Sau khi Cố Miên phản ứng lại thì lập tức đẩy Phó Dư ra. Nhặt quần áo bị vứt lung tung trêи mặt đất mặc vào rồi qua loa chảy lại tóc.
Hai phút sau, Cố Miên lại biến thành một nữ sinh viên thanh thuần.
Trước khi mở cửa, Cố Miên còn dùng cái chăn che kín mít Phó Dư.
"Thân ái, em phải ra ngoài báo cáo công tác. Anh ở nhà phải hảo hảo nghỉ ngơi. Còn không đợi lát nữa em về mát xa cho anh? Đừng để cơ thể mệt mỏi."
Cố Miên mở cửa lạy ông tôi ở bụi này nói.
Phó Dư bị dáng vẻ ngốc manh đáng yêu này của cô chọc cười, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Sau khi Cố Miên ra ngoài liền thấy trợ lý đáng thương dáng vẻ bất lực đứng trước cửa. Xem khuôn mặt nhỏ nghẹn hồng, gấp đến muốn khóc.
"Cố tỷ, chị mới xuất đạo đã tìm bạn trai nếu bị truyền thông biết được nhất định sẽ xong đời. Chị hãy bảo bạn trai của chị sau này điệu thấy một chút. Đừng có chị vừa đến Hoành Điếm một ngày hắn cũng chạy đến theo."
Tiểu Tây run bần bật nói. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy một người nghệ sĩ không cần tiền đồ.
Cố Miên nghe xong ngược lại nhìn Tiểu Tây một lúc, nhìn không ra cô bé này còn biết nhắc nhở cô a.
"Anh ấy không phải bạn trai tôi."
Cố Miên nhàn nhạt nói.
Tiểu Tây vừa nghe liền luống cuống, vội vàng dùng tay che lỗ tai làm bộ không nghe thấy gì: "Em không nghe, em không nghe. Miên Miên tỷ, em thật sự không có ý muốn hỏi thăm kim chủ của chị đâu. Chị cứ xem như chưa nói gì với em đi."
Trong giới giải trí nếu mà biết được kim chủ bí mật của nghệ sĩ nào đó, về sau nếu có một chút gió thổi cỏ lấy đều nghi ngờ lên đầu mình. Như vậy cô sẽ rất thảm a.
"Kim chủ?"
Cố Miên bị Tiểu Tây chọc cho vui vẻ. Nhưng mà khí chất sang quý như quý tộc của Phó Dư, thật sự rất giống kim chủ.
"Chẳng lẽ không phải sao?"
Tiểu Tây súc đầu. Cô ở Tinh Sang làm trợ lý đã một năm. Cũng từng đi theo các mình tinh khác, đương nhiên biết Cố Miên là được mời về.
Bộ phim đầu tay đã đóng vai nhân vật quan trọng. Này nếu không có chút bối cảnh chắc chắn không có được.
Đương nhiên Tiểu Tây không nghĩ tới Cố Miên đơn giản dựa vào giá trị nhan sắc có cơm ăn mà không phải dựa bối cảnh.
"Từ đó cũng không sai."
Cố Miên nghĩ tới trước kia mình mua thứ gì đều là Phó Dư trả tiền. Hermes trong nhà đều trở thành túi xách xách đồ ăn, không thể không nói ông xã thật đúng là kim chủ của cô.
Nghĩ đến đây Cố Miên càng thêm đau đầu. Phó Dư đối tốt với cô như vậy, nếu nói tương lai muốn nuôi hắn, ít nhất cũng phải cung cấp cho hắn đầy đủ nhu cầu vật chất, không-thể để hắn thiếu thốn được.
"Cố tỷ, chị đừng hố em. Em cái gì cũng không biết. Em cái gì cũng không thấy."
Tiểu Tây sợ tới mức vội vàng che lỗ tai.
Cố Miên không đùa cô nữa mà đi ra ngoài gọi người đại diện. Đem tình huống hôm nay ở đoàn làm phim báo cáo Chu Linh, chẳng qua tỉnh lược việc mình và Đường Trạch phát sinh mâu thuẫn.
Rốt cuộc cô mới ngày đầu đã nháo ra chuyện lớn như vậy, thật sự ngượng ngùng với người đại diện.
Sau khi báo cáo xong, Cố Miên liền trở lại phòng ngủ. Nhìn thấy Phó Dư đã đắp chăn ngủ rồi. Nhìn dưới mắt hắn nhàn nhạt thanh quanh, hẳn là đã lâu không ngủ đi.
Cố Miên nghĩ đến lần trước hai người hẹn hò, Phó Dư phải làm phẫu thuật suốt 8 tiếng đồng hồ.
Ngày thường hắn bận rộn như vậy còn đến đây thăm cô làm Cố Miên trong lòng rất cảm động, cô tiến đến bên tai Phó Dư thì thầm: "Ông xã, em rất thích rất thích anh a."
Sau khi thổ lộ tâm tình, Cố Miên liền kéo chăn nằm xuống bên người Phó Dư. Chỉ là cô không để ý lông mi dài như cánh bướm của người bên cạnh nhẹ nhàng run động.
Một giấc ngủ đến bình minh. Sáng sớm hôm sau Cố Miên đã bị tiếng gõ cửa phòng của Tiểu Tây đánh thức.
"Ông xã, hôm nay anh phải đi rồi sao?"
Cố Miên xoa xoa đôi mắt. Cô xốc chăn lên nhìn tám múi cơ bụng trêи người Phó Dư, chút mệt còn sót lại đều bay đi mất.
"Không đi. Phẫu thuật quan trọng bên kia tôi đã làm xong. Có thể ở lại chỗ này thêm hai ngày." Phó Dư xoa xoa tóc Cố Miên.
Giờ phút này một nhóm cao tầng của MY ở Đế Đô xa xôi nhảy nhót vui mừng, Boss không ở đây, rốt cuộc có thể thả lỏng hai ngày.
"Vậy anh đến đoàn làm phim xem em đóng phim đi. Trong phim em đóng vai nhân vật đại Boss, mọi người đều sắm vai tiểu đệ của em, còn không thì là nhân vật sợ em muốn chết. Thật sự siêu cấp ý tứ!"
Cố Miên một chút cũng không vì vai nữ số 2 bị cướp mà khó chịu, ngược lại rất vui vẻ vì vai diễn mới so với nữ 2 càng ngầu lòi hơn.
"Nhưng mà, hình như đoàn làm phim không cho thăm ban. Anh hình như không vào được."
Cố Miên nói xong lại nghĩ tới đoàn làm phim quản lí nghiêm ngặt, ngay cả fans cũng không cho vào.
"Tôi có bệnh nhân là người nhà phó đạo diễn."
Phó Dư nhàn nhạt cười nói.
"Ông xã, anh thật lợi hại!" Cố Miên vẻ mặt sùng bái nhìn hắn. Nếu để cô biết bộ phim này là hắn đầu tư, không biết biểu tình sẽ khϊế͙p͙ sợ như thế nào.
Sau khi tới đoàn phim.
Cố Miên thay trang phục của Nguyệt Cung cung chủ. Không thể không nói bộ phim này rất đầu tư trang phục. Quần áo hôm qua của Cố Miên là một thân hoa phục màu tím, hôm nay lại là trường bào màu đỏ. Trêи y phục thêu hoa văn thủy lưu tinh xảo, mỗi một chi tiết đều tỉ mỉ khác thường.
Kiểu tóc của cô hôm nay cũng thay đổi, búi hoặc giả cập eo cắm đầy châu hoa tinh mỹ diễm lệ cùng môi son đỏ tươi quyến rũ. Xa xa vừa thấy liền làm mang lại cảm giác áp bức ác liệt.
Diện mạo Cố Miên vốn dĩ diễm lệ, hiện giờ để tạo hình này càng thêm kinh diễm toàn trường.
Ngay cả Phó Dư ở bên nhìn cô hoá trang cũng bị kinh diễm. Hắn yên lặng nhéo lòng bàn tay đè nén xúc động muốn đem Cố Miên mang đi.
"Tạo hình hôm này của em đẹp không?"
Cố Miên trang điểm xong liền xoay mấy vòng trước mặt Phó Dư. Rõ ràng là tạo hình của đại Boss nhưng cô mặc lên lại giống tiểu tiên nữ ngọt ngào.
Phó Dư còn chưa mở miệng, một tên nam nhân mặc trường bào tiên hiệp màu trắng đẩy cửa bước vào.
"Cố Miên, cô quả nhiên là lạt mềm buộc chặt. Hôm qua còn vẻ mặt kháng cự, hôm nay liền cố ý khoe khoang quyến rũ tôi."
Đường Trạch nhìn đến tạp hình hôm nay của Cố Miên, đáy mắt càng thêm kinh diễm. Người phụ nữ này so với bất cứ người phụ nữ nào trong giới giải trí hắn từng gặp đều xinh đẹp hơn.
Hơn nữa mây người phụ nữ đó vì bảo trì nhan sắc mà giảm cân giảm đến gầy như que củi, còn dáng người Cố Miên chỗ nên lồi thì lồi, chỗ nên lõm thì lõm, loại này phụ nữ này chơi mới nghiện.
Nhưng Đường Trạch không biết giờ phút này có người nhìn hắn với ánh mắt không khác gì nhìn một xác chết.
====
Bác sĩ Phó: Cho anh thêm một cơ hội tổ chức lại ngôn ngữ.