lời Cố Thất Thất "Tôi cũng không phải không trải qua gián điệp, cậu kết thúc một nhiệm vụ, cậu cùng kẻ địch giải thích cái gì chứ? Buồn cười không tả được."
"Cậu không phải kẻ địch." Cố Thất Thất nói, "Cho tới bây giờ mình cũng không coi cậu là kẻ địch."
"Vậy tôi cám ơn cậu." Hạ Thanh không cho là đúng, có nói gì thì cô cũng không nói lại. Việc lần trước cô bị thương, cô cũng không muốn tính toán, dù sao cũng là việc đã qua, truy cứu là lỗi của ai cũng không còn ý nghĩa gì nữa.
Dù sao, so với vương bài mà nói, cô chỉ là một người ngoài.
Cố Thất Thất là gián điệp, thật là chuyện thiên kinh địa nghĩa, giờ cô còn truy cứu ai đúng ai sai thì thật vô cùng buồn cười.
"Cậu ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi." Hạ Thanh băng lãnh hạ lệnh đuổi khách.
Con ngươi Cố Thất Thất co rụt lại, "Xanh, mặc kệ ngươi tin cũng được, không tin cũng chẳng sao, mình vĩnh viễn sẽ không làm thương tổn cậu, cũng chưa từng nghĩ tới sẽ thương tổn cậu. Đã để cậu phải thất vọng, phải thương tâm, mình thực sự rất xin lỗi."