Editor: Bạch Diệp Thảo“Chị Dương, không tốt rồi.” Ngọc Mị vội vàng nói.
Dương Ức Liễu nhíu mày,
“Cái gì không tốt? Nói rõ ràng.” Ngọc Mị ho nhẹ một tiếng nói,
“Bắc Vũ Đường kia trưa nay đưa cơm hộp tình yêu cho Đại Boss. Theo nguồn tin đáng tin cậy, cô ta ở trong văn phòng cùng Đại Boss hơn một giờ.” Dương Ức Liễu nhíu mày,
“Chị biết rồi. Em tiếp tục nhìn chằm chằm, có tình huống nào, lập tức báo lại cho chị.” “Vâng.” Ngắt điện thoại, sắc mặt của Dương Ức Liễu hoàn toàn trầm xuống.
Lúc trước ả đặt quân cờ này trong công ty là vì đề phòng đám tiểu yêu tinh không an phận đi câu dẫn Kha Diệc Dương, không ngờ không bắt được tiểu yêu tinh, ngược lại lại dùng để quan sát Bắc Vũ Đường.
Bắc Vũ Đường, tao thật sự coi thường mày.
Thủ đoạn câu dẫn đàn ông của mày thật lợi hại.
Đã biết sự tồn tại của tao, đã biết Kha Diệc Dương coi mày là thế thân của người khác, vậy mà vẫn còn mặt dày tiếp tục ở lại bên cạnh hắn, xem ra mày đã chuẩn bị ăn vạ không đi à.
Hừ, nhưng mà, thứ không thuộc về mày, dù mày có cắn chết không bỏ cũng vô dụng!
Xem ra mình cần bước nhanh hơn!
Hôm sau, Bắc Vũ Đường lại mang theo hộp đồ ăn xuất hiện ở công ty, lần này một đường tiến vào, người trên đường gặp cô, trừ nhìn cô, còn sẽ nhân tiện nhìn hộp cơm cô cầm.
Không biết còn tưởng cô cầm vàng bạc châu báu đấy!
Bắc Vũ Đường quen cửa quen nẻo tiến vào văn phòng của Kha Diệc Dương, hắn đang thảo luận nghiệp vụ với mấy vị quản lý cấp cao.
Mọi người nghe thấy tiếng động, sôi nổi nghiêng đầu, nhìn thấy người mang theo hộp cơm đến, không cần nói cũng biết cô là người phương nào.
Bắc Vũ Đường hơi gật đầu với mọi người, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Kha Diệc Dương tiếp tục. Cô an tĩnh đi sang một bên, cầm tạp chí trên giá mở đọc.
Tạp chí trên giá đều là về lĩnh vực tài chính, Bắc Vũ Đường lại xem đến mùi ngon.
Nửa giờ sau, Bắc Vũ Đường nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp 1h chiều. Cô nhìn Kha Diệc Dương và vài vị quản lý cấp cao đó, dường như không thể giải quyết xong ngay.
Nếu còn mặc kệ như vậy, chỉ sợ bữa trưa của họ sẽ đổi thành bữa chiều.
Bắc Vũ Đường ho nhẹ một tiếng.
Kha Diệc Dương cuối cùng cũng thoát khỏi trạng thái làm việc, nói với cấp dưới:
“Các người về thảo luận trước đi, chiều báo cáo phương án cụ thể cho tôi.” “Được.” Mấy người rời đi, Kha Diệc Dương áy náy nói:
“Xin lỗi, để em phải đợi lâu rồi.” Bắc Vũ Đường cười nói:
“Em chờ một lát cũng không sao, kim chủ đại nhân đáng thương của em bị đói mới là tội lỗi.” Kha Diệc Dương nhẹ nhàng nhéo mũi cô.
Không biết vì sao gần đây cô lại thích gọi hắn là kim chủ.
Một tuần tiếp theo, mỗi ngày Bắc Vũ Đường đều mang hộp cơm tình yêu tới.
Toàn bộ người trong công ty từ tò mò dần thành quen.
11h15 phút trưa nay, một cô gái mặc trang phục thục nữ đi vào tập đoàn Kha thị, tiếp tân nhìn một cái, không khỏi nhìn về phía tay cô ta, không mang hộp cơm tiện lợi.
“Tiểu thư Vũ Đường.” Tiếp tân nhiệt tình hô một tiếng.
‘Bắc Vũ Đường’ không để ý đến họ, đi thẳng vào thang máy.
Mấy cô tiếp tân nhìn bóng dáng cô ta rời đi, lẩm bẩm.
“Các cậu có cảm thấy bà chủ hôm nay có hơi khác không?” “Cậu cũng cảm thấy thế sao?” “Ừ. Trang phục hôm nay cô ấy mặc hoàn toàn khác những hôm trước, hơn nữa còn không mang hộp cơm.” “Tớ đang nói là khí chất khác nhau ấy. Cứ cảm giác như họ là hai người.” Cô gái kia lẩm bẩm.
“Tớ cũng có cảm giác này. Nhưng mà chắc không thể nào đâu. Hẳn là vì đổi phong cách trang phục đấy.” Dọc đường đi, chỉ cần là người gặp ‘Bắc Vũ Đường’ đều cảm nhận được, nhưng đại đa số chỉ nghĩ là vì đổi kiểu quần áo khiến họ bị ảo giác. Chờ thang máy đến tầng 28, vừa lúc gặp thư ký xuống tầng dưới.
“Tiểu thư Vũ Đường.” Thư ký ấy mỉm cười chào hỏi.
‘Bắc Vũ Đường’ cao lãnh gật đầu, đi thẳng qua người thư ký ấy.
Thư ký đó kinh ngạc nhìn bóng dáng ‘Bắc Vũ Đường’ rời đi.
Tiến vào khu vực làm công, chung quanh sôi nổi chào hỏi, mà cô ta dẫm giày cao gót, mắt nhìn thẳng, đi thẳng về phía trước, nhiều nhất chỉ là đáp lại bằng một tiếng ừ lãnh đạm.
Chờ cô ả đẩy cửa tiến vào văn phòng của Đại Boss, người trong văn phòng mới hai mặt nhìn nhau.
“Sao tôi cảm thấy hôm nay bà chủ khác thế nhỉ?” “Cảm giác thật cao lãnh.” “Đúng vậy.” Người bên ngoài nói thế nào, người bên trong cũng không quan tâm.
Kha Diệc Dương không nghe tiếng gõ cửa đã thấy tiếng mở cửa, phản ứng đầu tiên chính là cô tới. Hắn vui sướng ngẩng đầu, nhưng khi nhìn thấy người tới, đôi mắt hắn hơi nheo lại.
Dương Ức Liễu kích động nhìn người đàn ông trước mặt, hắn càng ổn trọng thành thục, cũng càng lúc càng có mị lực.
Đã bao nhiêu năm ả chỉ có thể trộm nhìn hắn.
Giờ cuối cùng cũng có thể đứng trước mặt hắn một lần nữa.
Dương Ức Liễu thâm tình nhìn hắn, đi từng bước về phía hắn.
Khi khoảng cách giữa hai người chỉ còn mấy bước, một giọng nói lạnh băng vô tình vang lên.
“Cô là ai?” Kha Diệc Dương híp mắt, lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mặt.
Dương Ức Liễu ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ hắn nhìn thấy mình không những không vui sướng, càng không nhận sai ả thành Bắc Vũ Đường, mà là dùng ánh mắt cực kỳ xa lạ nhìn ả.
Ánh mắt của hắn làm trái tim nóng bỏng của Dương Ức Liễu bị thương.
Cảm giác này giống như là tạt cho ả một chậu nước lạnh, làm ả sững sờ tại chỗ, không biết nên phản ứng như thế nào.
Khi ả nhìn thấy Kha Diệc Dương gọi điện thoại ngoại tuyến, chuẩn bị gọi người đến đuổi ả ra, lập tức hô,
“Diệc Dương, anh quên em rồi sao?” Kha Diệc Dương hơi ngừng tay, lãnh đạm hỏi:
“Cô là người phương nào?” “Em là Liễu Liễu, là Liễu Liễu anh yêu nhất. Chẳng lẽ anh quên em nhanh như vậy sao?” Nói xong, mắt nàng ta đã ngập nước, uỷ khuất và bị thương nhìn hắn.
Kha Diệc Dương nhăn mày lại:
“Liễu Liễu đã chết. Nếu cô muốn giả mạo, phiền cô điều tra rõ ràng trước cho thoả đáng. Tôi mặc kệ cô là ai, có mục đích gì, lập tức rời khỏi đây cho tôi. Nếu không, tôi sẽ gọi bảo vệ mời cô ra ngoài.” Dương Ức Liễu thật sự sửng sốt, ả nghĩ tới vô số khả năng, chỉ không ngờ hắn lại lãnh đạm như vậy.
Nếu hắn phẫn nộ thì ít nhất chứng minh trong lòng hắn vẫn còn có ả.
Nhưng mà, tình huống lúc này là sao?!
Rõ ràng vẫn là cùng khuôn mặt, hắn lại coi mình là người phụ nữ lòng dạ khó lường,
“Em thật sự là Liễu Liễu.” Dương Ức Liễu có chút nóng nảy.
Ả lập tức lấy một tấm ảnh chụp trong ví ra đặt trước mặt hắn,
“Anh xem, đây là ảnh chụp lúc chúng ta đi Hải Sâm chơi, lúc đó em ngủ quên, suýt đến muộn. Còn nữa, có một lần, em không cẩn thận làm bẩn bức tranh của anh. Anh không những không trách em, ngược lại còn vẽ lên chỗ em làm bẩn, cuối cùng còn được giải nhất….” Dương Ức Liễu nói rất nhiều, rất nhiều ký ức giữa hai người, cũng là bí mật chỉ hai người biết.
“Nếu anh còn không tin, có thể gọi cho cha mẹ em, họ sẽ chứng minh thân phận của em cho anh.” Dương Ức Liễu nhu nhược đáng thương nhìn hắn,
“Em thật sự là Liễu Liễu.” Tay cầm điện thoại của Kha Diệc Dương chậm rãi đặt xuống.
“Liễu Liễu?” “Đúng vậy, là em. Em là Liễu Liễu.” Dương Ức Liễu thấy hắn tin mình, trái tim lạnh băng lại sống dậy.
Ả chờ mong nhìn hắn.
Nhưng phản ứng của hắn lại một lần nữa làm tâm tình ả chìm vào đáy cốc.
Hắn không kích động, không phẫn nộ, chỉ là mặt không biểu tình trước sau như một, phảng phất sự xuất hiện của ả chỉ là một chuyện vô cùng bình thường.
“Cô không chết?” Đợi nửa ngày, chỉ nghe được một câu như vậy, Dương Ức Liễu vô cùng thất vọng.
“Có phải anh giận không?” Dương Ức Liễu thật cẩn thận hỏi.
Kha Diệc Dương nhíu mày.
Dương Ức Liễu thấy hắn nhíu mày, trong lòng vui mừng, xem ra mình đoán đúng rồi.
Hắn tức giận nên mới cố ý như thế.
Dương Ức Liễu thâm tình nhìn hắn,
“Diệc Dương, có phải anh đang trách em không, vì sao em không chết, lại không xuất hiện trước mặt anh?” Kha Diệc Dương không trả lời, chỉ cau mày nhìn ả như vậy.
“Em cũng vì bất đắc dĩ. Một năm đó em đi bệnh viện kiểm tra, phát hiện mình bị mắc một loại bệnh hiếm có tỷ lệ tử vong rất cao. Em sợ anh lo lắng, em tình nguyện để anh nghĩ em ngoài ý muốn bỏ mình bên ngoài, cũng không muốn anh lo lắng vì căn bệnh của em.” “Em cứ nghĩ là em sẽ chết, nhưng không ngờ, em lại không chết, trở thành một phần nghìn đó. Anh cũng biết lúc em bệnh, điều gì đã chống đỡ em không?” “Chính là anh. Chỉ cần nghĩ đến anh, dù bị ốm đau tra tấn, em vẫn cắn răng kiên trì.” “May được ông trời thương xót, em chiến thắng bệnh tật, em sống lại một lần nữa, để em lại có cơ hội đứng bên anh một lần nữa.” Dương Ức Liễu càng nói càng thâm tình, đôi mắt đỏ bừng, hốc mắt tràn đầy nước mắt.
Ả cứ liếc mắt đưa tình với hắn như vậy, chờ mong hắn có thể đáp lại ả một chút.
Nhưng mà, đôi mày của hắn càng lúc càng nhíu chặt.
“Cô lừa tôi.” Kha Diệc Dương lãnh đạm nói lên sự thật.
Nghe hắn chất vấn, Dương Ức Liễu không những không giận mà còn cảm thấy vui vẻ, vậy mới chứng minh trong lòng hắn vẫn có sự tồn tại của ả.
Phản ứng lúc trước của hắn càng chứng minh hắn đang tức giận với ả.
Dương Ức Liễu đè lại sự kích động trong lòng, đôi mắt rưng rưng nói:
“Em… Em cũng là bất đắc dĩ. Anh giận em, trách em, em đều chịu. Vì em có lỗi với anh, là em không đúng.” “Tôi biết. Cô có thể đi rồi.” Kha Diệc Dương lãnh đạm nói.
Dương Ức Liễu trợn tròn mắt.
Tình huống này là sao? Không phải hắn nên ôn nhu an ủi ả sao?!
Chẳng lẽ hắn thật sự di tình biệt luyến?
Dương Ức Liễu nghĩ đến khả năng này, cả người đều không tốt.
Ả hiểu rất rõ tính cách của Kha Diệc Dương, chỉ cần không phải người hắn để ý, hắn tuyệt đối không quan tâm sự sống chết của người ta. Phản ứng lãnh đạm đó của hắn, phảng phất như hắn đã dời vị trí của ả trong lòng hắn đi.
Dương Ức Liễu không tin, lúc đó hắn si tình với ả như thế, sao có thể di tình biệt luyến.
Chỉ cần đánh thức ký ức trước kia của hắn, đánh thức quá khứ của họ, hắn tất nhiên sẽ biết, người hắn yêu là ả, không phải hàng giả kia.
“Diệc Dương, em là Liễu Liễu.” Dương Ức Liễu không nhịn được nhắc nhở.
“Ừ, tôi đã biết.” Kha Diệc Dương mặt không biểu tình đáp.
Cùng lúc đó, ở tầng 1 tập đoàn Kha thị, Bắc Vũ Đường mang theo hộp cơm đến.
Khi Bắc Vũ Đường xuất hiện, các em gái ở quầy tiếp tân đều trợn tròn mắt, họ ngơ ngác nhìn cô đi qua trước mặt mình, quên mất cả chào hỏi, mỉm cười cũng không có, chỉ có khiếp sợ.
Bắc Vũ Đường chỉ hơi kinh ngạc một chút, vẫn chưa để biểu tình của họ trong lòng.
Chờ khi cô vào thang máy, mấy em gái mới hồi thần.
“Tớ không hoa mắt đúng không? Hình như tớ vừa thấy bà chủ.” “Tớ cũng vừa thấy bà chủ.” “Chẳng lẽ cả hai chúng ta cùng hoa mắt?” “Có lẽ, hẳn là vậy đi.” Hai em gái ở quầy tiếp tân nhìn chằm chằm hướng thang máy một hồi lâu, một người xác định,
“Tớ dám khẳng định, tớ thấy hai bà chủ.” “Ừ, ừ. Tớ cũng dám khẳng định, tớ nhìn thấy hai người.” Hai người nói xong thì nhìn nhau, đều thấy được sự khiếp sợ trong mắt nhau.
“Hai bà chủ!” Hai người trăm miệng một lời hô.
“Không phải gặp quỷ, vậy thì chính là….” “Dương Ức Liễu sống lại!” Một em gái buột miệng thốt ra.
Rất nhanh, hai người đăng sự việc nhìn thấy hai bà chủ lên diễn đàn, nhưng mà không có ai tin, thậm chí còn có người trêu chọc mắt hai người có vấn đề.
Còn có người còn nhắc nhở họ, hôm nay không phải cá tháng tư.
Hai em gái thề son sắt bảo đảm, đáng tiếc hoàn toàn không có ai tin.
Hai em gái đấm ngực dậm chân, rõ ràng tin tức lớn như thế, vậy mà chẳng có ai tin!
Bắc Vũ Đường tiến vào thang máy, vừa đi được một nửa, có người thấy Bắc Vũ Đường trong thang máy, nhiệt tình chào hỏi. Bắc Vũ Đường mỉm cười đáp lễ, chờ ra thang máy, trong diễn đàn công ty đã có một tin, nội dung rất đơn giản.
‘Vừa gặp được bà chủ trong thang máy, bà chủ quả nhiên là ôn nhu như trong truyền thuyết vậy.’
Nhưng cô ấy vừa gửi xong, lập tức có người nói mười phút trước gặp được bà chủ, hơn nữa bà chủ rất cao lãnh.
Hai bà chủ hoàn toàn khác nhau, thời gian xuất hiện khác nhau, làm rất nhiều người đều cảm thấy họ liên thủ trêu đùa, chẳng có ai tin tưởng chuyện cười không thực tế này.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường lên tầng 28, chờ cô ra khỏi thang máy, tiến vào khu vực công, một thư ký thấy cô thì sửng sốt.
“Tiểu thư Vũ Đường.” Thư ký ấy nhìn cô hơi kỳ quái.
Bắc Vũ Đường hơi gật đầu lại.
Bắc Vũ Đường tiếp tục đi về phía trước, mà thư ký kia ngơ ngác nhìn bóng dáng cô, mờ mịt vô cùng.
Rõ ràng vừa nãy cô ấy thấy cô mặc đồ thục nữ, sao giờ lại thành thành thục rồi.
Từ từ, cô ra ngoài lúc nào?
Bắc Vũ Đường một đường đi qua, người trên đường gặp cô đều há hốc mồm nhìn.
“Tiểu thư Vũ Đường.” Bắc Vũ Đường đều mỉm cười chào lại những người chào cô.
Bắc Vũ Đường chú ý tới biểu tình trên mặt họ, không khỏi cười hỏi:
“Hôm nay tôi có chỗ nào không đúng sao?” “Không, không có. Chỉ là ban nãy tôi thấy cô mặc đồ thục nữ.” Một viên chức nói.
“Anh vừa thấy tôi?” Bắc Vũ Đường truy hỏi.
Viên chức gật đầu,
“Đúng vậy.” Người bên cạnh cũng phụ hoạ:
“Đúng vậy. Cô đi ra lúc nào vậy, sao chúng tôi đều không chú ý tới. Cô còn đổi quần áo, nên chúng tôi mới cảm thấy kỳ quái như vậy.” Bắc Vũ Đường lộp bộp trong lòng, xem ra ả tới rồi.
Bắc Vũ Đường không giải thích, đi về phía cánh cửa lớn đóng chặt.
Khi Bắc Vũ Đường đi đến trước cửa lớn văn phòng, Phương bí thư nhìn thấy người tới, đôi mắt trợn lên, kinh ngạc nhìn cô.
“Phu nhân, cô…” Bắc Vũ Đường cười với anh chàng.
Phương bí thư là người thông minh, rất nhanh đã hiểu, người vừa vào không phải Bắc Vũ Đường, mà là một người khác.
Cửa chậm rãi bị đẩy ra, trái tim Phương bí thư giống cánh cửa kia, dần bị đẩy lên cổ họng.
Nháy mắt cửa bị đẩy ra, hai người trong phòng cũng đồng thời nhìn về phía bên này.
Khi hai người nhìn thấy Bắc Vũ Đường, ánh mắt khác nhau.
Từ góc độ của Bắc Vũ Đường nhìn lại, chỉ thấy Dương Ức Liễu ngồi trên người Kha Diệc Dương, thân thể hai người dính sát nhau, tư thế nữ thượng nam hạ, ái muội không nói lên lời.
Kha Diệc Dương nhìn thấy Bắc Vũ Đường, cuống quýt đẩy Dương Ức Liễu ra, vội vàng đứng lên đi về phía cô, bước chân hỗn độn đủ để nhìn ra được hắn hoảng hốt.
Dương Ức Liễu bị đẩy ngã đứng lên, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Bắc Vũ Đường, trong mắt là khiêu khích và đắc ý.
Bắc Vũ Đường nhận được hai tin tức từ ánh mắt của ả.
Thứ nhất, ‘tao sẽ giành được anh ấy’.
Thứ hai, ‘anh ấy là của tao’.
Bắc Vũ Đường tiếp nhận chiến thư của ả, đối với sự khiêu khích của ả, cười bỏ qua.
Dương Ức Liễu nhìn biểu tình đạm mạc trên mặt cô, đáy mắt xẹt qua một tia âm ngoan, đôi tay nắm chặt.
Hai người giao chiến ngắn ngủi, kết thúc khi Kha Diệc Dương chạy tới trước mặt cô.
Kha Diệc Dương cầm hai tay cô, nắm thật chặt, tựa như sợ cô chạy mất.
“Anh… Anh…” Kha Diệc Dương muốn giải thích, nhưng đối mặt với ánh mắt cười như không cười của cô, lại không biết mở miệng như thế nào.
“Cô ta là ai?” Bắc Vũ Đường rất bình tĩnh hỏi.
Cô càng bình tĩnh như vậy, trái tim của Kha Diệc Dương càng bị treo cao.
Có lẽ chính hắn cũng không phát hiện sự thay đổi của mình. Mấy tháng trước, khi cô hỏi đến Dương Ức Liễu, hắn vẫn còn có thể đạm nhiên mà nói, nhưng lúc này, hắn lại có chút hoảng hốt.
Dương Ức Liễu chậm rãi đi tới gần cô, mỉm cười với cô, tự giới thiệu,
“Tôi là bạn gái trước của Diệc Dương, đồng thời cũng là bạn lớn lên từ nhỏ cùng anh ấy, tôi tên là Dương Ức Liễu.” Bắc Vũ Đường nhìn cánh tay trắng nõn duỗi đến trước mặt mình, mỉm cười vươn tay.
Khi tay hai người chạm nhau, Bắc Vũ Đường cảm giác cánh tay mình bị nắm chặt.
Bắc Vũ Đường hơi nhếch mi, bất động thanh sắc thu ngón tay lại, lực cũng dần mạnh lên.
Dương Ức Liễu hoàn toàn không ngờ sức cô lớn như vậy, ngón tay đau đớn làm ả cau mày.
“Chào Dương tiểu thư.” Bắc Vũ Đường mỉm cười nhìn ả.
Dương Ức Liễu cố sức rút tay ra, ý cười bên môi cứng đờ.
Bắc Vũ Đường vỗ rớt cánh tay Kha Diệc Dương đang nắm chặt mình, hung hăng trừng hắn một cái, Kha Diệc Dương rùng mình, đang định nói gì đó bổ cứu, lại thấy Bắc Vũ Đường chủ động ôm tay hắn, thân mình hơi dựa vào hắn, mỉm cười nói,
“Dương tiểu thư, thật là thất kính, chưa từng nghe Diệc Dương nói đến nên không biết sự tồn tại của cô.” Vừa nói, Bắc Vũ Đường vừa vươn tay nhéo mạnh thịt bên hông của Kha Diệc Dương, người nào đó ăn đau hít mạnh một hơi, lại không dám rên một tiếng.
“Đều tại anh, không biết nói cho em.” Kha Diệc Dương vô tội nhìn cô,
“Đúng vậy, đều tại anh.” Nói xong, còn nắm chặt lấy tay cô.
Dương Ức Liễu nhìn hai người họ hỗ động, hận đến cắn răng.
Bắc Vũ Đường, không ngờ mày còn giỏi nhịn như thế!