Tác giả: Vân Phi Mặc"Ta kiềm chế Bát đệ giúp ngươi, Vương gia có thể tập trung đối phó mẫu tử họ. Như vậy thì phần thắng cũng lớn hơn." Hoa Phi Vũ nói.
Dụ Vương trầm ngâm một lát rồi nói, "Bổn vương biết. Hung thủ giết nữ nhi của ta đã đền tội, bổn vương không có thù oán gì với ai."
Hoa Phi Vũ thấy hắn còn chưa nhả ra, có chút không vui, nhưng lại không thể hiện ra.
Hắn đứng lên, "Vậy bổn hoàng tử cáo lui trước."
"Đại điện hạ đi thong thả."
Dụ Vương đưa người tới cửa, nhìn Hoa Phi Vũ rời đi, phất tay áo vào trong.
Hắn muốn báo thù, nhưng cũng không muốn leo lên cái thuyền kia.
Hoa Phi Vũ rời khỏi vương phủ, trước khi lên kiệu, hắn quay đầu nhìn thoáng qua vương phủ.
Ngươi sẽ tới tìm ta sớm thôi.
Hoa Phi Vũ tự tin lên kiệu rời đi.
- Hôm sau-
Hoa Phi Vũ ngồi trong thư phòng, một nam nhân trung niên ngồi ở dưới, biểu cảm túc mục.
Hoa Phi Vũ nói, "Địa vị của Ôn gia ở Huệ Châu là không thể lay động. Ở Đại Chu ta, không ai sở hữu đường vận tải thuỷ lớn hơn Ôn gia. Năng lực của Ôn tiên sinh đúng là khiến người ta bội phục."
"Điện hạ quá khen. Được triều đình thưởng thức, Thánh Thượng thánh minh nên thảo dân mới có thể an tâm dốc sức làm việc." Ôn gia chủ tận lực nói lời dễ nghe.
"Nhưng Ôn gia chủ cũng phải có tài mới được." Hoa Phi Vũ nói.
Ôn gia chủ thấy hắn mãi không nói, hiểu là hắn muốn mình lên tiếng trước, "Điện hạ có chuyện gì hãy nói ra, chỉ cần là chuyện ta làm được."
Hoa Phi Vũ cười, "Nghe nói rất nhiều hàng hoá vận chuyển xuống nam đều dùng thuyền của Ôn gia các ngươi, ngay cả cửa hàng Lôi thị cũng không ngoại lệ, đúng không?"
"Đúng vậy." Ôn gia chủ đáp.
"Cửa hàng Lôi thị làm ăn càng lúc càng lớn, đa dạng ngành nghề. Nếu Lôi thị tiếp tục lớn mạnh, chỉ sợ cả Đại Chu đều sẽ phải đổi sang họ Lôi." Hoa Phi Vũ chậm rãi nói.
Thân thể Ôn gia chủ hơi chấn động, trong lòng lại dậy sóng to gió lớn.
Thánh Thượng kiêng kị thương nhân làm ăn lớn à?
Hay đây chỉ là ý của Đại hoàng tử?
Nụ cười của Ôn gia chủ hơi cương cứng, "Không biết điện hạ muốn chúng ta làm gì?"
Hoa Phi Vũ cười khẽ một tiếng, "Chặt đứt tuyến vận tải đường thuỷ của cửa hàng Lôi thị."
"Điện hạ, nếu chúng ta ngừng hợp tác với cửa hàng Lôi thị thì họ vẫn có thể dùng đường bộ. Tuy chi phí sẽ tăng, nhưng với Lôi thị thì chỉ là thiếu đi chút ngân lượng mà thôi. Thảo dân sợ là còn chưa phá đổ cửa hàng Lôi thị thì địa vị của Ôn gia ta trong các tuyến vận tải đường thuỷ đã khó giữ."
Gia chủ Ôn gia không ngốc, hắn cũng hiểu rõ sự chênh lệch giữa nhà mình và cửa hàng Lôi thị.
Bọn họ có thể chiếm được địa vị ở ngành vận tải đường thuỷ không phải là vì họ lợi hại bao nhiêu mà là vì Lôi thị còn chưa đặt chân vào thôi. Nếu họ cắt đứt tuyến đường thuỷ của Lôi thị, với tác phong của Lôi thiếu chủ, chắc chắn hắn sẽ đặt chân vào ngành này.
Đến lúc đó, kẻ xui xẻo không phải là cửa hàng Lôi thị mà là Ôn thị họ đấy.
"Ôn gia chủ cứ yên tâm. Bộn hoàng tử còn sợ họ không nhắc tới vận tải đường thuỷ." Hoa Phi Vũ cười nói.
Gia chủ Ôn gia lập tức hiểu rõ.
Mục đích của hắn là khiến cửa hàng Lôi thị đặt chân vào ngành vận tải đường thuỷ, đến lúc đó lại gian lận.
Nếu đã hiểu, dù có không muốn, nhưng trước mặt quyền thế, gia chủ Ôn gia vẫn phải gật đầu đồng ý.
"Được."
Hoa Phi Vũ nâng ly trà lên, "Bổn hoàng tử lấy trà thay rượu kính ngươi một ly."
"Điện hạ khách khí. Đây là việc mà một người thân là bá tánh Đại Chu như ta nên làm." Gia chủ Ôn gia kinh sợ uống hết trà trong ly.
Sau khi gia chủ Ôn gia rời đi, Hoa Phi Vũ nở nụ cười tự tin.
Đối phó với nữ nhân kia rất đơn giản, phá sập hậu trường của nàng ta, dù nàng ta có bản lĩnh thế nào đi chăng nữa cũng chẳng là gì trước mặt quyền thế.
Bên kia, Hoa Tử Vân đã tới khách điếm từ sớm, vui vẻ thì thầm với Tiểu Mặc Nhi, "Mẫu phi đã đồng ý để ta tới nhà cữu cữu ở vài hôm. Tối nay ta có thể ngủ cùng đệ rồi."
Tiểu thái giám ở bên nghe vậy, đầu đầy vạch đen.
Đôi mắt Tiểu Mặc Nhi sáng ngời, "Thật vậy sao? Sẽ không bị bắt về lúc nửa đêm đó chứ?"
"Không đâu. Ta đã nói với biểu ca rồi. Lát nữa huynh ấy sẽ tới đây."
Hoa Tử Vân vừa nói xong, Sở Du đã tiến vào khách điếm.
"Sở đại ca." Tiểu Mặc Nhi liếc qua đã thấy hắn.
Sở Du cười tủm tỉm lại gần, sờ đầu Tiểu Mặc Nhi, "Mặc Nhi cao hơn không ít. Chắc hai năm nữa sẽ cao bằng ta rồi."
Sở Du nói khoa trương quá khiến Hoa Tử Vân khịt mũi coi thường, "Biểu ca nói linh tinh."
"Ta nghe nói hôm nay Mộc phu nhân sẽ nấu cơm, không biết hôm nay ta có được nếm thử không?" Sở Du gật nhẹ đầu với Bắc Vũ Đường, "Mộc phu nhân, đã lâu không gặp."
"Sở công tử, đã lâu không gặp."
Hai người chào hỏi xong, Bắc Vũ Đường giới thiệu Phong Ly Ngân và Ám Dạ cho hắn.
Đoàn người được Sở Du dẫn đường bắt đầu đi dạo kinh đô. Lần trước họ chỉ đi ngang qua, vội đến rồi lại vội đi, còn chưa ngắm kỹ.
Đoàn người ăn uống trên đường, vô cùng tiêu dao tự tại, tiếc là có mấy con ruồi theo sau khiến mấy người Bắc Vũ Đường đều cảm thấy hơi mất hứng.
"Ta đi giải quyết họ." Phong Ly Ngân thấp giọng nói.
Bắc Vũ Đường xua tay, "Không cần. Đừng rút dây động rừng. Đợi lát nữa đi theo họ xem là người của ai."
Đoàn người coi như không phát hiện mấy cái đuôi đằng sau, chỉ lo vui chơi.
Khi đi ngang qua một cửa hàng bán hương nến, vàng mã, Bắc Vũ Đường đột nhiên nghĩ tới một nhà ba người Vương Tử Hàng.
Nàng đột nhiên dừng bước, mọi người thấy nàng đi đến cửa hàng đó.
Bắc Vũ Đường mua vàng mã và hương nến, quay đầu nhìn Hoa Tử Vân, "Ta muốn đi thăm nhà Tiểu Thiết Trụ."
Mấy người Tiểu Mặc Nhi, Đại Hương lập tức nhớ tới một nhà ba người đó, nụ cười thu lại.
Ở đây chỉ sợ có Ám Dạ và Phong Ly Ngân là không rõ, không, chính xác thì chỉ có một mình Ám Dạ không biết một nhà ba người kia thôi.
"Vâng. Con cũng muốn đi thăm Tiểu Thiết Trụ." Thằng nhóc ngốc nghếch thích đi theo sau cậu hồi đó.
Đoàn người ngồi xe ngựa rời khỏi kinh đô, hướng về phía đồi núi cách đó không xa, không lâu sau, họ dừng trước một sườn núi nhỏ.
Trên sườn núi chỉ có một ngôi mộ, đây là nơi chôn cất một nhà ba người Vương Tử Hàng.
Lúc còn sống, ba người không thể ở bên nhau, thậm chí từ lúc sinh ra đến khi chết đi, Tiểu Thiết Trụ cũng chưa từng gặp phụ thân mình.
Đến tận lúc chết bé cũng không biết, phụ thân bé rất yêu gia đình mình.
Bắc Vũ Đường xếp từng món đồ, "Thấy một nhà ba người ở bên nhau, ta thật sự rất vui."
Tuy họ chỉ là bèo nước gặp nhau, nhưng chuyện gia đình họ gặp phải lại khắc sâu trong đầu nàng.
Nàng đã đi qua vô số vị diện, nhìn thấy quá nhiều nam nhân không bằng cầm thú, mà ở đây lại có một người khiến người ta phải ghé mắt.
Vì sao ý trời luôn trêu người như vậy, vì sao người có tình lại không thể thành thân thuộc?
Bắc Vũ Đường nhìn bia mộ của họ, đôi mắt lạnh lùng dần trở nên lãnh lệ.
Nàng vuốt bia mộ, lòng thầm nghĩ: Lần này, ta chắc chắn phải khiến kẻ đó trả giá đắt.
Lần trước, nàng không có thời gian chu toàn, nhưng lần này, nàng sẽ khiến tên đầu sỏ phải nhận được trừng phạt tương ứng.
Tia sáng lạnh lẽo lướt qua đáy mắt Bắc Vũ Đường.
Phong Ly Ngân đứng cạnh nàng, người khác có lẽ không cảm nhận được cảm xúc của nàng dao động, nhưng y thì lại rõ ràng.
Sau khi bái tế xong xuôi, đoàn người quay lại khách điếm.
Buổi tối, Bắc Vũ Đường tự mình xuống bếp, nấu một bữa cơm đa dạng phong phú, mọi người có lộc ăn, cảm thấy thật mỹ mãn.
Đến đêm, Hoa Tử Vân ăn vạ trong khách điếm, ngủ cùng Tiểu Mặc Nhi.
Sở Du không dám ném cậu lại một mình, cũng ở lại khách điếm.
Khi họ ngủ, người âm thầm theo dõi họ rời khỏi khách điếm, chỉ để lại một người tiếp tục theo dõi.
Chúng giám sát họ, hoàn toàn không ngờ người mình giám sát đã sớm rời khỏi khách điếm, đang ở phủ Dụ Vương.
Bắc Vũ Đường và Phong Ly Ngân đứng trên nóc nhà, phía dưới chính là thư phòng.
Lúc này, Dụ Vương đang nghe báo cáo.
"Chúng đi bái tế mấy tiện dân kia?"
"Đúng vậy."
Lúc trước, Dụ Vương muốn quất xác một nhà ba người, nhưng vì Hoa Tử Vân nhìn chằm chằm, nên hắn không thể làm gì, nếu không thì sao ba người có thể an ổn nằm đó được. Sớm muộn gì hắn cũng sẽ cho người quật mộ ba người lên.
"Tiếp tục giám sát."
"Tuân lệnh."
Tên thuộc hạ kia rời đi, một mưu sĩ lại tiến vào.
"Vương gia, ta cảm thấy có thể hợp tác với Đại hoàng tử." Mưu sĩ nói, "Thế lực của Đại hoàng tử trong cung lớn, có hắn ra tay, phần thắng sẽ lớn hơn."
Dụ Vương không nói gì.
Mưu sĩ tiếp tục, "Vương gia đang lo bắt tay với hắn rồi thì không thể xuống thuyền được sao?"
Dụ Vương gật đầu, "Năng lực của Đại hoàng tử không tệ, nhưng tiếc là hắn không phải con của Hoàng hậu. Tam hoàng tư là đích tử, năng lực và tài năng đều không thua gì Đại hoàng tử. Nếu phải lựa chọn, bổn vương cảm thấy Tam hoàng tử có khả năng thắng cao hơn."
"Nếu người tới lần này là Tam hoàng tử, bổn vương sẽ không rối rắm đến vậy."
Mưu sĩ đã nhìn ra, Vương gia đã chọn trúng Tam hoàng tử nên mới rối rắm như vậy, hắn từ tốn nói, "Vương gia, ngài có thể nghĩ theo hướng khác. Thật ra chúng ta không cần tự mình ra tay mà chỉ cần mượn nhân mạch của Đại hoàng tử để diệt trừ mấy người đó. Chúng ta chỉ cần đứng sau quạt gió thêm củi là được."
"Xong việc, Bát hoàng tử sẽ đi tranh chấp với Đại hoàng tử. Đại hoàng tử và Bát hoàng tử đánh nhau, người được lợi sẽ là Tam hoàng tử. Vương gia có thể coi đó là món quà tặng Tam hoàng tử, hẳn Tam hoàng tử sẽ rất vừa lòng."
Dụ Vương rất hưởng thụ lời của mưu sĩ.
"Vậy nghe ngươi. Mai liên hệ Đại hoàng tử."
"Thuộc hạ hiểu rồi."
Phong Ly Ngân trên nóc nhà mang theo Bắc Vũ Đường rời khỏi Vương phủ.
"Có trò hay để xem rồi đây." Bắc Vũ Đường nở nụ cười nghiền ngẫm.
Trước đó chắc chắn Hoa Phi Vũ đã đi tìm Dụ Vương với mong muốn hợp tác đối phó họ. Hẳn là Hoa Phi Vũ muốn mượn tay Dụ Vương giải quyết họ. Mà Dụ Vương thì càng thú vị hơn, minh tu sạn đạo ám độ trần thương, cũng là mượn dao giết người, thậm chí còn bán luôn Hoa Phi Vũ cho Tam hoàng tử.
(Minh tu sạn đạo ám độ trần thương: một trong 36 kế của Binh Pháp Tôn Tử, vờ tấn công mặt chính đối phương, khi chúng tập trung phòng thủ trước mặt thì vòng ra sau để tấn công.)
Hai người lòng mang ý xấu hợp tác, đúng là khiến người ta ngóng trông kết quả cuối cùng.
****
Kinh đô sóng ngầm mãnh liệt, giang hồ cũng không yên ổn.
Tin đồn Tần Vũ Hiên nắm giữ "Cửu Tiêu Bảo Điển" lan truyền ngày càng rộng, tin U Minh tìm tới của cũng truyền ra. Người lúc trước không tin đều bắt đầu nghi ngờ bí tịch đó thật sự nằm trong tay Tần Vũ Hiên.
Cũng vì vậy, Tần Vũ Hiên gặp phiền toái cực kỳ lớn.
Sâu trong rừng rậm, mai phục khắp nơi.
Mười hắc y nhân vây công một người, người bị vây công khí thế sắc bén, chiêu chiêu tàn nhẫn, một người ngăn cản cả đám người vây giết.
"Tần Vũ Hiên, giao Cửu Tiêu Bảo Điển ra đây, chúng ta sẽ thả ngươi đi."
Một hắc y nhân đứng ngoài vòng vây, ánh mắt lạnh lùng nhìn Tần Vũ Hiên chằm chằm.
Tần Vũ Hiên liếc qua hắn, "Ta không giữ Cửu Tiêu Bảo Điển, các ngươi nhầm rồi."
"Tần Vũ Hiên, đừng giảo biện, chúng ta đã điều tra rõ rồi, Cửu Tiêu Bảo Điển nằm trong tay ngươi. Chỉ cần ngươi giao nó ra, chúng ta sẽ thả ngươi đi ngay lập tức." Thủ lĩnh hắc y nhân trầm giọng nói.
"Ta không có, ngươi bảo ta lấy đâu ra Cửu Tiêu Bảo Điển cho các ngươi đây?" Tần Vũ Hiên nói, động tác lại vẫn không chậm.
Thủ lĩnh hắc y nhân hừ lạnh một tiếng, "Tần thiếu hiệp, nếu ta không chắc chắn, sao có thể mạo muội ra tay với ngươi. Ngươi muốn mất mạng vì quyển Cửu Tiêu Bảo Điển đó sao? Không còn mạng, ngươi có giữ Cửu Tiêu Bảo Điển cũng vô dụng, còn không bằng giao cho chúng ta."
Tần Vũ Hiên thầm khinh thường, lời này chỉ lừa được mấy tên ngu thôi.
Hắn chỉ cần giao Cửu Tiêu Bảo Điển ra thì sẽ bị giết ngay lập tức. Nếu đã vậy, dù có chết hắn cũng phải khiến Cửu Tiêu Bảo Điển chôn cùng.
"Nếu ta có thì ta nhất định sẽ cho các ngươi. Đáng tiếc, ta thật sự không có. Dù ngươi có tin hay không, không có là không có." Tần Vũ Hiên nói chắc nịch.
Thủ lĩnh hắc y nhân lạnh lùng nheo mắt, "Xem ra ngươi không định giao ra."
"Không có gì để giao."
Thủ lĩnh hắc y nhân ra lệnh cho những người khác, "Không cần nhẹ tay nữa."
Sau mệnh lệnh đó, thế công mãnh liệt hơn hẳn, Tần Vũ Hiên lập tức cảm nhận được nguy hiểm, dần rơi vào thế bị động. Không được, nếu tiếp tục như vậy, hắn sẽ kiệt sức rồi bị giết mất.
Nếu giờ hắn sử dụng chiêu thức trong Cửu Tiêu Bảo Điển thì có thể nhanh chóng giải quyết một nửa đối phương.
Tần Vũ Hiên tính toán thực lực hai bên, bắt đầu cân nhắc cách giải quyết khốn cảnh trước mắt.
Nếu sử dụng Cửu Tiêu Bảo Điển, những người này chắc chắn phải chết.
Nếu không, sau khi những người này chứng thực, sau này hắn sẽ bị càng nhiều người chặn giết hơn.
Tần Vũ Hiên có quyết định, bắt đầu sử dụng sát chiêu của Kiếm Các, chuẩn bị giải quyết một nửa địch, sau đó lại xử lý nốt một nửa bằng Cửu Tiêu Bảo Điển.
Thủ lĩnh hắc y nhân luôn quan sát chiêu thức của Tần Vũ Hiên, tất cả đều là chiêu thức của Kiếm Các.
Khi hắn thấy Tần Vũ Hiên dùng "Vạn kiếm hợp nhất", đôi mắt hơi nheo lại.
Hắn đã luyện thành tuyệt học "Vạn kiếm hợp nhất" của Kiếm Các rồi!
Chưởng môn đã giao cả "Vạn kiếm hợp nhất" cho hắn, có thể thấy chưởng môn đời kế tiếp chính là hắn!
Hận ý và đố kỵ lướt qua đáy mắt thủ lĩnh hắc y nhân.
Hừ, hôm nay dù Tần Vũ Hiên có Cửu Tiêu Bảo Điển hay không thì hắn cũng phải chết, sau đó mình sẽ thu được "Vạn kiếm hợp nhất" vào túi.
Trong lúc tên thủ lĩnh thầm tính toán, Tần Vũ Hiên đã giết chết ba người.
Thủ lĩnh hắc y nhân muốn dừng lại, nhưng nghĩ đến công pháp sắp vào tay, hắn đè nén xúc động, còn bảy người nữa. Tạm thời để Tần Vũ Hiên tiêu hao sức lực đã, sau đó lại giết hắn cũng không muộn.
"Rầm"...
Thi thể một sát thủ bị quăng mạnh xuống trước mặt tên thủ lĩnh.
Thủ lĩnh hắc y nhân thấy người không ngừng ngã xuống, lại nhìn Tần Vũ Hiên vẫn đang đứng, mày nhíu chặt.
Đám phế vật, đến giờ vẫn chưa giết được!
Tần Vũ Hiên vừa triền đấu với đám người, vừa dành thời gian nhìn tên thủ lĩnh.
Chết tiệt, đám thuộc hạ của hắn sắp chết hết rồi mà hắn còn không ra tay.
Giải quyết những người này xong còn phải giữ lại chút thể lực, như vậy mới có sức đối phó tên kia.
"Keng"~
Tần Vũ Hiên giết chết người cuối cùng, mà lúc này, người hắn cũng đầy vết thương, máu tươi nhuộm đỏ bộ thanh y của hắn.
Hắn đỡ kiếm, ánh mắt lạnh lẽo nhìn tên thủ lĩnh hắc y nhân.
Thủ lĩnh hắc y nhân nhìn chằm chằm khuôn mặt tái nhợt của hắn, lại xem thương thế của hắn, "Giờ ngươi đã là nỏ mạnh hết đà. Ngoan ngoãn giao Cửu Tiêu Bảo Điển ra đây."
"Không có." Tần Vũ Hiên thở phì phò.
"Không có à." Thủ lĩnh hắc y nhân nói, "Vậy giao công pháp "Vạn kiếm hợp nhất" ra đây, ta có thể tha cho ngươi một mạng."
Tần Vũ Hiên trầm mặt, "Ngươi là ai?"
Tên này lại dám mơ ước tuyệt học của Kiếm Các!
Tuyệt học này chỉ có các đời chưởng môn mới được học, người trong tông mà học thì chắc chắn sẽ bị Kiếm Các đuổi giết.
"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi còn muốn sống không. Với trạng thái của ngươi hiện tại, ta chỉ cần dùng một tầng công lực là có thể giết ngươi. Muốn sống thì giao công pháp trong tay ngươi ra đây."
"Mơ tưởng! Dù có chết ta cũng không giao nó cho ngươi." Tần Vũ Hiên lạnh lùng nói.
"Hừ!" Thủ lĩnh hắc y nhân hừ lạnh, "Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Vậy ngươi đi chết đi."
"Muốn giết ta? Không dễ vậy đâu!"
Vừa dứt lời, Tần Vũ Hiên nôn ra một ngụm máu, khuôn mặt càng tái nhợt.
Thủ lĩnh hắc y nhân thấy vậy, cười nhạo thành tiếng, "Giết ngươi lúc này dễ như trở bàn tay."
Hắn nhảy lên, kiếm trong tay vung ra.
Hắn vừa ra tay, Tần Vũ Hiên đã cảm nhận được, đây là võ công của Kiếm Các, người này là người trong Kiếm Các!
Đoạn đối thoại lúc trước khiến Tần Vũ Hiên đã suy đoán có thể người này là người của Kiếm Các. Nhưng giờ chứng thực, trong lòng vẫn khiếp sợ.
Hắn hoàn toàn không ngờ người chặn giết hắn lại là sư huynh đệ đồng môn.
Dù người này là ai, hắn cũng phải giết!
Thủ lĩnh hắc y nhân vô cùng tự tin mình có thể giết Tần Vũ Hiên, sau khi giao thủ, phát hiện Tần Vũ Hiên thật sự đã là nỏ mạnh hết đà, càng thêm tự tin.
"Cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nể mặt chúng ta là đồng môn." Hắc y nam nhân nói.
"Mơ đi!" Tần Vũ Hiên vẫn không nhả ra, "Đến lúc này mà còn chỉnh giọng sao?"
Thủ lĩnh hắc y nhân cười khẽ, "Muốn biết ta là ai như vậy thì đến tìm Diêm Vương hỏi là được. Trên sổ sinh tử của ngài chắc chắn có viết rõ ràng."
"Ngươi tự tin có thể giết được ta đến vậy sao?" Tần Vũ Hiên nở nụ cười quỷ dị.
Hắc y nam tử thấy nụ cười đó, rùng mình, định kéo dài khoảng cách với hắn.
Tần Vũ Hiên sao có thể để đối phương rời đi, từ lúc bắt đầu giao thủ, hắn đã cố ý rơi vào thế yếu để khiến đối phương buông lỏng cảnh giác, đợi đến khi đối phương lơ là, đó chính là cơ hội của hắn.
Trong phút chốc, một đạo ngân quang hiện lên, hai người rơi xuống đất.
Tần Vũ Hiên thu kiếm, "Không phải ngươi rất muốn thấy Cửu Tiêu Bảo Điển một lần sao? Ta thành toàn cho ngươi, để ngươi chết vì Cửu Tiêu Bảo Điển."
Hắc y nam nhân chỉ hắn, "Ngươi, ngươi thật sự có!"
Tần Vũ Hiên nở nụ cười lạnh, "Ngươi đoán xem?"