Editor: Bạch Diệp Thảo "Nương lấy tên cho con, chịu không?" Mộc Chi Đào không thích đứa nhỏ này, cũng không lấy tên cho nó, chỉ luôn gọi nó là cẩu tử, gọi như gọi chó.
Tiểu gia hoả nghi hoặc hỏi:
"Nương, Cẩu Tử có tên mà." Nói xong, nó cứng đờ, đôi mắt kinh hoảng.
Nó quên mất, không thể nói lại mẫu thân! Mẫu thân lúc này quá ôn nhu, làm nó nhất thời quên mất quy củ.
Tiểu gia hoả rụt đầu, chờ bị đánh.
Nửa ngày vẫn không thấy gì, nó trộm nhìn lên, lại thấy mẫu thân đang mỉm cười nhìn nó.
"Đó không phải là tên thật. Nương lấy cho con một cái tên dễ nghe." Mẫu thân không đánh nó, còn cười với nó. Tiểu gia hoả ngốc ngốc, gật đầu theo bản năng.
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lúc,
"Tử hàn mặc khách, Tử Mặc. Sau này gọi con là Tử Mặc, thấy sao?" Bánh bao nhỏ Tử Mặc gật đầu, vui sướng trong mắt không thể áp chế.
Nó lẩm nhẩm tên mới, ánh mắt nhìn Bắc Vũ Đường mang theo tình cảm, lại không dám biểu lộ.
"Nương, nương đói không?" Tử Mặc rất cẩn thận hỏi.
Thật ngoan ngoãn hiểu chuyện, dù mẫu thân như nàng ngược đãi nó, nó vẫn lo cho sức khoẻ của nàng. Không hiểu nguyên chủ nghĩ gì, có thể hạ thủ với đứa nhỏ này.
Nó chưa nói xong, nàng đã thấy có hơi đói.
Thân thể này hôm mê một ngày một đêm, từ khi ngất xỉu đã không ăn cơm. Nhớ lý do nguyên chủ bị bệnh, Bắc Vũ Đường xấu hổ không nói thành lời.
Cãi nhau với người ta không được, động thủ đánh người. Đánh cũng không đánh lại, nổi giận đùng đùng về nhà. Về đến nhà, lại trút hết bực bội lên người bánh bao nhỏ Tử Mặc.
Nóng giận rời đi, không cẩn thận lại vấp đã ngã cắm mặt, đầu đập vào cọc gỗ, ngất xỉu ngay tức khắc.
Có lẽ do bị thương, ký ức của Mộc Chi Đào mới trở nên lung tung rối loạn.
Những ký ức này, cũng không làm khó được Bắc Vũ Đường, ít nhất nàng có thể ứng phó được.
"Có chút đói." Bắc Vũ Đường đáp.
Bánh bao nhỏ thấy mẫu thân hoà ái dễ gần trả lời mình, thụ sủng nhược kinh (được yêu mà sợ), lắp bắp nói:
"Vậy... Để con đi lấy." Tiểu gia hoả vội chạy ra ngoài, Bắc Vũ Đường ở lại căn phòng tồi tàn này, nhớ đến tình trạng gia đình Mộc Chi Đào hiện tại, thở dài một hơi.
Tình hình trước mắt đối với nàng rất không tốt, có thể dùng mấy chữ để hình dung - "cực kỳ tệ".
Đây là một sơn thôn xa xôi của triều Đại Chu, cách Nam Đường Quốc mà nàng muốn trả thù vạn dặm đường.
Thân thể này lại là một quả phụ trong thôn thanh danh cực kém, không quyền không thế, không ai quan tâm. Muốn báo thù Cố Phiên Nhiên, thiên phương dạ đàm (chuyện nghìn lẻ một đêm, chắc ý chị ấy là khó)!
Nàng chưa quên, một trong hậu cung của Cố Phiên Nhiên có một nam nhân là Đại hoàng tử Đại Chu quốc, muốn đạp đổ ả, rất gian nan.
Biết rõ con đường phía trước là gai nhọn, Bắc Vũ Đường lại chưa từng có ý lùi bước.
Bánh bao nhỏ bưng một chén cháo vào nhà, cháo này sạch trắng như tấm gương, có thể nhìn thấy mấy hạt gạo ở đáy chén, phía trên là một vài loại rau dại.
Bắc Vũ Đường biết, trong nhà không có gì ăn, cũng chỉ có mười mấy đồng, bàn lương thực này có lẽ đã chi gần hết rồi.