Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Tiểu Bát nghe Nam Tầm nói mà xém cười rụng răng: "Thân ái ngươi bị đần hở, cương thi sao say xe?"

Thế mà giây tiếp theo đã bị cụ tổ vả mặt cực mạnh.

"Không thoải mái cho lắm, cảm giác là lạ." Thẩm Duệ Uyên nhíu mày nói.

Tiểu Bát:...

Thật ra, Thẩm Duệ Uyên chỉ không muốn ngồi trong thứ vuông vức thế này.

Tuy đã quen với quan tài, nhưng không có nghĩa anh có thể chịu được các loại không gian kín khác. Trong không gian kín, cả người anh đều trở nên bực bội.

Nam Tầm vội hạ cửa xe, hỏi: "Cụ tổ thấy khá hơn chưa ạ? Nếu cụ thật sự say quá, sau này chúng ta đi xe buýt thôi, đạp xe cũng được. Cơ mà chắc cụ tổ không biết đạp xe đâu nhỉ? Vậy con đèo cụ tổ nha."

Thẩm Duệ Uyên không nói gì xoa đầu cô, khóe miệng hơi nhếch lên.

Tiểu Bát buồn bã chấp nhận sự thật: "Thân ái, ngươi thích lắm lời từ khi nào vậy? Huyên tha huyên thuyên, từ một chuyện nhỏ cũng nói được một đống vô nghĩa."

Nam Tầm ha hả: "Theo tính tình cụ tổ, một ngày có thể chủ động nói mười câu đã không tồi. Ta không lảm nhảm thì tiêu trừ giá trị ác niệm kiểu gì?"

Tiểu Bát cười hị hị: "Gia thấy có thể trao đổi tình cảm kiểu liếc mắt đưa tình này."

Nam Tầm im lặng chốc lát, chợt nhẹ giọng nói: "Cụ tổ ấy à, có lẽ cô độc lâu rồi nên thích náo nhiệt lắm đấy. Chẳng sợ ta tự nói tự trả lời, cụ cũng thích nghe thôi."

Một người tạo ra được đông người qua đường như thế ở trong mộng, sao lại thấy cô phiền chứ. Không đâu.

Ngây người trong quan tài hơn ngàn năm, linh hồn bị giam tại một nơi bé xíu. Đi không được, chạy không thoát, chung quanh chỉ có tiếng ác quỷ cắn xé.

Nghĩ đến thôi đã rất cô đơn.

Hiện tại cụ tổ có cô rồi, cô không muốn cụ tổ có cảm giác cô độc nữa.

Tiểu Bát nghe cô nói cũng "Ừ" một tiếng nho nhỏ.

Cửa sổ mở hết cỡ làm gió thổi vào vù vù. Nam Tầm trộm quát sát cụ tổ, phát hiện anh không còn đanh mặt, tâm trạng cô mới theo đó khoan khoái hơn.

******

Trung tâm thương mại Thịnh Thái của tổng giám đốc Triệu nằm trên một con phố buôn bán sầm uất. Diện tích tòa nhà rất lớn, gồm nhiều ngành sản xuất khác nhau như: Ẩm thực, trang phục, phim ảnh, chăm sóc sức khỏe, mỹ phẩm, còn có đồ trang sức và các mặt hàng xa xỉ.

Mặt tiền trung tâm cũng được xây dựng theo lối sang trọng, thoạt nhìn rất khí khái cao cấp. Không những vậy, quảng trường trước cửa còn có đài phun nước hình tròn cực lớn cực mỹ quan.

Nước có thể tụ tài, vị trí đài phun nước lại đẹp. Theo lý thuyết, khu thương mại này hẳn phải tài nguyên cuồn cuộn, sinh ý thịnh vượng mới đúng.

Thế nhưng khi Nam Tầm nhìn tòa nhà, lại thấy bên trong tản ra khói đen dày đặc âm trầm.

"Cụ tổ, âm khí nơi này nặng quá." Nam Tầm không khỏi nhích đến gần anh.

"Bé đừng sợ, chốc nữa theo sát ta."

Tổng giám đốc Triệu đi đầu dẫn đường, mấy người theo phía sau.

Bên trong quả nhiên vắng vẻ vô cùng, chỉ có lác đác vài vị khách.

Theo lời tổng giám đốc Triệu thì những người này đều là khách quen của ông. Nếu ngay cả khách quen cũng không tới nữa, lúc đó thật sự phải đóng cửa.

Thẩm Duệ Uyên nhìn quanh một vòng tầng một rồi lên tầng hai, sau đó mỗi tầng đều quan sát một lượt. Nam Tầm đi theo ngắm nghía bố cục và đồ trang trí.

Trung tâm thương mại xây kiểu hình chữ Hồi (回) thoáng đãng. Hai bên là thang cuốn, giữa trần rũ xuống một chuỗi đèn thủy tinh hoa mỹ lóa mắt, còn có hai nút thắt Trung Hoa thật to.

Mới vào còn chưa phát hiện, giờ nhìn kỹ rồi Nam Tầm bỗng thấy hình dạng đèn rất kỳ quái, giông giống một thanh kiếm treo ngược.

Thẩm Duệ Uyên chỉ vào chùm thủy tinh trên trần: "Bé, đó là cái gì?"

Nam Tầm giải thích: "Cụ tổ, đó là đèn treo thủy tinh, dùng để chiếu sáng và trang trí."

Thẩm Duệ Uyên gật đầu không hỏi gì nữa. Song Nam Tầm đoán được, đèn treo thủy tinh đó khả năng có vấn đề.

Dạo hết bảy tầng, vẻ mặt Thẩm Duệ Uyên đều thản nhiên, làm người không nhìn thấu.

"Thầy, cái đó... Không biết thầy nhìn ra vấn đề gì chăng?" Tổng giám đốc Triệu thấy thầy phong thủy đi xong mà cổ họng vẫn chẳng hé một tiếng, đành mặt dày hỏi.

Thẩm Duệ Uyên đột nhiên bật cười. Anh cười rộ lên đẹp cực kỳ, chẳng qua lời nói ra người nghe lại không cười nổi: "Vấn đề lớn."

Tổng giám đốc Triệu sợ tới mức mồ hôi đầy đầu: "Vậy theo thầy, có cách giải quyết không ạ?"

Thẩm Duệ Uyên liếc ông ta: "Giờ Tý tối nay ta lại đến một chuyến."

Tổng giám đốc Triệu đần ra, xấu hổ hỏi: "Xin hỏi giờ Tý là mấy giờ ạ?"

Nam Tầm nhếch miệng cười với ông ta: "Là từ 11 giờ đến 1 giờ tối." Cô hơi dừng: "Là lúc âm khí nặng nhất."

Tổng giám đốc Triệu bị nửa câu sau của Nam Tầm dọa. Ông bất giác nuốt nước miếng: "Tại sao chúng ta phải tới vào lúc âm khí nặng nhất?"

Ông còn muốn hỏi "Tôi có thể không tới không?", kết quả Nam Tầm đã cười cười: "Tổng giám đốc Triệu phải cùng đến nha, dù sao đây là cũng trung tâm thương mại của ông."

Tổng giám đốc Triệu móc khăn tay trong túi ra lau mồ hôi lạnh trên trán, sợ hãi hỏi: "Thầy à, chẳng lẽ trung tâm thương mại của tôi có thứ không sạch sẽ thật sao?"

Thẩm Duệ Uyên không đáp lời, đi thẳng khỏi trung tâm thương mại.

Nam Tầm theo sát phía sau cụ tổ, y hệt một cái đuôi nhỏ.

Thẩm Tông Diệu kéo tổng giám đốc Triệu sang bên, thấp giọng dặn: "Thầy ấy nói một không nói hai, kêu ông tới giờ Tý thì ông cứ tới đi."

"Mall của tôi có mấy nhà hàng mở cả ngày, rạp chiếu phim cũng thế. Có cần tôi thông báo không để họ tạm đóng cửa giờ đó không?"

Thẩm Quang Bích im ỉm nãy giờ đột nhiên mở miệng: "Tổng giám đốc Triệu đừng làm chuyện thừa. Dù ông hoạt động bình thường cũng chẳng mấy ai tới."

Tổng giám đốc Triệu:...

...

Thẩm Duệ Uyên vừa rời khỏi tòa nhà thì bỗng hỏi Nam Tầm: "Bé có mang theo tấm thẻ dùng mua đồ không?"

Nam Tầm sửng sốt: "Không ạ. Đồ quý thế con nào dám mang theo, con để ở phòng ngủ rồi."

Thẩm Duệ Uyên gật gật đầu, tầm mắt dừng trên người Thẩm Tông Diệu: "Chúng ta không mang ngân lượng, phải mượn ngươi một ít. Bé con cần mua điện thoại, còn cả quần áo và giày."

Thẩm Tông Diệu thụ sủng nhược kinh: "Không cần mượn không cần mượn đâu ạ, đây đều là việc nên làm!"

Thẩm Duệ Uyên trông ông ta như hận không thể nộp hết tiền bạc của mình thì hơi nhướng mày: "Một khi đã vậy, tiền thù lao lần này đều cho ngươi. Thương nhân này rất có tiền, ngươi cứ đòi ông ta 8000 vạn."

Thẩm Tông Diệu nghe thế, quả thực muốn quỳ lạy cụ tổ.

80 triệu?

Cả cái giới phong thủy chưa một thầy nào ra giá cao như vậy. Dù là ông cụ đức cao vọng trọng nhà họ Tần, lần cao nhất cũng mới lấy 50 triệu.

Con người kiếm được nhiều tiền đến đâu đều chẳng phải tự nhiên mà có. Lại nói hai năm gần đây tổng giám đốc Triệu không ngừng lỗ lã, là một khổ chủ.

Nam Tầm trộm liếc cụ tổ, cứ cảm thấy cụ tổ cố ý. Dường như anh không thích tổng giám đốc Triệu ngay từ khi mới gặp. Chẳng lẽ cụ tổ nhìn ra được gì từ tướng mạo ông ta?

Nam Tầm lần nữa cẩn thận quan sát tướng mạo tổng giám đốc Triệu.

Ngoài cung vợ chồng hơi lõm thì tướng mạo người này coi như tốt, là tướng phú quý trường thọ.

Những người có thân phận địa vị kiểu vầy, tiểu tam bên ngoài thường đầy rẫy. Dù sao cũng là đàn ông, mà ha hả, phần lớn đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Người sống bên vợ mình đến trọn đời có được mấy ai?

Nghĩ vậy, Nam Tầm liền thân mật khoác tay cụ tổ, cười ngọt ngào: "Cụ tổ, con rất thích cụ."
Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!