Tác giả: Vân Phi Mặc"Cái gì?" Nhị hoàng tử tưởng mình nghe nhầm.
Ngũ hoàng tử kinh ngạc hỏi lại, "Ngươi nói tỷ thí cái chúng ta am hiểu nhất?"
Tiểu Mặc Nhi gật đầu khẳng định, "Đúng. Ta và Nhị điện hạ tỷ thí thơ từ ca phú, sau đó tỷ thí kỳ nghệ với Tứ điện hạ, cuối cùng tỷ thí bắn cung với Ngũ điện hạ. Không biết ba vị điện hạ có ý kiến gì không?"
Người trong điện đều kinh ngạc nhìn cậu, nghiêm trọng nghi ngờ mình bị ảo giác.
Hoa Tử Vân đè nén không cười, cậu không thể để người ngoài nhìn ra, càng không thể để ba ca ca nhìn ra manh mối.
Cậu liều mạng nhẫn nhịn khiến biểu cảm có vẻ cứng đờ.
Mấy người Nhị hoàng tử nghi hoặc, không khỏi nhìn về phía Hoa Tử Vân, thấy vẻ mặt rối rắm và thống khổ của cậu, nghi hoặc vừa rồi với Tiểu Mặc Nhi trở thành hư không.
Ba người thầm mắng mình cẩn thận quá rồi, thế mà lại tưởng tiểu tử kia có bản lĩnh thật.
Mấy phụ nhân ngồi cạnh Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn nàng bằng ánh mắt khinh thường, khẩu khí ngạo mạn, "Hài tử nhà các ngươi đều thế à? Vậy là không được đâu. Cần phải dạy hài tử học cách khiêm tốn."
Đối phương cao cao tại thượng giáo dục mình cũng không khiến Bắc Vũ Đường tức giận, nhàn nhạt đáp, "Đúng là vậy."
Đối phương thấy nàng tán đồng lời mình, đang định giáo dục tiếp thì lại nghe Bắc Vũ Đường nói, "Hôm nay hắn rất khiêm tốn, làm rất tốt."
Nữ quyến kia há hốc mồm, khiếp sợ rồi lại khinh thường.
Có mẫu thân như thế, chẳng trách hài tử càn rỡ vô lễ như vậy.
Hừ, chờ lát xem nhi tử của ngươi mất mặt đi!
Bắc Vũ Đường không để ý phu nhân kia trào phúng, nhưng người nào đó thì khác, đặc biệt là khi người nào đó còn đọc được suy nghĩ người ta, hiểu rõ suy nghĩ của quý phụ kia.
Ngón tay Phong Ly Ngân hơi động, một sợi ngân quang mỏng tựa sợi tóc rơi xuống người phu nhân kia, biến mất vô tung.
Khi họ nói chuyện, các cung nữ đã chuẩn bị đầy đủ toàn bộ đồ vật tỷ thí.
Nhị hoàng tử thi đấu thơ từ ca phú với Tiểu Mặc Nhi trước.
Tiểu Mặc Nhi chắp tay với Chu Võ Đế ngồi trên, "Có thể làm phiền Thánh thượng ra một đề cho chúng ta không?"
Chu Võ Đế tất nhiên sẽ không từ chối, "Hôm nay hoa đẹp trăng tròn, lấy Minh Nguyệt làm đề, mỗi người làm một bài thơ."
Hai người đồng thời đi đến trước án, Nhị hoàng tử còn suy tư thì đã thấy người bên cạnh đề bút viết thơ rồi.
Hành động này của cậu chẳng khác nào đang tranh giành lợi thế với hắn, cậu biết làm thơ, nhưng chắc chắn không so được với hắn. Tuy nhiên, tiểu tử này lại đề bút trước, trong mắt mọi người chẳng khác nào mình còn không nhanh bằng một đứa bé.
Nhị hoàng tử vội vàng hơn, tâm không lặng, bài thơ làm ra cũng không phải tốt nhất.
Hắn hiểu điều đó, nhưng lại bất chấp, hắn tự tin là dù mình làm ra bài thơ không phải hay nhất thì cũng vẫn đè ép được cậu.
Nhị hoàng tử tràn đầy tự tin bắt đầu viết.
Tiểu Mặc Nhi đặt bút xuống trước Nhị hoàng tử một bước.
Sau khi cậu đặt bút, Nhị hoàng tử cũng không ngừng tăng tốc viết.
Hai thái giám tiến lên, mỗi người đứng một bên.
Ngũ hoàng tử nói, "Nếu Mộc tiểu công tử đã viết xong trước thì chúng ta xem bài của hắn trước nhé?"
Mọi người không dị nghị, Tiểu Mặc Nhi là đương sự cũng không phản đối.
Thái giám cầm giấy Tuyên Thành lên, đặt trước mặt Chu Võ Đế.
Ánh mắt Chu Võ Đế bị nét chữ hấp dẫn, nét chữ sắc bén, nhanh nhẹn sạch sẽ, thể chữ đã có phong cách thuộc về chính mình.
Chữ viết như thế có lẽ không là gì trước mặt đại sư thư pháp, nhưng từ tay một đứa trẻ viết ra thì lại mang ý nghĩa hoàn toàn khác.
Người này sau chắc chắn có thể trở thành một đại sư thư pháp.
Chu Võ Đế nhìn nét chữ, sau khiếp sợ là kinh hỉ.
Hài tử trước mặt làm ông cảm thấy thật kinh hỉ.
Người ngồi trước đều là trọng thần Đại Chu, không ít người yêu thích thư pháp, thậm chí một số người còn là đại sư thư pháp.
Ánh mắt họ đều tỏa sáng, lộ vẻ tán dương không che giấu.
"Chữ đẹp." Chu thừa tướng không tự giác cảm thán một tiếng.
Trước đó ông cũng không quá coi trọng tiểu gia hỏa này, giờ thấy thư pháp của cậu, rất kinh ngạc.
"Không tồi, thật sự không tồi." Một lão giả đầu bạc vuốt chòm râu nói.
Nhị hoàng tử thấy các vị đại thần thích chữ của Tiểu Mặc Nhi như vậy, sắc mặt khẽ thay đổi.
Một quan viên ngồi cuối cùng cười tủm tỉm nói, "Chữ của Mộc tiểu công tử không tệ, không biết thơ từ thì sao?"
Bọn họ không thấy chữ, cũng không thấy thơ từ, nhưng có thể đoán được một hai từ biểu cảm của các trọng thần.
Nghe người nọ nhắc nhở, mấy người Chu Võ Đế bấy giờ mới chú ý tới bài thơ cậu viết.
Có người tuyên đọc.
"Thanh thiên hữu nguyệt lai kỷ thì,
Ngã kim đình bôi nhất vấn chi!
Nhân phan minh nguyệt bất khả đắc,
Nguyệt hành khước dữ nhân tương tuỳ.
Kiểu như phi kính lâm đan khuyết,
Lục yên diệt tận thanh huy phát
Đãn kiến tiêu tòng hải thượng lai,
Ninh tri hiểu hướng vân gian một.
Bạch thố đảo dược thu phục xuân,
Thường nga cô thê dữ thuỳ lân.
Kim nhân bất kiến cổ thì nguyệt,
Kim nguyệt tằng kinh chiếu cổ nhân.
Cổ nhân kim nhân nhược lưu thuỷ,
Cộng khan minh nguyệt giai như thử.
Duy nguyện đương ca đối tửu thì,
Nguyệt quang thường chiếu kim tôn lý."
(Bả tửu vấn nguyệt của Lý Bạch)
****
Dịch nghĩa:
Trời xanh có vầng trăng đã bao lâu rồi?
Nay ta ngừng chén hỏi trăng đây!
Người thường không thể vin với được vầng trăng sáng,
Trăng đi đâu thì vẫn cứ theo người.
Ánh sáng trắng như gương vút tận cửa son,
Khói biếc tan đi hết, để lộ vẻ trong trẻo lan tỏa ra.
Chỉ thấy ban đêm trăng từ biển tới,
Nào hay sớm lại tan biến giữa trời mây.
Thỏ trắng giã thuốc mãi thu rồi lại xuân,
Thường Nga lẻ loi cùng ai bầu bạn?
Người ngày nay không thấy bóng trăng xưa.
Trăng nay thì đã từng soi người xưa.
Người xưa nay tựa như dòng nước chảy,
Cùng ngắm vầng trăng sáng như vậy đó.
Chỉ mong trong lúc ca say trước cuộc rượu,
Ánh trăng cứ mãi sáng soi vào chén vàng.
****
"Thơ hay."
Chu Võ Đế cũng lộ nụ cười thưởng thức, "Không tệ, không tệ."
Mấy vị trọng thần đều nở nụ cười tán dương, ánh mắt nhìn Tiểu Mặc Nhi cũng trở nên nhu hòa.
Nhị hoàng tử nghe thơ cậu làm, sắc mặt hoàn toàn thay đổi.
Vì hắn biết, thơ của mình hoàn toàn không so lại được.
Thậm chí hắn còn muốn hủy bài thơ của mình đi.
Tiểu Mặc Nhi chỉ liếc mắt đã đọc hiểu suy nghĩ của hắn, "Công công, có thể cho chúng ta xem thơ của Nhị điện hạ không?"
Thái giám nhìn thoáng qua Chu Võ Đế, nhận được chấp thuận mới cầm giấy Tuyên Thành lên cho Chu Võ Đế đọc.
Chu Võ Đế mong đợi nhìn qua, ông vẫn hiểu nhi tử của mình, thơ của nhi tử nhà mình hẳn sẽ không thua kém cậu.
Nhưng, sau khi xem xong, nụ cười bên môi nhạt đi, đáy mắt thoáng nét thất vọng.
Bài thơ này không thể nói là quá kém, có thể duy trì trình độ của hắn, lại không phát huy đến mức tốt nhất.
So với hài tử kia thì kém xa, không có gì đáng mừng.
Có người tuyên đọc thơ của Nhị hoàng tử.
"Tiểu viên đăng khứ khởi bồi hồi,
Ngẫu kiến cúc hoa đối ảnh khai.
Phong lãnh thiên tòng trì thượng quá,
Nguyệt minh do hướng thủy trung lai.
Lan tâm vị nhiễm ngưng băng phách,
Ngọc diện kham liên giải tố hoài.
Nhất phiến linh lung ngô diệp lạc,
Bất tri hà xử nhạ trần ai."
(Ro không tìm được bài này, bạn nào biết bảo Ro nha.)
Người ngồi đây đều đã đọc đủ thơ từ thi thư, sau khi nghe xong, một đám đều kinh ngạc Nhị hoàng tử.
Họ hoàn toàn không ngờ Nhị hoàng tử lại thua một hài đồng sáu tuổi.
Sắc mặt Nhị hoàng tử rất khó coi, cực lực duy trì vẻ trấn định, không để mình thất thố.
Hoa Tử Vân không ngạc nhiên với kết quả này.
Nếu Mặc Nhi dám nói tỷ thí, vậy họ đừng mong thắng được.
Chu Võ Đế nhìn nhi tử một cái, hắn sơ sẩy một phần là do sơ ý, để hắn nhớ lâu cũng tốt.
"Ngươi thắng."
Tiểu Mặc Nhi gật đầu nhỏ, không cao ngạo, không nóng nảy đi đến trước mặt Tứ hoàng tử, "Giờ đến lượt hai chúng ta tỷ thí, ngươi đã chuẩn bị xong chưa? Có muốn ăn gì trước không?"
Cậu tốt bụng đề nghị, nhưng Tứ hoàng tử chỉ cảm thấy rất châm chọc.
"Không cần." Tứ hoàng tử hỏi ngược lại, "Nhưng Mộc tiểu công tử không cần nghỉ ngơi sao? Ta sợ lát nữa ngươi sẽ không chịu nổi."
"Một khi đã vậy, chúng ta bắt đầu thôi."
Hai người ngồi đối diện, chính giữa là một bàn cờ.
Tiểu Mặc Nhi cầm quân đen, Tứ hoàng tử cầm quân trắng.
Trắng đi trước, Tứ hoàng tử quy củ đặt một quân xuống.
Tiểu Mặc Nhi cũng nhanh chóng đặt một quân xuống, tốc độ chơi của hai người không chậm, ngươi một bước ta một bước, rất ít thời gian tạm dừng. Thời gian dần trôi, tốc độ đặt cờ của Tiểu Mặc Nhi càng lúc càng chậm, mà tốc độ của Tứ hoàng tử vẫn không hề giảm.
Họ hạ một bàn cờ nhỏ ở trên, mà trong sân thì bày một bàn cờ lớn. Bàn cờ này để tất cả người trong đại điện đều nhìn rõ ràng.
Bọn họ cứ đặt một quân, thái giám sẽ căn cứ vào vị trí họ đặt mà hạ quân cờ ở bàn cờ lớn, người trong điện không cần di chuyển mà vẫn theo dõi được.
Chơi cờ không nói mới là quân tử!
Đại điện im ắng, mọi người đều tập trung vào bàn cờ lớn.
Mới đầu, hai người còn không phân cao thấp, nhưng thay đổi xảy ra, Tiểu Mặc Nhi dần rơi vào thế yếu.
Tứ hoàng tử thấy cậu liên tục bại lui, cười lạnh trong lòng.
Một đứa trẻ lại muốn thắng hắn, đúng là nằm mơ!
Chơi cờ với hài tử này, hắn còn chẳng cần phải suy nghĩ, đúng là đơn giản.
Tứ hoàng tử nhìn thoáng qua Tiểu Mặc Nhi, thấy cậu căng chặt khuôn mặt, thầm cười lạnh, trên mặt lại cười nói, "Nếu không được, ngươi có thể nhận thua."
Tiểu Mặc Nhi ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi, "Vì sao ta phải nhận thua?"
Tứ hoàng tử cười khẽ, "Chẳng lẽ ngươi còn không nhìn ra cục diện trên bàn cờ sao?"
"À, ngươi nói cái này à. Ta nhìn ra rồi, ngươi phải thua." Tiểu Mặc Nhi giòn tan nói.
"Vậy à? Xem ra ta quá nhẹ tay, khiến ngươi nghĩ mình còn cơ hội thừa nước đục thả câu. Tiếp theo ta sẽ không khách khí nữa." Tứ hoàng tử cười âm lãnh.
"Ngươi muốn thả đại chiêu hả? Vậy vừa lúc, ta cũng muốn xem thử." Quân cờ trong tay Tiểu Mặc Nhi đặt xuống.
Sau khi quân cờ này hạ xuống, thế cờ lập tức thay đổi nghiêng trời lệch đất.
Sắc mặt của Tứ hoàng tử vừa rồi còn tự tin tràn đầy lập tức thay đổi, mắt trợn trừng nhìn bàn cờ, miệng lẩm bẩm, "Sao có thể?"
Vừa rồi rõ ràng hắn còn chiếm thượng phong, cậu bị hắn giết bại lui liên tục, nhưng đảo mắt, thế cờ đã thay đổi rồi. Quân đen lúc trước tựa như một vũng nước lặng như bị kích thích, biến thành hắc long, cắn nuốt lượng lớn quân trắng.
Có lão thần nhịn không được hô lên, "Đây, chẳng lẽ là vẽ rồng điểm mắt trong truyền thuyết?"
Lời vừa dứt, người xung quanh đều kinh nghi nhìn bàn cờ.
Người chơi cờ đều đã từng nghe qua thập đại tuyệt kỹ, vẽ rồng điểm mắt chính là một trong số đó.
Còn nhỏ mà đã thi triển được tuyệt kỹ này, đúng là khiến người ta kinh ngạc cảm thán.
Chu Võ Đế không am hiểu cờ nghệ, nhưng ông cũng hiểu, người nắm giữ thập đại tuyệt kỹ được xưng là đại sư kỳ nghệ.
Người này lại khiến người ta phải kinh hỉ.
Mọi người kinh ngạc cảm thán, Tứ hoàng tử ngồi đối diện thì lại không dễ chịu.
Lời hắn nói lúc trước giờ đánh thẳng lên mặt hắn, khiến mặt hắn đau rát.
Nhị hoàng tử thấy kết quả này, đôi mắt nheo nheo, tâm tình có phần phức tạp.
Nếu chỉ mình hắn thua thì đó sẽ là vết nhơ mãi mãi không lau sạch sau này. Nhưng giờ có Tứ đệ làm bạn, coi như cũng san sẻ một hai.
Nhưng nghĩ đến việc tiểu tử thúi kia thắng, hắn cảm thấy thật hụt hẫng.
Dù Tứ hoàng tử cân nhắc thế nào cũng không thể ngăn cơn sóng dữ.
Cuối cùng, hắn từ bỏ.
Hắn không làm được, rất nhiều người ở đây cũng không làm được.
Tiểu Mặc Nhi đứng lên, nho nhã lễ độ thi lễ, "Đa tạ Tứ điện hạ."
Tứ hoàng tử hừ lạnh, không để ý đến cậu.
Hành động phẫn nộ này của hắn rơi vào mắt các đại thần quyền cao chức trọng lại là người này thua không nổi, không có phong độ, khiến người ta có ấn tượng không tốt.
Nhìn đứa nhỏ người ta đi, dù thắng vẫn không cao ngạo, không nóng nảy.
Mà hắn, một đại nhân, đúng là mất phong độ và đại khí.
Tục ngữ nói, không có so sánh thì không có tổn thương, so sánh như thế, hành động của Tứ hoàng tử khiến hắn có vẻ càng bất kham, khó thành châu báu.
Không chỉ mấy vị đại thần nghĩ vậy, đôi mắt Chu Võ Đế trên vương tọa cũng tối tăm hơn, hiển nhiên rất bất mãn với hành động của con mình, chỉ là khuôn mặt uy nghiêm không lộ ra.
Hoa Tử Vân vui vẻ không thôi, cậu biết Mặc Nhi lợi hại, chỉ là không ngờ lại lợi hại đến vậy.
Nửa năm trước, cậu chắc chắn Mặc Nhi không có tuyệt kỹ này. Mới nửa năm mà đã luyện thành tuyệt kỹ, sau này muốn thắng sẽ càng không dễ dàng.
Quý phụ ngồi cuối thấy Tiểu Mặc Nhi thắng liên tiếp, tâm tình thật không tốt.
Nàng ta nhìn liếc qua Bắc Vũ Đường, thấy nàng đạm nhiên, không lộ ra vẻ vui mừng, dường như người thắng không phải con nàng vậy.
Hừ, hai trận vừa rồi chắc chắn là do cậu may mắn mới thắng!
Chờ lát Ngũ hoàng tử lên sân khấu, nhất định sẽ làm cậu thua thật thảm!
Tài bắn cung của Ngũ hoàng tử nổi danh lừng lẫy toàn bộ đô thành này đấy!
Ngũ hoàng tử thấy hai huynh trưởng thua rối tinh rối mù, trong lòng lại cười lạnh đắc ý.
Lát nữa hắn thắng, mọi vinh quang sẽ là của hắn.
Lần này phải cảm ơn tiểu thí hài kia đã giúp hắn có cơ hội dẫm lên hai huynh trưởng để nổi bật.
Tỷ thí kỳ nghệ đã phân thắng bại, Ngũ hoàng tử đi tới bên cạnh Tiểu Mặc Nhi.
"Ngươi chắc chắn muốn so bắn cung với ta? Ta cho ngươi cơ hội đổi ý." Ngũ hoàng tử rất rộng lượng.
Tiểu Mặc Nhi lắc đầu, "Không cần."
Khi Tiểu Mặc Nhi và Ngũ hoàng tử nói chuyện, một người hầu lặng lẽ đi đến bên cạnh Đại hoàng tử Hoa Phi Vũ, cho hắn một ánh mắt.
Hoa Phi Vũ lập tức nở nụ cười.
Tiếp theo có trò hay để xem rồi.
Hoa Phi Vũ vui vẻ uống cạn ly rượu, ánh mắt lãnh lệ nhìn chằm chằm Tiểu Mặc Nhi.
"Mang đồ lên."
Bọn thái giám lập tức mang cung và tên lên, đồng thời mang cả bia ngắm.
Tiểu Mặc Nhi nhìn cung tiễn trước mặt, rõ ràng là cung tiễn cho người lớn, dựng lên còn cao hơn cậu.
Ngũ hoàng tử trêu chọc, "Ngươi chắc chắn mình kéo được cung à?"
Mọi người nhìn cái cung lớn, rõ ràng là không hợp với Tiểu Mặc Nhi.
Ngũ hoàng tử không muốn mang tai tiếng nên nói, "Đổi cho hắn cái cung nhỏ."
Người xung quanh không phản đối đề nghị này.
Họ không phản đối, nhưng có người lại không vui.
"Chờ đã." Tiểu Mặc Nhi gọi thái giám lại.
Ngũ hoàng tử hỏi, "Ngươi có yêu cầu gì?"
"Ta không có yêu cầu gì. Nếu cung này đã đưa lên, vậy thì dùng nó đi." Tiểu Mặc Nhi nắm lấy trường cung.
"Chắc chắn?" Ngũ hoàng tử mỉm cười hỏi.
Tiểu tử thúi này định thể hiện đây mà, chờ lát thua thì sẽ biết hậu quả ngay thôi.
Chu thừa tướng lên tiếng, "Mộc tiểu công tử, cây cung đó không hợp với ngươi. Đổi một cây cung thuận tay mới có thể phát huy trình độ của ngươi."
Tiểu Mặc Nhi nhận ý tốt của Chu thừa tướng, cười nói, "Không sao, cây cung này tuy không phát huy được trình độ của ta, nhưng cũng đủ dùng. Đừng lo lắng."
Người ở đây nghe vậy, cảm thấy cậu thật ngứa đòn, mặt người nào đó cũng tái cả đi.
Ngũ hoàng tử rất tức giận, cậu đang trắng trợn khinh thường hắn, hơn nữa còn dẫm đạp lên hắn.
Buồn cười, lần này phải giáo huấn tiểu tử không biết trời cao đất dày này một trận!
Ngũ hoàng tử nhìn bia ngắm cố định thái giám mang tới, bảo, "Mộc tiểu công tử rất tự tin với tài bắn cung của mình, vậy chúng ta thử gì đó khác biệt đi?"
Tiểu Mặc Nhi chớp đôi mắt đen nhánh sáng ngời, "Được. Ngươi muốn tỷ thí thế nào?"
Ngũ hoàng tử chỉ bia ngắm cách họ hơn mười mét, "Bia ngắm kia quá gần, không có tính khiêu chiến. Hay là đặt ra xa 50m ngoài điện đi."
"Được. không thành vấn đề."
Mọi người nghe muốn để ngoài điện, giờ ngoài điện đang tối tăm, thị lực trong đêm không tốt bằng ngày, ngoài 50m thì thấy được cái gì? Độ khó rõ ràng đã tăng gấp mấy lần.
"Đó là ván thứ nhất. Ván thứ hai, chúng ta cùng che mắt, cho người để bia ngắm di động, ai bắn trúng nhiều tên trong thời gian quy định hơn thì người đó thắng."
"Được." Tiểu Mặc Nhi bình tĩnh đáp.
Ngũ hoàng tử thấy đến lúc này rồi mà cậu vẫn bình tĩnh như thế thì khó chịu trong lòng.
Hắn không tin còn không chế phục được cậu!
"Ván thứ ba, cho người tung đĩa trong không trung, ai bắn trúng nhiều thì người đó thắng."
Vốn tưởng cậu sẽ đồng ý, không ngờ Tiểu Mặc Nhi lại lắc đầu, "Không được."
Ngũ hoàng tử vui vẻ, biết sợ thua rồi đây mà.
Tiểu Mặc Nhi không quan tâm hắn nghĩ gì, nói tiếp, "Đổi cách đấu khác."
Ngũ hoàng tử nhún vai ra vẻ không sao, "Ngươi muốn đấu thế nào?"
"Đĩa quá lớn, không khác gì ván thứ hai, độ khó chỉ tăng thêm chút thôi. Ván thứ ba không thể đơn giản như vậy được."
Tiểu Mặc Nhi chắp tay, giống như một tiểu đại nhân, ung dung nói, "Chúng ta đứng cách 50m, để thị vệ thả lá xuống, ai bắn trúng nhiều lá hơn thì thắng. Đương nhiên, cả hai đều phải che mắt, không được nhìn."
Điều kiện này còn hà khắc hơn hai cái trước nhiều.
Lá cây nhỏ, lại cách 50m, còn phải bịt mắt, ai mà hoàn thành được yêu cầu cao như thế chứ.
Ngũ hoàng tử nghe đề nghị này, lòng chùng xuống.
Cậu dám chơi, hắn dám phụng bồi!
"Được!"