Nếu thật là thi ma mắt lục thì khó trách trời sinh dị tượng. Con yêu ma này khẳng định sẽ gây họa nhân gian.
Thế nhưng...
Để đối phó một cương thi thường thì bất kỳ thầy phong thủy nào ở đây cũng giải quyết được. Thi vương năng lực cao hơn, ba năm người hợp lại vẫn ngon lành. Mạnh hơn chút nữa là vua của thi vương, thi bá, tất cả hợp lực tuy tốn thời gian nhưng vẫn có thể xử lý.
Duy mỗi thi ma, chính là thứ trong
thiện cực thành phật, ác cực thành ma. Tà ám đã thành ma thì thầy phong thủy tu vi thường thường như họ sao đối phó nổi?
Từ mắt lục lên mắt đỏ cấp cao nhất chỉ cách nhau một màu giữa. Nghe nói thứ này chẳng sợ bùa chú, cơ thể đao thương bất nhập.
Ha hả, bọn họ tới làm gì? Tìm chết à?
Không dưới hai mươi người vào huyệt mộ, nhưng mấy ai thật sự quan tâm an nguy thiên hạ?
Cùng lắm la liếm chút công đức. Diệt được đại yêu ma để đoạt công đức phù hộ con cháu đời sau là có thể chiếm được vị trí nhỏ trong giới phong thủy.
Thẩm Duệ Uyên vừa dứt lời đã có người dao động.
"Thầy Tần, không biết ý thầy thế nào?" Ai đó hỏi.
Thầy Tần chừng 40 tuổi là thầy phong thủy tiếng tăm nhà họ Tần. Ông ta nghiêm nghị đáp: "Tôi không biết tà ma trong đó có phải thi ma mắt lục hay không, nhưng khả năng rất cao là cương thi trên ngàn năm."
"Chú ba, ở đây có một bia đá ghi chép cuộc đời người này." Tần Dung bỗng lên tiếng.
Cô nàng tìm được một tấm bia mộ toàn chữ cổ, vừa khéo cũng hiểu được sơ sơ.
Tần Dung đọc xong nhíu mày: "Thầy Thẩm đoán không sai, chủ mộ xác thật là tướng quân từng đại sát tứ phương, chiến công hiển hách nhưng lại không được sử sách ghi nhận. Trông văn tự ít nhất hơn hai ngàn năm."
Mọi người hốt hoảng.
Trời ạ, hai ngàn năm!
Nói cách khác, nếu chủ mộ là cương thi thật thì nó tối thiểu hai ngàn tuổi?
Nhóm người xôn xao.
Lát sau, một thầy phong thủy thưa: "Thầy Tần, mặc dù tôi muốn hợp lực với mọi người tiêu diệt mối họa này, nhưng... Nếu đúng là cương thi mắt lục hơn hai ngàn tuổi, tôi ở lại cũng chỉ có nước tặng đầu cho nó. Để không khiến mọi người thêm vướng bận, tôi nguyện bày trận phòng hộ ngoài cửa mộ, đề phòng yêu tà trốn thoát."
Rõ là nhát cáy mà nói đường hoàng đến thế, Nam Tầm bội phục.
Đã có kẻ mở màn, những người khác cũng noi theo. Hơn hai mươi người cùng vào nháy mắt chỉ còn lại mười hai.
"Mọi người cẩn thận, chúng ta vào mộ chủ." Thầy Tần nói.
Mới dứt câu, bọn họ nghe lối đi bên ngoài lần lượt vang hai tiếng thảm thiết.
Là những người vừa bỏ đi!
"Không ổn, sợ rằng thi ma đã rời quan!" Thầy Tần biến sắc.
Mọi người nắm chặt đồ trong tay, nhanh chân chạy qua.
Hai cỗ thi thể khô quắt xấu xí do bị hút cạn tinh khí nằm giữa đường. Xem quần áo có thể nhận ra là hai trong số những người bỏ đi ban nãy.
"Còn những người khác đâu?" Ông thầy nhà họ Khương hỏi.
"Mọi người mau xem, ở đây có cái cửa đá!" Tần Dung lớn tiếng gọi.
Cửa đá hé một khe nhỏ. Có người nhích lại gần xem, vừa nhìn mắt trợn trừng, chân mềm oặt.
"Tôi thấy! Một con quái vật cao lớn hút tinh khí người! Trời ơi! Mắt nó màu lục lam, thứ này tiến hóa thành thi ma mắt lam rồi! Chờ nó hút xong tất cả sẽ hóa thi ma mắt đỏ không chừng!"
"Nhất định không được để nó hóa mắt đỏ, bằng không chúng ta đừng hòng thắng!" Thầy Tần quát.
"Cửa đá hình như có cơ quan, mở không ra." Ai đó vội la lên.
"Để tôi thử." Tần Dung nói.
Cô nàng gõ gõ đánh đánh lên cánh cửa. Vài phút sau, cửa đá kêu "ầm" một tiếng bị mở ra.
Thẩm Duệ Uyên hơi khựng lại rồi kéo Nam Tầm theo sau đám người.
Đây cũng là mộ nhỏ. Mọi người đoán có thể là của cấp dưới trung thành nào đó, sau khi chết được chôn tại đây.
Khóe mắt họ như muốn nứt ra trông mấy cái xác trên đất.
Tất cả đều bị hút khô, trên xương chỉ còn lớp da nhăn nheo.
Mặt đất la liệt la bàn, pháp khí, đến kiếm gỗ đào ngàn năm cũng gãy làm đôi.
"A ——" Bên trong lại truyền ra tiếng hét thảm thiết.
"Mọi người, mau!"
Chậm thêm nữa những người này bị hút khô mất.
Mộ nhỏ có cửa đá nối liền với mộ chủ. Mọi người vọt qua, bị thứ trước mắt làm khiếp sợ sững sờ.
Bên trong thế mà có... hai con cương thi.
Một thi bá mắt lục, một thi ma mắt lam sắp sửa hóa đỏ!
Thi ma cao to xấp xỉ hai mét, người mặc khôi giáp nặng nề, răng nanh hết sức bén nhọn. Nó xách người bằng tay phải, ghé lại hút tinh khí.
Bọn họ chứng kiến người sống chớp mắt biến thành lão già, cả người bị hút khô dư lại mỗi bộ da.
Tay trái thi ma đang giữ một người khác, chính là người bỏ đi đầu tiên. Ông ta há to miệng, gian nan vươn tay với bọn họ: "Cứu... cứu mạng."
Thế nhưng chưa kịp nói hết câu, thi ma đã ném thây khô đi, bắt đầu hút ông ta.
"Yêu ma mau nhận lấy cái chết!" Thầy Tần quát lớn, đánh ra ba lá bùa: "Trừ tà, trừ sát, đi!"
Con thi bá mắt lục bên cạnh tức giận gầm gừ, đứng chắn trước thi ma mắt lam.
Bùa tự chế của thầy Tần đánh lên, vậy mà nó chỉ xoẹt xoẹt mấy tiếng đã hất bay đám bùa, hét lớn vọt tới chỗ họ.
Các thầy thi nhau móc pháp khí.
Nam Tầm để ý thấy món của khí vận tử Tần Dung là một thanh đoản kiếm. Trực giác mách bảo không đơn giản, cô không khỏi nắm chặt tay cụ tổ.
Thừa lúc mọi người đối phó thi bá mắt lục, Thẩm Duệ Uyên nói vài câu với thi ma mắt lam.
Nam Tầm không hiểu, nhưng nghe khá giống tiếng địa phương cổ.
Thi ma mắt lam đang sảng khoái hút tinh khí nghe vậy giận tím mặt, quơ lấy thanh đao quăng qua phía cụ tổ, chạy vào một cánh cửa khác.
Thẩm Duệ Uyên vững vàng tiếp được, đuổi theo nó.
"Cụ tổ!"
"Bé chờ ta ở ngoài."
Thi ma mắt lam tuy thành yêu ma hút tinh khí người, nhưng nó vốn là tướng quân, bản năng hiếu chiến còn đó. Thẩm Duệ Uyên lại thách đấu một chọi một, bảo nếu nó thua, toàn bộ địa bàn sẽ thuộc về anh. Đây là khiêu khích trắng trợn với thi ma tướng quân.
Thẩm Duệ Uyên chính muốn chọc giận nó để tìm cơ hội đơn đả độc đấu.
Mắt thấy cửa đá sắp đóng lại, Nam Tầm lộn một vòng lăn vào.
Lúc này Thẩm Duệ Uyên đã gỡ nhẫn ban chỉ trên tay giải phóng sát khí. Ngay lập tức, cả gian mộ đá tràn ngập sát khí hãi hùng.
Anh thấy Nam Tầm lăn vào thì buồn bực không thôi. Nhưng buồn bực qua đi lại sinh ra thứ cảm xúc mơ hồ.
Biết rõ trong này nguy hiểm vẫn muốn mạo hiểm vào theo. Thích anh đến vậy ư?