Trong đại điện tối tăm, nam nhân mặc bộ đồ dạ hành đứng sừng sững ở đó, cái bóng hắt thật dài trên đất.
Môi mỏng hắn hơi cong thành nụ cười mê hoặc tà tứ, tựa như một đóa anh túc mang độc. Đôi mắt xinh đẹp nhìn Tiêu Minh Ngọc lại như nhìn một xác chết.
Tiêu Minh Ngọc dùng sức moi cổ họng, muốn nhổ viên thuốc ra. Gã quỳ rạp trên đất dùng sức nôn khan.
Rất nhanh, cơ thể gã không chịu khống chế bắt đầu nóng bừng, huyết khí dồn thằng xuống bụng dưới.
"Ngươi, ngươi rốt cuộc cho ta ăn cái gì?" Tiêu Minh Ngọc há mồm thở dốc, khó chịu vô cùng.
Ánh Hàn không nói lời nào chỉ cười cười nhìn gã. Nụ cười xem trò vui kia khiến Tiêu Minh Ngọc sởn tóc gáy.
Cơ thể gã đang khát cầu nữ nhân, gã rất khó chịu, gã muốn nữ nhân, gã thật sự sắp chết...
Khó chịu, thật là khó chịu...
Tiêu Minh Ngọc không nhịn được rên rỉ, quay cuồng vài vòng trên đất. Thần chí gã bây đã không còn tỉnh táo. Cho nên khi thấy một nữ nhân trần truồng nằm cạnh, gã liền vội vàng bò lên người người nọ. Nâng chân, tự lực cánh sinh...
Ý cười trên mặt Ánh Hàn dần phai, hắn lành lạnh nhìn gã nam nhân điên cuồng trên đất, nói nhàn nhạt: "Phàm là ngươi thoáng kiên trì một lát, dược hiệu sẽ dần biến mất. Đáng tiếc... Kẻ như ngươi quả là trời sinh phóng đãng, ngay cả chút nhẫn nại cũng không có. Một khi đã bắt đầu, sẽ không có đường quay lại, ngươi sẽ phải chết trên người nữ nhân. Có phải ta thực nhân từ với ngươi không?"
"Đúng vậy, nhân từ, ta thật sự quá nhân từ với các ngươi. Cho nên con ta mới bị các ngươi hại chết..."
Ánh Hàn lẩm bẩm đi xa. Hắn quay đầu nhìn lướt qua nam nhân đã mất khống chế như kẻ điên, tiếng kêu cao vút đủ thấy gã hoàn toàn mất đi lý trí.
Nhìn Tiêu Minh Ngọc như vậy, Ánh Hàn cũng không hề có khoái cảm trả thù.
Mạng Tiêu Minh Ngọc sao có thể so với con hắn. Con hắn, chỉ mới ba tháng, còn chưa thành hình đã bị bọn chúng hại chết...
Kế tiếp chính là Hoàng Hậu. Hắn muốn Hoàng Hậu đền mạng!
Còn chưa ra tới cửa cung, bước chân Ánh Hàn chợt khựng lại.
Hắn ngây ngẩn nhìn nữ nhân trước mắt, đầu óc nháy mắt trống rỗng.
Nữ nhân vẫn mặc áo gấm trắng trước khi hắn rời đi, cứ vậy đột ngột xuất hiện ở nơi này.
"Tiếu Dao..."
Có một khoảnh khắc, Ánh Hàn cảm thấy như mình đang mơ, bằng không sao hắn lại thấy Tiếu Dao? Nàng căn bản không có khả năng xuất hiện ở đây.
Nam Tầm bình tĩnh nhìn Ánh Hàn. Thấy hắn không tổn hao một sợi lông, mới lại khẽ nhíu mày lướt qua nhìn cảnh Tiêu Minh Ngọc điên cuồng đòi lấy nữ nhân ở đằng sau.
Nàng kéo tay Ánh Hàn, tay đối phương hơi lạnh.
"Những chuyện thế này về sau để ta làm là được, đừng để tay chàng ô uế." Nam Tầm bình tĩnh nói.
Ánh Hàn ngơ ngẩn nhìn nàng. Độ ấm trên tay rất chân thật không phải giả, không phải ảo giác của hắn, đây thực sự là Tiếu Dao.
Dao Dao tới đón hắn.
"Công tử!" Nhạc Thạch bất ngờ mở cửa tiến vào. Thấy người bên trong cũng hết sức kinh ngạc, miệng mở lớn, hai mắt trừng to.
Nam Tầm nhìn y, hỏi: "Nhạc Thạch, một mình ngươi có nắm chắc rời khỏi hoàng cung không?"
Nhạc Thạch ngơ ngác gật đầu: "Tiểu thư yên tâm, tiên phụ trước lâm chung đã để lại bản đồ thủ vệ trong cung. Ta và công tử sớm nhớ kỹ trong lòng. Bây giờ lại là buổi tối, ra vào hoàng cung không phải chuyện khó."
Nam Tầm gật đầu, không hỏi thêm gì nữa: "Ta và Hàn Hàn đi trước, ngươi cũng lập tức rút đi. Đừng vội báo thù Hoàng Hậu, trực tiếp giết quá hời cho lão. Việc này chúng ta về rồi bàn lại."
Nói xong, nàng một tay ôm eo Ánh Hàn, một tay móc bùa truyền tống trong ngực.
Nữ nhân niệm gì đó. Chỉ thoáng một cái, không khí xung quanh hai người dao động, tại thời khắc nào đó bỗng vặn vẹo.
Vẻ mặt Nhạc Thạch như thấy ma.
Ông trời ạ!
Mất tiêu rồi, hai người cứ thế biến mất trong hư không!
Nhạc Thạch vội chạy đến chỗ hai người vừa đứng, nhìn đi nhìn lại mặt đất vẫn không tìm ra cái gì.
Y sợ hãi không thôi, chuyện như trong thoại bản thế này y lại được tận mắt chứng kiến.
Sau khi đơ ra một lúc, Nhạc Thạch mới nhớ tới lời Tiếu Dao, nhanh chóng dùng vải đen bịt mặt, chạy khỏi hoàng cung.
...
Chỉ trong nháy mắt, cảnh tượng xung quanh Nam Tầm và Ánh Hàn đã biến thành Tiếu phủ.
Ánh Hàn khiếp sợ nhìn thê chủ nhà mình, trong ánh mắt nóng rực lẫn cả vẻ điên cuồng khó thể giải thích.
"Dao Dao, vừa rồi rốt cuộc nàng làm gì..."
"Xuỵt..." Nam Tầm ra hiệu im lặng, lẳng lặng nhìn hắn: "Hàn Hàn, hôm nay chàng không ngoan đâu. Sao bỏ lại ta tự mình rời đi, hả?"
Ánh Hàn nghe thế, trong mắt xẹt qua kinh hoảng. Hắn ôm chặt nữ nhân trước mặt: "Dao Dao, ta sai rồi, ta sẽ không bao giờ rời khỏi nàng nữa, nàng cũng đừng rời khỏi ta. Nàng nhất định không được rời đi ta!"
Nam Tầm trầm giọng nói: "Dù chàng rời ta cũng không sao, bởi ta vẫn sẽ tìm được chàng, tựa như bây giờ. Mà ta, trừ phi chết, tuyệt đối sẽ không xa chàng."
Ánh Hàn nghe lời này, cảm xúc hoang mang nóng nảy không chịu khống chế mới từ từ dịu xuống.
Nam Tầm kéo hắn đến trước lư hương, vứt một hình nhân bằng giấy vào đó trước mặt hắn, bình tĩnh giải thích: "Đây là Dẫn Yểm thuật, mặt trên viết sinh thần bát tự của Hoàng Hậu, có thể khiến lão ta bảy ngày bảy đêm một khi vào giấc ngủ sẽ gặp ác mộng không ngừng. Chúng ta có thể chậm rãi lên kế hoạch, không vội, rất nhiều biện pháp tra tấn cho lão thử một lần."
Ánh mắt Ánh Hàn nhìn nàng càng ngày càng sáng, màn sương đau buồn do mất con lúc trước cũng tan đi một ít.
Buổi tối, Ánh Hàn ôm chặt nữ nhân bên cạnh, sợ mình vừa mở mắt nàng đã không thấy tăm hơi.
****
Sáng sớm hôm sau, điện Bảo Ngọc truyền đến tiếng hét hoảng sợ của hạ nhân.
Thập Bát hoàng tử Hoàng Thượng sủng ái nhất đã chết, còn chết cực kỳ khó coi.
Cả người gã trần truồng, chết trên người một nữ nhân, sắc mặt trắng bệch, "lao lực" quá độ dẫn đến tử vong. Mà nữ nhân to cao dưới người gã thế nhưng đã sớm đi đời nhà ma, bị người ta dùng binh khí mỏng cắt cổ.
Không chỉ thế, trên giường còn nằm một thi thể nữ cách chết tương tự.
Bọn hạ nhân bị dọa ngây người. Tuy mấy ngày nay cũng nghe phong phanh chút đỉnh, nhưng không ai dám cả gan khua môi múa mép. Không ngờ vừa qua một đêm, Thập Bát hoàng tử đã tự "chơi" chết chính mình.
Hoàng Thượng biết việc này thì giận tím cả mặt. Song càng khiến bà điên tiết chính là, hoàng tử bà thương yêu nhất vậy mà chết vì lao lực quá độ!
Hoàng Thượng nổi giận đùng đùng hạ lệnh phong tỏa tin tức, nhưng lúc này tin tức đã sớm truyền khắp hậu cung. Trừ phi bà giết toàn bộ phi tần hạ nhân.
Hoàng Thượng cho rằng có kẻ nhận hối lộ bỏ thuốc con trai bảo bối mình, nên Ngọc Nhi mới chết khó coi đến vậy. Bà tự mình thẩm vấn hạ nhân, lại không ngờ càng tra càng kinh hãi.
Tiêu Minh Ngọc gần như mỗi đêm đều lăn lộn cùng một, hai nữ nhân!
Thập Bát hoàng tử hồn nhiên đáng yêu trong mắt mọi người, thực ra lại là một kẻ điếm dâm đãng dục cầu bất mãn!