Tác giả: Vân Phi MặcTần Vũ Hiên vừa lên đài, không khí bên dưới lập tức thay đổi.
Tần Vũ Hiên dùng thời gian cực ngắn đá bay người đang trên lôi đài đi, tuy đối phương vốn đã bị thương, nhưng tốt xấu gì cũng xếp trong top 20 cao thủ, thế mà lại hắn có thể nhẹ nhàng đá bay người ta đi như vậy, chiêu này khiến mọi người đều cảm nhận được sự lợi hại của hắn.
Người tiếp theo lên đài là một đệ tử của tông môn, là thanh niên cao thủ xếp trong top 10. Lần này, Tần Vũ Hiên tốn nhiều thời gian hơn, nhưng cũng chỉ chưa hết một chén trà nhỏ.
Người thứ ba, người thứ tư,... không ngừng có người lên khiêu chiến. Những người lên khiêu chiến đều là cao thủ rất nổi danh chốn võ lâm.
Những cao thủ này đều bị Tần Vũ Hiên quét ngang xuống đài, không có ngoại lệ.
"Mạnh, thật sự quá mạnh!"
"Không hổ là đệ nhất cao thủ cùng lứa, thực lực phi phàm."
Sau khi đám cao thủ thanh niên bị càn quét, cao thủ thế hệ trước của các tông môn bắt đầu ra trận, đó mới là kẻ địch lớn nhất của Tần Vũ Hiên.
Mọi người nghĩ vậy, nhưng sau đó, họ lại thấy Tần Vũ Hiên đá bay một đám cao thủ lâu năm xuống dưới đài, tư thái bá đạo khiến họ đều cảm thấy bội phục.
Người muốn trở thành Minh chủ võ lâm thì phải dùng võ lực thắng được mọi người, như vậy mới khiến người ta tin phục.
Chưởng môn các tông môn đều nhìn ra hắn rất mạnh. Nếu họ lên không nắm chắc mười phần chiến thắng, bị hắn đá khỏi lôi đài, vậy cả tông môn đều sẽ hổ thẹn.
Nếu hắn trở thành Minh chủ võ lâm thì còn đỡ, không đến mức khiến cả tông môn hổ thẹn. Nhưng nếu hắn không bảo vệ lôi đài thành công, không trở thành Minh chủ, lúc đó tông chủ, môn chủ từng bị hắn đánh bại sẽ trở thành trò cười.
Bọn họ đều là người cần thể diện, khi không nắm chắc mười phần mười, họ sẽ không lên sân khấu, chỉ phái trưởng lão trong môn lên thôi.
Đáng tiếc, những người này đều không địch lại Tần Vũ Hiên.
"Minh chủ võ lâm lần này nhất định là Tần Vũ Hiên."
"Nếu hắn bảo vệ lôi đài thành công, hắn sẽ là Minh chủ võ lâm trẻ nhất từ trước tới nay."
......
Khi mọi người nghị luận sôi nổi, một tiếng cười cực kỳ càn rỡ bỗng truyền từ xa tới. Mọi người giật mình, sôi nổi nhìn qua.
"Tới." Bắc Vũ Đường lẩm bẩm một tiếng.
Tiếng lẩm bẩm của nàng không khiến người ta chú ý, đặc biệt là khi lực chú ý của mọi người đều đã bị tiếng cười kia hấp dẫn. Nhưng Phong Ly Ngân lại chú ý tới.
Đôi mắt y hơi nheo lại.
Dường như nàng biết sẽ có người đến, hơn nữa còn biết trước cả thời gian.
Chốc lát sau, mọi người thấy mấy nữ tử nâng một cỗ kiệu chậm rãi đi tới, nhìn như đi thong thả, nhưng thực chất lại xuất hiện trước mắt trong giây lát.
Cố Phiên Nhiên biến sắc, hơi nghiêng đầu, không dám nhìn bên kia.
"Ngươi là ai?" Có tông sư quát hỏi.
U Minh bay từ trong kiệu ra, đáp xuống đài.
Mọi người thấy rõ hắn là ai, có người nhận ra hắn.
"U Minh!"
"Ngươi tới đây làm gì?"
"Nơi này tổ chức đại hội võ lâm, thân là một phần tử của chốn võ lâm, theo các ngươi, ta tới làm gì?" U Minh khinh miệt dỗi lại.
Vị tông sư kia bị dỗi, tức run người.
Minh chủ đương nhiệm lên tiếng, "Người tới là khách, mời Giáo chủ U Minh ngồi."
Đại hội võ lâm đang êm đẹp, không ai muốn bị một Tà giáo phá hủy. Nếu hắn dám đến, có nghĩa là hắn nắm chắc, hoặc chưa biết chừng hắn đã chuẩn bị hậu chiêu gì đó. Chuyện này trước kia cũng xảy ra không ít lần, vậy nên có thể không xung đột thì tận lực không xung đột.
"Ta đứng ở đây, tất nhiên là để luận bàn cùng Minh chủ tương lai." U Minh nói.
Sắc mặt tất cả mọi người đều thay đổi, đương nhiên không bao gồm đoàn người Bắc Vũ Đường tới xem diễn.
"Dám không?" U Minh nhìn Tần Vũ Hiên, ánh mắt rời khỏi hắn, nhìn về phía Cố Phiên Nhiên đang quan chiến phía sau hắn.
Tần Vũ Hiên tất nhiên chú ý tới ánh mắt của hắn, dư quang liếc qua Cố Phiên Nhiên một cái.
Ả và hắn quen biết.
Tần Vũ Hiên hơi ngạc nhiên.
Dưới đài, Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn Lôi Ngự Đình, nở nụ cười dịu dàng với hắn.
Lôi Ngự Đình nhìn nàng cười mà rợn hết cả tóc gáy, "Ngươi đừng nhìn ta như vậy, ta sợ."
Nữ nhân này nhìn hắn như thế, chắc chắn không phải chuyện gì tốt!
Quả nhiên, Bắc Vũ Đường nói: "Lôi công tử, hỏi ngươi này, ngươi có tự tin đánh bại được Tần Vũ Hiên hay U Minh không?"
"Có ý gì?" Lôi Ngự Đình cảnh giác nhìn nàng, "Chẳng lẽ ngươi muốn ta trở thành Minh chủ võ lâm à?"
Bắc Vũ Đường cười mỉm, nụ cười kia đã trả lời lại hắn.
Sắc mặt Lôi Ngự Đình biến đổi, "Ta không rảnh làm Minh chủ võ lâm!"
"Chẳng lẽ ngươi không đánh lại họ nên mới lấy cớ không rảnh?" Bắc Vũ Đường cười nhàn nhạt.
"Đừng dùng phép khích tướng, không có tác dụng với ta đâu." Lôi Ngự Đình không mắc lừa, "Tần Vũ Hiên không phải bằng hữu của ngươi à? Sao lại muốn cướp vị trí Minh chủ của hắn?"
Bắc Vũ Đường nghiêm mặt, "Lời ngươi nói sai rồi. Vị trí Minh chủ đương nhiên thuộc về người mạnh hơn. Hơn nữa, vị trí này có phải của hắn đâu? Sao lại nói là đoạt từ trong tay hắn được? Lại nói, ta với hắn chỉ từng gặp mấy lần, cũng không coi là bằng hữu. Đừng dong dài, hỏi một câu thôi, ngươi có đi không?"
"Không đi." Lôi Ngự Đình dứt khoát từ chối.
Hắn luôn cảm thấy chuyện không đơn giản như thế, nữ nhân này nhất định đang đào hố chờ hắn.
Bắc Vũ Đường cũng không ép hắn, quay đầu nhìn Phong Ly Ngân, "Phong công tử, có hứng thú làm Minh chủ võ lâm không?"
"Cũng được." Phong Ly Ngân đồng ý không do dự.
Bắc Vũ Đường vừa lòng, nói với người nào đó, "Nhìn xem, đây mới là nam tử hán đại trượng phu, dám thử."
Tiểu Mặc Nhi, Tiểu Đại Hương, Ám Dạ, Tiết Thiên nhất trí cho Lôi Ngự Đình một ánh mắt "khinh bỉ".
Lôi Ngự Đình tức lắm á, thế là hắn tuyên bố: "Giờ ta đi đánh cho họ nằm bò!"
"Được, vậy ngươi đi đi."
Lôi Ngự Đình bấy giờ mới phát hiện mình bị lừa.
Tiểu Mặc Nhi giòn tan bảo, "Lôi thúc thúc, chẳng lẽ thúc định đổi ý à?"
"Sao được chứ. Ta đi luôn đây."
Người trên đài đang cãi nhau, không muốn U Minh đấu với Tần Vũ Hiên, họ sợ Tần Vũ Hiên không thắng được U Minh, đến lúc đó vị trí Minh chủ chẳng phải sẽ rơi vào tay Tà giáo, thế thì chẳng khác gì trò cười.
"Không phải tranh, vị trí Minh chủ này là của ta."
Sau câu nói càn rỡ đó, Lôi Ngự Đình nhảy từ dưới đài lên, vững vàng đáp trên đài.
Người các đại thế gia và tông môn thấy một người vô danh đột nhiên xuất hiện thì đều ngớ ra.
"Tiểu tử càn rỡ từ đâu tới!"
"Coi chốn võ lâm không người à!"
"Lớn lối lắm, đến lúc đó không biết hắn sẽ chết thế nào!"
......
Lôi Ngự Đình còn kiêu ngạo và bừa bãi hơn cả U Minh, tất nhiên khiến mọi người phản cảm.
Hắn lại chẳng thèm để tâm.
Tần Vũ Hiên thấy hắn lên đài, trong mắt hiện lên nét kinh ngạc, "Lôi công tử, ngươi..."
"Ngứa tay, muốn lên hoạt động tí." Lôi Ngự Đình tùy ý cực kỳ.
Tần Vũ Hiên không khỏi nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường dưới đài, ánh mắt mang theo tìm tòi nghiên cứu, nhưng lại thấy Bắc Vũ Đường thần sắc nhàn nhạt, không nhìn ra bất kỳ tâm tư gì.
Rốt cuộc là Lôi Ngự Đình bỗng nảy lòng tham, hay đã sớm mưu tính từ sớm?
U Minh nhìn Lôi Ngự Đình bằng ánh mắt tối tăm và lạnh lẽo, muốn đánh giá thực lực của hắn, nhưng lại không nhìn thấu được, "Rất nhiều năm rồi không thấy ai cuồng vọng như thế."
Lôi Ngự Đình nhớ tới chuyện xảy ra vào hai ngày trước, tên này cũng nói với Phong Ly Ngân một câu y hệt, hắn bĩu môi, vô tình vạch trần, "Giáo chủ U Minh, có phải ngươi gặp ai cũng nói câu này không? Chẳng lẽ đây là câu cửa miệng của ngươi hả?"
Mặt U Minh tối sầm, "Cuồng vọng!"
Minh chủ nói với hai người, "Nếu hai vị muốn tỷ thí thì làm theo quy củ. Nếu không muốn, phiền xuống dưới."
Lôi Ngự Đình đứng qua bên, "Hai vị phân thắng bại trước đi, ai thắng mới có tư cách đánh với ta."
Lời vừa dứt, sắc mặt các đại tông môn, đặc biệt là đệ tử trong tông môn của Tần Vũ Hiên trở nên rất khó coi.
"Lai lịch người này là gì mà kiêu ngạo thế?"
"Không biết vì sao, nghe hắn nói mà ta khó chịu ghê."
"Một kẻ vô danh mà cũng dám càn rỡ như vậy, thật sự nghĩ chốn võ lâm không người à?!"
"Hắn nhất định sẽ chết rất thảm!"
"Không sai, nhất định sẽ bị Tần thiếu gia và lão tặc U Minh đánh kêu cha gọi nương!"
......
Lôi Ngự Đình tất nhiên cũng nghe được những lời chửi bới đó, trong lòng có chút khó chịu. Hậu quả của việc khiến hắn khó chịu là hắn sẽ hung hăng Tần Vũ Hiên và U Minh, như vậy thì mới có thể vả mặt đám người này bôm bốp, khiến tất cả ngậm miệng lại.
Tâm tư Tần Vũ Hiên bay lộn, hắn không rõ thực lực của Lôi Ngự Đình là gì.
Vị trí Minh chủ sắp tới tay, thế mà nửa đường lại có hai tên Trình Giảo Kim nhảy ra, dù là ai cũng không vui nổi.
Tần Vũ Hiên muốn thuận lợi trở thành Minh chủ, giờ không thể không thay đổi chiến lược.
"Vừa rồi Lôi công tử nói một đánh hai làm ta giật cả mình. May mà chỉ là nói đùa." Tần Vũ Hiên cười nói.
Má, tên Tần Vũ Hiên này dùng phép khích tướng, muốn Lôi Ngự Đình hắn một đánh hai, bắt tay đánh lui hắn, sau lại đấu với U Minh, như vậy tỷ lệ ngồi ổn ghế Minh chủ sẽ lên cao hơn.
Nếu Tần Vũ Hiên đấu với U Minh trước thì tất nhiên không chắc chắn đánh bại Lôi Ngự Đình hắn.
Lôi Ngự Đình rất rõ tâm tư này của Tần Vũ Hiên, tỏ vẻ không quan tâm, "Tần thiếu hiệp không tự tin, ta một đấu hai cũng được."
"Cuồng vọng!"
"Thật sự quá cuồng vọng!"
Võ giả dưới đài đều bị sự vô sỉ và kiêu ngạo của Lôi Ngự Đình chọc tức, nếu không có các võ giả cao giai đè lại, họ đã sớm lao lên đánh hội đồng Lôi Ngự Đình.
"Bắt đầu đi." Lôi Ngự Đình mỉm cười với hai người.
U Minh vốn không muốn hợp tác với Tần Vũ Hiên, nhưng người trước mắt còn đáng ghét hơn cả Tần Vũ Hiên, khiến hắn muốn xử lý trước rồi mới đến lượt Tần Vũ Hiên.
"Tùng"~~
Sau khi tiếng trống vang lên, Lôi Ngự Đình bộc phát khí thế, võ giả xung quanh liên tục thay đổi sắc mặt.
Cường giả các tông môn đang quan chiến trên đài đều trợn trừng mắt.
Lôi Ngự Đình rất mạnh, nhất định mạnh hơn Tần Vũ Hiên và U Minh. Nếu hỏi ở đây có mấy ai có thể đánh bại hắn, câu trả lời là vô cùng ít ỏi.
"Kết quả lần tỷ thí này thật khó đoán."
Lôi Ngự Đình bộc lộ toàn bộ khí thế thật sự kinh người, Bắc Vũ Đường biết thường ngày hắn che giấu thực lực, lại không ngờ hắn mạnh đến vậy.
Tiểu Mặc Nhi cảm khái, "Thì ra trước giờ Lôi thúc thúc đều nhường con."
Khi cậu dứt lời, ba người trên đài đã giao chiến hai hiệp.
Trận đấu vô cùng kịch liệt.
Lôi Ngự Đình cong môi châm biếm, Tần Vũ Hiên nghĩ hai người thì có thể ngăn cản một người là hắn. Nếu hai người đồng tâm hiệp lực thì có lẽ sẽ thật sự khiến hắn hơi đau đầu đấy.
Đáng tiếc, hai người một chính một tà, sao có thể đồng tâm hiệp lực được. Họ không dám xuất toàn lực, hơn nữa còn đề phòng lẫn nhau, Lôi Ngự Đình sao có thể bỏ lỡ cơ hội này.
Hắn mới thoáng sử dụng một mưu kế đã thế liên thủ của hai người kia bị phá vỡ.
Tần Vũ Hiên nhìn ra vấn đề của mình và U Minh, có ý định âm thầm thương lượng với U Minh, nhưng trong lòng cũng không yên tâm về U Minh.
Kéo dài hồi lâu, cuối cùng, Tần Vũ Hiên không thể không đề nghị với U Minh, "Ta giữ chân hắn, ngươi xuất một kích toàn lực."
Đây là thành ý lớn nhất Tần Vũ Hiên có thể đưa ra, coi như đưa lưng mình cho U Minh. Nếu U Minh dùng ám chiêu sau lưng, hắn coi như xong đời.
Lôi Ngự Đình cười nhạo, "Muộn."
Tần Vũ Hiên không thể giữ chân Lôi Ngự Đình, bị một đá bay xuống đài.
Trên đài chỉ còn lại hai người, không còn Tần Vũ Hiên kiềm chế, Lôi Ngự Đình đánh cực kỳ thống khoái, U Minh cảm giác được mình không phải đối thủ của hắn, nhưng người nào đó lại không buông tha, kiểu như nếu hắn không tự đánh mình ngã xuống thì mình mơ mà rời đi được.
Đáng chết!
Trên giang hồ có nhân vật lợi hại như vậy từ hồi nào thế?!
Sắc mặt U Minh cực kỳ khó coi, luôn bị Lôi Ngự Đình đè đầu đánh.
Nếu giờ có Cửu Tiêu Bảo Điển, sao hắn phải chịu cảnh rơi vào thế bị động như thế này được!
Một chén trà nhỏ sau, U Minh bị đánh bại trên lôi đài, miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Sắc mặt U Minh âm trầm, chuẩn bị rời đi, lại nghe Lôi Ngự Đình nói, "Giáo chủ U Minh không cần phải vội vàng rời đi như vậy, không ngại thì ở lại Cửu Hoa Sơn hai hôm. Ngươi yên tâm, có ta ở đây, không ai dám âm thầm đối phó ngươi."
Lời vừa dứt, U Minh muốn chạy cũng không được.
Bằng không, người trong giang hồ nhất định sẽ nghĩ là U Minh hắn sợ, không dám ở lại.
"Được."
U Minh bay xuống đài.
Tuy người thắng không phải Tà giáo, nhưng mọi người quả thực không thích nổi Lôi Ngự Đình, chủ yếu là do gia hỏa này nói chuyện quá gợi đòn.
Lôi Ngự Đình nhìn về phía các đại thế gia và tông môn trên đài, "Còn ai không phục thì đều đến khiêu chiến đi."
"Để ta thử một lần." Người tới là chưởng môn phái Côn Luân.
Một chén trà nhỏ sau, chưởng môn Côn Luân bại.
Tiếp sau đó lại có hai cao thủ tông môn ra tay, đều bại dưới tay Lôi Ngự Đình.
Từng người từng người đi lên, Lôi Ngự Đình tuy mệt, nhưng vẫn đứng trên lôi đài.
Sự cường hãn và lợi hại của hắn khiến tiếng xì xầm bên dưới ít dần, một đám dần nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái.
Kẻ học võ tôn trọng cao thủ.
Cuối cùng, dù các đại tông môn có muốn hay không, vị trí Minh chủ võ lâm lần này cũng vẫn về túi Lôi Ngự Đình.
Lôi Ngự Đình rất hào khí, giữ mọi người lại dự yến tiệc, người của các đại môn phái đều ở lại không đi, phần lớn các hiệp khách độc hành cũng ở lại, coi như cho Tân minh chủ Lôi Ngự Đình mặt mũi.
Lôi Ngự Đình tuy chưa chính thức tiếp quản Cửu Hoa Sơn Trang, nhưng hắn muốn tổ chức yến tiệc, Minh chủ tiền nhiệm vẫn phải phối hợp.
- Hi Viên-
Lôi Ngự Đình tiến đến trước mặt Bắc Vũ Đường, "Ta đã làm theo lời ngươi, giữ tất cả mọi người lại, còn đào bạc trong túi ra mở tiệc chiêu đãi rồi."
"Yên tâm, sẽ không lãng phí bạc của ngươi đâu."
Hắn đang giúp nàng, ngày thường đùa nhau còn được, nhưng gặp chuyện này, Bắc Vũ Đường sẽ không bủn xỉn, chiếm tiện nghi của người ta.
"Tiền thì không cần. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết mục đích của ngươi thôi." Lôi Ngự Đình vô cùng bát quái.
"Không vội, đến lúc đó ngươi sẽ biết."
Lôi Ngự Đình thấy nàng không chịu nói, cũng không tiện truy hỏi. Nhưng hắn cũng đã đoán được đại khái.
Mục tiêu của nàng, nhất định có U Minh.
Ban đêm, Minh chủ biết họ ở Hi Viên, muốn đổi nơi ở cho họ, lại bị Lôi Ngự Đình từ chối. Lúc này mà đồng ý thì đúng là ngu.
Hơn nữa, phong cảnh Hi Viên rất hợp lòng mọi người, vừa đẹp vừa an tĩnh.
****
Cố Phiên Nhiên xách theo hòm thuốc bước ra từ phòng của Tần Vũ Hiên, vừa tới một nơi không người, một bàn tay đột nhiên vươn ra, túm chặt lấy ả.
Ả giãy dụa kịch liệt, sau khi thấy rõ người tập kích thì dần dừng lại.
Đường Cảnh Ngọc không buông ả ra, "Đi theo ta."
Cố Phiên Nhiên không muốn đi thì có thể gây ra tiếng động lớn, người xung quanh nhất định sẽ cứu ả. Nhưng ả không thể làm vậy, vì ả không thể để Tần Vũ Hiên biết đến sự tồn tại của Đường Cảnh Ngọc.
Tần Vũ Hiên là mục tiêu chủ yếu của ả lúc này.
Vốn nghĩ hắn trở thành Minh chủ võ lâm thì ả sẽ có chỗ dựa mạnh mẽ mới, tiếc là giữa đường nhảy ra một Trình Giảo Kim. Dù hắn không trở thành Minh chủ võ lâm, Cố Phiên Nhiên cũng không muốn từ bỏ hắn.
Thêm một người thì thêm một đường lui. Ả có thể cảm nhận được, Tần Vũ Hiên có ý kia với ả, không khó để bắt được hắn.
Cố Phiên Nhiên ngoan ngoãn đi theo Đường Cảnh Ngọc, tới một nơi yên tĩnh.
"Nàng không chết, vì sao lại lừa chúng ta?" Đường Cảnh Ngọc lạnh giọng chất vấn.
Hắn và Cổ Phàm Chi không ngủ không nghỉ vì tìm ả, mà ả lại thoải mái cấu kết làm bậy với nam nhân khác.
Cố Phiên Nhiên bị hắn hét thì không vui, nhưng ả hiểu rõ, giờ không phải lúc đối nghịch hắn, chỉ có thể trấn an.
"Ta cũng không lừa gạt các ngươi. Hôm đó ta và Xuân Liễu đi tìm đại sư Vô Trần, nào ngờ lại gặp sát thủ. Ta vô ý rơi xuống huyền nhai, may mà được cứu. Lúc đó ta chỉ có thể rời khỏi thành Trường An, bảo toàn tính mạng."
"Vậy sao nàng không truyền tin cho chúng ta, để chúng ta biết nàng còn sống?" Đôi mắt Đường Cảnh Ngọc dày đặc tia máu, trông vô cùng mệt mỏi.
"Nàng có biết chúng ta lo cho nàng bao nhiêu không? Thậm chí ta..." Đường Cảnh Ngọc đột nhiên im bặt không nói.
"Cảnh Ngọc, ta biết ta làm vậy là rất ích kỷ, nhưng ngươi có biết người muốn giết ta là ai không?" Cố Phiên Nhiên vừa bi thương lại vừa bất đắc dĩ.
"Ai?"
"Tiêu quý phi." Cố Phiên Nhiên lạnh lùng nói, "Nếu ta nói cho ngươi, ngươi nghĩ Tiêu quý phi se không biết gì sao? Ta không dám mạo hiểm, thậm chí còn không dám nói với phụ thân và mẫu thân một tiếng. Ta không muốn liên lụy đến họ, chỉ khi ta rời đi, ta biến mất, họ mới an toàn."
Cố Phiên Nhiên vô cùng đau đớn, "Ta cũng không muốn như vậy, nhưng ta không quyền không thế, không đấu lại nàng ta. Nàng ta muốn ta chết, ta không rời đi, chỉ có một đường chết."
Khuôn mặt căng chặt của Đường Cảnh Ngọc thoáng hòa hoãn, "Thật vậy sao?"
Thật ra, Đường Cảnh Ngọc đã tin bảy tám phần. Vì hắn hiểu rõ tính cách của Tiêu quý phi.
"Sao ta có thể lừa ngươi được."
Đường Cảnh Ngọc nắm tay ả, "Giờ không ai biết nàng còn sống, mà ta cũng đã rời khỏi thành Trường An. Chúng ta tìm một chỗ, sống thế giới hai người, được không?"
Sắc mặt Cố Phiên Nhiên hơi thay đổi, nhưng nhanh chóng trấn định lại, "Được."