Editor: Bạch Diệp Thảo Vương tổng kéo một cái ghế, ngồi xuống, ba người khác cũng ngồi xuống theo.
Bắc Vũ Đường nhìn mấy người, chỉ cảm thấy họ nhàn thật sự.
Hai người trực tiếp bỏ lơ sự tồn tại của bốn người kia, lo việc ăn của mình. Vương tổng chờ đến ngủ gật, ba người khác muốn mang lão đi, sợ lão lại điên lên vì rượu.
Đột nhiên, tiếng di động chói tai vang lên.
Ánh mắt mọi người nhìn về phía người phụ nữ trẻ. Người phụ nữ kia thấy Vương tổng bị đánh thức, vội nhấn nghe, sau đó, người phụ nữ đứng bật dậy, hô,
"Cái gì?! Bị đập?" Đầu bên kia là giám đốc cửa hàng vội vàng nói,
"Đúng vậy, một đám người đột nhiên vọt vào, đập hết rồi. Hơn nữa không chỉ có cửa hàng của chúng ta bị đập, cửa hàng ở đường Kỳ Hoa, đường Đông Phú, hẻm Thạch Tỉnh đều bị đập phá hết." "Được, tôi đã biết. Không ai bị thương là được." Người phụ nữ lạnh lùng ngắt điện thoại.
Cô ta vừa ngắt điện thoại, điện thoại của Vương tổng cũng vang lên, Vương tổng nhíu mày, vẻ mặt không kiên nhẫn nhấn nghe, sau đó, lão trợn trắng mắt, tức giận,
"Cái gì? Ngân hàng giục nợ?! Không phải đã thoả thuận với đối phương dời đến cuối năm rồi sao! Cái gì mà họ không đồng ý, tôi đã nhét tiền rồi! Được rồi, tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức gọi cho ông ta." Lão còn chưa kịp gọi điện, điện thoại lại vang lên,
"Vương tổng, không tốt rồi. Một đám người xông vào công ty, đập toàn bộ công ty rồi. Còn nữa, đơn hàng bên Thượng Kinh, Đông Hoa đều bị lui rồi, ngay cả đơn đặt hàng bên Bắc Hoa cũng muốn rút." Vương tổng tỉnh rượu luôn, cầm điện thoại đứng ngốc ở đó,
"Tôi biết rồi." Người phụ nữ ngắt điện thoại, giọng run rẩy,
"Vương tổng, hai nhà kho lớn ở ngoại thành đã xảy ra cháy lớn." Nơi đó có rất nhiều đơn hàng quan trọng, nếu bị cháy hết, công ty sẽ phải đền một khoản tiền lớn. Hơn nữa, ngân hàng giục nợ, công ty của họ chỉ sợ phải sụp đổ.
Vương tổng vội vàng gọi cho anh rể, bên kia lại tắt máy. Lão lại vội vã gọi cho Lý Hành trưởng, cố tình hạ giọng,
"Này, Lý Hành trưởng, tôi là Vương Lục Hải. Về chuyện cho vay... ông có ý gì? Sao lại nói không được? Ông đã đồng ý với tôi rồi mà." Lý Hành trưởng ở đầu bên kia cũng rất bất đắc dĩ,
"Bên trên hạ tử lệnh, nếu cho ông vay, vị trí hành trưởng này sẽ bay khỏi đầu tôi. Lão Vương à, tôi muốn hỏi, có phải ông đã đắc tội ai không nên đắc tội rồi không? Được rồi, nói đến đây thôi, ông tự bảo trọng." Vương Lục Hải ngốc lăng tại chỗ, nghe tiếng tút dài, tức đến mức đập luôn điện thoại xuống đất.
Đắc tội ai? Lão đắc tội ai được!
Đột nhiên, lão ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang nhàn nhã ngồi ăn, đôi mắt càng trợn to.
"Là mày!" Vương Lục Hải chỉ vào Phượng Minh, ánh mắt khó coi như muốn ăn thịt người.
Tiếng Vương Lục Hải nghe điện tuy nhỏ, nhưng trong căn phòng lớn yên tĩnh như vậy, vẫn làm người ta nghe được rõ ràng.
Hai người đàn ông trẻ và người phục vụ đều khiếp sợ nhìn Phượng Minh vẫn đang ung dung thong thả dùng bữa.
Những chuyện vừa liên tiếp xảy ra có ảnh hưởng thế nào đối với tương lai của Tập đoàn Thiên Hà, những người ở đây đều rõ ràng.
Bọn họ trợn tròn mắt, nhìn Phượng Minh bằng ánh mắt không thể tin tưởng.
Một giờ trước, bọn họ nghĩ là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra, một giờ sau, nó đang diễn ra ngay trước mắt họ.
Mấy người trong phòng thấy một người có năng lực quá khủng bố, chỉ hơn một giờ, đã làm một tập đoàn đóng cửa.
Đây là chuyện khó tin cỡ nào, lại xảy ra trước mặt họ, thật sự là "Làm mưa làm gió".
Vương Lục Hải giờ mới biết sợ, không còn thái độ cao ngạo như lục đầu, ngã ngồi trên ghế.
Phượng Minh nghiêng đầu, dịu dàng hỏi:
"Ăn no chưa?" Bắc Vũ Đường gật đầu.
"Thanh toán." Người phục vụ hoàn hồn, bước nhanh lên trước nhận tiền.
Dưới sự chú ý của mọi người, hai người rời khỏi phòng. Hai người đi rồi, một người đàn ông mới nhớ ra gì đó, kinh ngạc hô lên,
"Tôi biết người đàn ông kia là ai." Người đàn ông thấy mọi người đều nhìn mình, hưng phấn nói tiếp,
"Anh ta chính là gia chủ Phượng gia – Phượng Minh. Cô gái đi cùng anh ta hình như là Đại tiểu thư Bắc gia!" Nghe được thân phận của hai người, hai mắt Vương Lục Hải tối sầm, hoàn toàn ngất đi.
Sau giờ ngọ, ánh nắng chói chang chiếu qua cửa sổ sát đất vào bàn làm việc lớn trong nhà. Một người đàn ông đang cúi đầu chuyên tâm làm việc. Bên phải người đàn ông là một bàn làm việc nhỏ, một thiếu nữ đang chăm chú đọc sách, thỉnh thoảng ký hiệu mấy chỗ lại.
Ánh vàng ấm áp phủ lên người cô, làm cô càng thêm nhu hoà, làn da trắng nõn như đang phát sáng.
Phượng Minh ngẩng đầu thì nhìn thấy một màn mê người như vậy, sâu trong đôi mắt lạnh nhạt là nhu hoà, nhìn cô không chớp mắt.
Có lẽ do ánh mắt anh quá nóng bỏng, Bắc Vũ Đường ngẩng đầu, đối mặt với đôi mắt của anh, khóe miệng cong lên tạo thành một nụ cười nhợt nhạt.
Đúng lúc này, một email được gửi đến, khi Bắc Vũ Đường nhìn thấy tên người gửi, cô đeo tai nghe vào, nhấn play video. Chỉ thấy trong căn phòng tối tăm, Triệu Bảo Nhi đang ngồi hít ma tuý, mỗi lần hít xong, vẻ mặt say mê.
Bắc Vũ Đường nhìn khuôn mặt quen thuộc đó, tắt video.
Di động đặt bên rung lên, Bắc Vũ Đường cầm di động, số lạ gọi đến, nhấn nghe,
"Xem chưa?" "Rồi." "Vừa lòng chứ?" "Còn tạm." "Vậy thù lao của tôi đâu?" Khi nói chuyện với đối phương, Bắc Vũ Đường vẫn luôn dùng Ipad,
"Ông có thể kiểm tra tài khoản." Không bao lâu, bên kia truyền đến tiếng cười lớn,
"Ha ha, sảng khoái. Lần sau nếu có việc như vậy, nhớ phải tìm tôi." "Được." Bắc Vũ Đường ngắt điện thoại.
"Bắc gia và Kỳ gia, anh có cần không?" Đôi mắt Bắc Vũ Đường sáng quắc nhìn Phượng Minh, muốn biết anh sẽ có phản ứng gì.
Phượng Minh lông mày cũng chẳng nhăn,
"Chỉ cần là em đưa, anh đều cần." "Được." Bắc Vũ Đường chuyển cho anh một phần văn kiện bí mật của hai nhà kia vào hòm thư của anh, Phượng Minh nhìn thấy thư, mở ra, khi nhìn thấy hạng mục phía trên, hiểu rằng cô không đùa, cô thật sự muốn phá huỷ Bắc gia và Kỳ gia.
Phượng Minh không biết vì sao cô muốn xuống tay với hai nhà này, nhưng chỉ cần cô muốn, anh sẽ làm vì cô.
"Chỉ là như vậy thì chưa được." Phượng Minh nói.
Mất hạng mục này có thể làm hai nhà tổn thất một khoản tiền, nhưng muốn tổn thương đến căn cơ của họ thì chưa đủ. Cách tốt nhất chính là dùng chiêu rút củi dưới đáy nồi.
Thiết kế hai nhà, làm bọn họ liên tục mất mấy hạng mục quan trọng, tổn thất liên tục, nguyên khí đại thương, chờ lúc đó, bắt đầu dùng dư luận, hạ giá cổ phiếu của hai nhà, bắt đầu thu mua dần dần.
Phượng Minh nói cho Bắc Vũ Đường ý nghĩ của mình, Bắc Vũ Đường nghe rất chú tâm, cuối cùng không thể không giơ ngón tay cái,
"Được, nghe anh." Cửa bị gõ vang, Chu Cẩn vào.
"Chuyện gì?" Chu Cẩn nhìn thoáng qua Bắc Vũ Đường, trả lời Boss,
"Ban nãy Hồng gia truyền tin đến, có người muốn bắt cóc Bắc tiểu thư, hơn nữa, là hai nhóm người." Bắc Vũ Đường vừa nghe liên quan đến mình, lập tức ngồi thẳng,
"Là ai muốn bắt cóc tôi?" Hẳn hai nhóm lận, cô nổi tiếng như vậy từ lúc nào thế? Ngay cả bắt cóc cũng muốn tranh nhau bắt.
"Điều tra rõ người phía sau?" "Một nhóm là vị Đại tiểu thư Lăng gia, một nhóm khác là Lâm Tuyết Mai." Chu Cẩn nhìn nụ cười lạnh của Boss, yên lặng châm nến cho hai người kia.
Lăng gia đại tiểu thư thật là hay quên, giáo huấn lần trước cũng không nhớ, lần này lại châu đầu vào.
Còn vị Lâm Tuyết Mai kia, hoàn toàn là tìm đường chết.
Người muốn tìm đường chết, thật là không thể ngăn cản mà.
Bắc Vũ Đường nghe tên mấy người kia, cũng chẳng ngạc nhiên chút nào, càng trùng hợp hơn, hai nhóm người kia đều vì Triệu Bảo Nhi mà hãm hại cô. Không thể không nói, Triệu Bảo Nhi rất biết cách lay động lòng người.
Mấy người Lăng Phỉ và Cố Mộng Ninh thật sự có thể làm tất cả mọi việc vì cô ta, thật là làm người khác "cảm động" mà.
Nếu vậy, cô rất muốn xem bọn họ trở mặt thành thù sẽ như thế nào.
Chu Cẩn ngồi chờ Boss lên tiếng, Boss lại nhìn Bắc Vũ Đường, ý tứ rõ ràng, để Bắc Vũ Đường xử lý bọn họ. Chu Cẩn cũng học Boss nhìn Bắc Vũ Đường, chờ cô trả lời.
Bắc Vũ Đường trầm ngâm một lát, đã nghĩ ra cách.
"Như họ mong muốn." Bắc Vũ Đường nở nụ cười ý vị thâm trường.
Từ sau chuyện hãm hại Bắc Vũ Đường không thành mà còn khiến con gái gặp phiền toái, Lâm Tuyết Mai vẫn luôn nghĩ cách gọi Bắc Vũ Đường ra. Nhưng mỗi lần bà ta gọi điện, Bắc Vũ Đường đều không nghe, hoàn toàn không để ý đến bà ta.
Bà ta muốn đi tìm, lại tìm không được.
Cuối cùng, bà ta tìm được một phương pháp, chuẩn bị bắt cóc Bắc Vũ Đường.
Lâm Tuyết Mai đã nghĩ kĩ nên làm nhục Bắc Vũ Đường như thế nào.
Muốn huỷ diệt một con người, thật ra là một chuyện rất đơn giản. Lâm Tuyết Mai vẫn luôn lặn trong tầng chót, mấy thủ đoạn hạ lưu vẫn là thấy rất nhiều, tất nhiên biết cách huỷ hoại một người ra sao.
Lâm Tuyết Mai vẫn luôn chờ điện thoại, tiếng chuông vừa vang lên, bà ta lập tức nghe điện.
"Hổ ca, sao rồi?" Lâm Tuyết Mai gấp gáp hỏi.
Hổ ca ở bên đối diện cười nói,
"Tôi đã ra tay, sao có thể không thành công. Bắc gia đại tiểu thư đã được đưa đến kho hàng ở ngoại ô. Bà có thể qua đây kiểm tra." "Được." Lâm Tuyết Mai kích động đáp.
"Đúng rồi, nhớ chuyển nốt tiền qua đây." "Không thành vấn đề." Lâm Tuyết Mai ngắt điện thoại, lập tức gọi một đám khác, sau đó yên tâm ngồi nhà xem kịch vui.
- Kho hàng vùng ngoại ô-
Một cô gái bị trùm kín đầu, đôi tay bị trói sau ghế dựa. Trong lúc mê man, nghe được tiếng mở cửa, sau đó là tiếng bước chân ầm ĩ đi về phía cô ta.
"Đây hả. Dáng người không tệ, da dẻ trắng nõn, vuốt cũng thoải mái." Một người đàn ông miệng chuột tai khỉ, răng vàng khè nói.
"Nhị Mặt Rỗ, mày đừng có vội. Chị Lâm nói cần phải quay video." Người đàn ông dẫn đầu rất cao to.
Nhị Mặt Rỗ cười khà khà,
"Em nghiệm hàng trước. Vuốt rất trơn, còn thoải mái hơn cả con Hồng Lăng, không biết mặt mũi thế nào." Nói xong, gã kéo tấm trùm đầu xuống.
Khi Nhị Mặt Rỗ thấy khuôn mặt trắng nõn kia, đôi mắt gã sáng ngời.
"Đại ca, lần này chúng ta lời to rồi. Cô nàng này còn đẹp hơn Hồng Lăng, dáng đẹp, da trắng." Nhị Mặt Rỗ nhìn thấy Triệu Bảo Nhi, sáng loá mắt.
Mấy người khác nhìn thấy dung mạo của Triệu Bảo Nhi, cũng rất vừa lòng.
Mà Triệu Bảo Nhi lúc này nhìn đám người vạm vỡ kia cũng sợ mất mật. Cô ta y y ô ô xin tha, lão đại dẫn đầu đang nói chuyện với Lâm Tuyết Mai trong kho hàng có người.
Lâm Tuyết Mai bên kia phân phó gì đó, người đàn ông liên tục gật đầu,
"Tôi hiểu, nhất định sẽ cho cô ta uống thuốc, sẽ không cho cô ta cơ hội nói chuyện. Chị yên tâm, lát xong việc sẽ lập tức up video lên mạng." Gã vừa ngắt điện thoại, lại thấy đám đàn em đã lấy cái giẻ trong miệng Triệu Bảo Nhi ra.
Triệu Bảo Nhi vừa có cơ hội, lập tức nói:
"Các người là ai? Định làm gì?" "Sao chúng mày lại lấy vải bố trong miệng nó ra?" Hai giọng nói đồng thời vang lên.
Triệu Bảo Nhi rất sợ họ lại bịt miệng mình, vội nói:
"Tôi là đại tiểu thư Bắc gia, nếu các người làm gì tôi. Bắc gia sẽ không buông tha cho các người. Nếu các người thả tôi ra, tôi có thể coi như chuyện này chưa từng xảy ra." Mấy người nghe cô ta nói vậy, hơi sửng sốt.
"Lão đại, cô ta nói cô ta là Đại tiểu thư Bắc gia." Nhị Mặt Rỗ nhìn lão đại.
Lão đại cường tráng kinh nghi nhìn Triệu Bảo Nhi, cũng không chắc chắn lắm. Nếu cô ta thật sự là Đại tiểu thư Bắc gia, bọn họ sẽ không còn đường sống.
Lão đại hung hăng trừng đám đàn em được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều, đúng là đám ngu ngốc. Trước khi kéo trùm đầu của cô ta xuống cũng không biết đeo mặt nạ vào.
Giờ để cô ta nhìn thấy mình rồi, hỏng hết cả việc.
Lão đại cường tráng lấy di động ra gọi cho Lâm Tuyết Mai.
Lâm Tuyết Mai đang vui vẻ thoải mái uống rượu, nghĩ đến việc mình đã giúp con gái dọn dược tảng đá chặn đường, tâm tình cực kỳ tốt. Lúc này nhận được điện thoại của lão đại cường tráng, hơi nhăn mày.
"Xảy ra chuyện gì?" "Chị Lâm, cô gái kia nói cô ta là Đại tiểu thư Bắc gia." Lão đại cường tráng cảm thấy chuyện này hơi khó giải quyết.
Lâm Tuyết Mai vừa nghe đã biết đám ngu kia không làm theo lời mình, để con nhãi kia có cơ hội nói chuyện.
"Nó lừa chúng bây đấy. Nếu nó thật sự là Đại tiểu thư Bắc gia, chị dám làm thế sao? Hơn nữa chị và Đại tiểu thư Bắc gia không thù không oán, vì sao chị phải đối phó với nó." Lâm Tuyết Mai tiếp tục nói dối,
"Cô ta là một tiểu thư trong hội sở, cậy mình có mấy phần tư sắc, câu dẫn đàn ông đã cso vợ, vợ cả của người ta tìm chị, muốn đối phó cô ta." Lâm Tuyết Mai sợ gã không tin, nói tiếp,
"Nếu cậu không tin, chị có thể gửi lịch sử trò chuyện của chị và phu nhân kia cho cậu." Lão đại thấy bà ta đã nói đến vậy, cũng đã tin sáu bảy phần.
"Chị Lâm, sao em có thể không tin chị chứ." Lão đại cường tráng ngắt điện thoại, đi về kho hàng, nhìn cô gái trước mặt,
Triệu Bảo Nhi thấy gã đã trở lại, vội vàng nói:
"Các người thả tôi ra, tôi có thể cho các người tiền." Lão đại cười ha hả,
"Cô có thể cho chúng tôi bao nhiêu tiền?" "Người phía sau cho các người bao nhiêu tiền, tôi có thể trả gấp ba." Triệu Bảo Nhi nói.
Nhị Mặt Rỗ động tâm, giá gấp ba, vậy chính là một trăm vạn đấy! Những người khác cũng động tâm, nhìn cả về phía lão đại.
Lão đại cũng động tâm, bọn họ làm việc này cũng là vì tiền, có người cho nhiều tiền hơn thì đương nhiên sẽ động tâm.
"Cô đưa tiền trước, chúng tôi sẽ tha cho cô." Lão đại không tin cô ta có nhiều tiền như thế, nhưng vạn nhất cô ta thật sự là Đại tiểu thư Bắc gia, vậy thì một trăm vạn với cô ta cũng không thành vấn đề.
Lão đại cường tráng cũng vì muốn thử xem thân phận của cô ta là gì, mới đưa ra yêu cầu này.
Trong tình cảnh này, Triệu Bảo Nhi không thể không đồng ý,
"Được, các người cởi trói cho tôi trước, bằng không tôi không chuyển tiền cho các người." Triệu Bảo Nhi nhìn ra lo lắng của bọn họ, tiếp tục nói,
"Các người là bốn người đàn ông trưởng thành, chẳng lẽ còn sợ một cô gái yếu đuối như tôi chắc?" "Cởi trói cho cô ta." Triệu Bảo Nhi được thả, nhìn mấy người đang vây quanh mình, biết nếu mình lao ra ngoài, chắc chắn không thoát nổi, chỉ có thể dùng mưu.
"Các người đưa di động cho tôi, tôi chuyển khoản cho các người." Triệu Bảo Nhi yêu cầu.
Nhị Mặt Rỗ đang chuẩn bị đưa di động cho cô ta, lại bị lão đại ngăn cản lại,
"Đọc tài khoản và mật mã đi." "Chuyện này..." Triệu Bảo Nhi lộ vẻ khó chịu.
Trong thẻ cô ta căn bản không có tiền.
"Sao? Quên à?" Lão đại đã tin lời Lâm Tuyết Mai bảy tám phần, "Nếu không nói, chúng tôi có thể động thủ rồi."
Triệu Bảo Nhi nóng nảy, vội vàng nói,
"Hiện tại tôi không có nhiều tiền như vậy, nhưng tôi có thể vay bạn. Chỉ cần các người cho tôi gọi một cuộc là được." Lời vừa dứt, lão đại đã nhận định cô ta là tiểu thư sô pha mà Lâm Tuyết Mai nói.
Lão đại hừ lạnh một tiếng,
"Cho mày gọi điện để mày báo nguy chắc?" "Tôi sẽ không báo nguy, thật sự sẽ không làm vậy!" Triệu Bảo Nhi đảm bảo nhiều lần, đáng tiếc bọn họ không tin.
Lão đại cho Nhị Mặt Rỗ một ánh mắt, Nhị Mặt Rỗ cười dâm tà nhào vào Triệu Bảo Nhi, mấy người còn lại cũng nhào vào bắt Triệu Bảo Nhi theo.
Triệu Bảo Nhi nhìn lão đại cầm một lọ gì đó đi về phía mình, liều mạng giãy dụa, không ngừng kêu la,
"Tôi là Đại tiểu thư Bắc gia, các người không thể làm vậy với tôi! Các người làm vậy với tôi, Bắc gia sẽ không buông tha cho các người!" Lão đại cười châm chọc,
"Đại tiểu thư Bắc gia sẽ không có nổi một trăm vạn à? Mày chỉ là một tiểu thư sofa câu dẫn đàn ông có vợ, còn vọng tưởng mình là Đại tiểu thư Bắc gia." "Tôi thật sự là Đại tiểu thư Bắc gia!" Triệu Bảo Nhi gào rống lên.
Lúc này, trong một căn phòng xa hoa đặt một màn hình huỳnh quang lớn, đang phát lại tất cả những gì xảy ra trong kho hàng.
Bắc Vũ Đường nhìn một màn này, bình tĩnh nói,
"Cuối cùng cũng bắt đầu rồi. đám người này thật là lề mề quá." "Lần sau anh phái người qua." Phượng Minh nói.
Bắc Vũ Đường nhìn anh một cái,
"Được nha." Phượng Minh nhìn Triệu Bảo Nhi đã bị bắt uống xuân dược một cái,
"Đi thôi." "Em nhìn thêm lúc, lỡ lại xảy ra chuyện gì, lần tương kế tựu kế này lại uổng mất." Bắc Vũ Đường không yên tâm, không tận mắt quan sát, cô không yên tâm được.
"Bên kia sẽ có người quan sát, nhất định để nó diễn theo đúng kịch bản." Một khi đã vậy, Bắc Vũ Đường cũng không kiên trì nữa, hình ảnh tiếp theo, cô không muốn nhìn một chút nào. Những hình ảnh như thế có quá nhiều, quá quá nhiều trong kí ức của cô, cảm giác trong đó, cô rất rõ ràng.
Mỗi lần nhận ký ức của nguyên chủ, cô cũng nhận cả tuyệt vọng và thống khổ của cô ấy.
Bắc Vũ Đường và Phượng Minh đi rồi, trên màn hình huỳnh quang đã chuyển sang hình ảnh av thô tục và bạo lực.
Vài người cùng nhau lên, không thương hương tiếc ngọc chút nào, mà Triệu Bảo Nhi đã bị thuốc khống chế, sẽ không phản kháng, mà còn đón ý hùa theo, cực kỳ thối nát.
Ba giờ sau, mấy người kia mới thoả mãn ngừng lại, mà Triệu Bảo Nhi cả người dơ bẩn ngã dưới đất, miệng còn rầm rì.
Nhị Mặt Rỗ mặc quần áo xong, nhìn cô gái trên mặt đất, cười nói:
"Đại ca, con bé này còn muốn. Dược hiệu thật lợi hại. Đại ca, anh lấy được từ đâu thế, lần sau cho tiểu đệ một ít nha." Lão đại trừng gã một cái,
"Mày đừng có mà nghĩ nhiều, người ta đặt mua từ nước ngoài đấy, hiệu quả đương nhiên là lợi hại rồi. Tiểu Trương, quay thế nào rồi?" Tiểu tử tên Tiểu Trương đưa máy quay đến trước mặt lão đại, lão đại nhìn thấy video, chỉ có Triệu Bảo Nhi phong tao cầu hoan, không nhìn đến mặt bọn họ.
Lão đại kiểm tra xong, xác nhận không bại lộ, dựa theo phân phó của chị Lâm, đăng video lên mạng.
Chuẩn bị xong hết rồi, gã mới truyền video cho Lâm Tuyết Mai.
Lão đại nói với mấy anh em đang chụp ảnh Triệu Bảo Nhi,
"Đi thôi, mấy đứa muốn video, về tao gửi cho chúng bây." "Được rồi." Mấy người thu điện thoại về, vui sướng đi theo gã rời khỏi kho hàng.
Một bên khác, Lâm Tuyết Mai vẫn luôn chờ tin, vừa thấy điện thoại rung, lập tức mở lên xem. Lúc bà ta nhìn thấy khuôn mặt của cô gái trên video, khuôn mặt bà ta trắng bệch, điện thoại rơi bộp xuống đất.
Lâm Tuyết Mai sửng sốt vài giây, cuống quýt nhặt di động lên, không ngừng lẩm bẩm,
"Nhất định mình nhìn lầm rồi, nhất định là lầm rồi!" Lâm Tuyết Mai trừng lớn mắt, cẩn thận nhìn khuôn mặt kia, đúng là con gái bà ta, Triệu Bảo Nhi.
Tại sao lại như vậy? tại sao lại như vậy?!
Lâm Tuyết Mai run rẩy gọi điện cho Hổ ca, đối phương vừa nhận điện thoại, bà ta lập tức tức giận nói:
"Các người bắt sai người rồi! Tôi bảo các người bắt Đại tiểu thư Bắc gia!" Hổ ca ôm cô gái, nở nụ cười lạnh, lạnh lùng nói,
"Không sai, chúng tôi bắt Đại tiểu thư Bắc gia." Lâm Tuyết Mai khó thở,
"Tôi nói Bắc Vũ Đường, không phải Triệu Bảo Nhi!" Hổ ca chẳng thèm để ý,
"Chuyện này không thể trách chúng tôi, lúc ấy bà không nói rõ ràng, chỉ nói Đại tiểu thư Bắc gia. Vị tên là Triệu... Triệu Bảo Nhi kia, tự mình thừa nhận mình là Đại tiểu thư Bắc gia. Không còn chuyện gì nữa, tôi tắt đây." Hổ ca cắt điện thoại, khinh thường nói:
"Chết đến nơi rồi còn không biết." Cô gái nằm trong ngực Hổ ca nũng nịu hỏi:
"Hổ ca ca, ai chết đến nơi rồi vậy?" "Là ai thì tiểu bảo bối em cũng không cần quan tâm. Chỉ cần không phải tiểu bảo bối là được rồi." Hổ ca sờ khuôn mặt mềm mại của cô gái.
Lâm Tuyết Mai nghe tiếng đô đô, tức đến bốc khói.
Đáng chết!
Lâm Tuyết Mai vội gọi cho lão đại cường tráng,
"Cậu đăng video lên mạng chưa?" Lão đại kia cười đảm bảo,
"Chị Lâm, chị cứ yên tâm đi. Tôi đã làm theo lời chị, đăng nên các trang web lớn rồi." "Cái gì?!" Lâm Tuyết Mai kinh hãi.
Lão đại nghi hoặc hỏi:
"Làm sao thế?" Gã không làm sai gì mà, hoàn toàn làm theo lời bà ta nói, vừa quay xong lập tức đăng lên mạng. Nếu không họ cũng chẳng mang theo máy tính qua.
"Các người, các người lập tức gỡ video đi!" Lâm Tuyết Mai thật sự luống cuống, mặt trắng không còn một giọt máu.
"Rốt cuộc làm sao vậy?" Lão đại nghe ra giọng bà ta không bình thường, rùng mình.
Lâm Tuyết Mai hít sâu một hơi, hung tợn uy hiếp,
"Mau gỡ video xuống. Nếu để nó truyền khắp mạng, các người đừng mong có được một đồng nào!" Lão đại vừa nghe bà ta không trả khoản còn lại, tức khắc nổi giận,
"Mẹ nó, ông mày làm theo lời mày, nếu mày dám không trả, ông lấy mạng cả nhà mày." Lâm Tuyết Mai bị gã đe doạ, đầu óc ngây thơ thanh tỉnh không ít.
Những kẻ kia không phải thiện tra, nếu chọc cho bọn chúng nóng nảy, sẽ không giải quyết được chuyện gì.
Lâm Tuyết Mai lúng túng, ngoài miệng vẫn cường ngạnh chống đỡ,
"Các người gỡ bỏ, tôi sẽ trả phần còn lại. các người gỡ mau lên." Lão đại hừ lạnh, ra lệnh cho Nhị Mặt Rỗ mở máy tính, nhưng không gỡ ngay mà nói với Lâm Tuyết Mai,
"Mày chuyển nốt khoản còn lại trước, nếu không ông đây để video ở đó luôn." Đối với uy hiếp trắng trợn như vậy, Lâm Tuyết Mai không thể làm gì khác, con gái là thịt đầu tim của bà ta, bà ta chỉ có thể ngoan ngoãn chuyển phần còn lại. Lão đại nhận được tiền, cười vừa lòng.
Nhị Mặt Rỗ chân chó hỏi:
"Lão đại, giờ xoá à?" Lão đại đá Nhị Mặt Rỗ,
"Xoá cái rắm! Cả đời ông đây hận nhất là bị người khác uy hiếp, ả đàn bà kia tưởng tao gọi ả là chị thì ả thành chị tao thật chắc! Mẹ nó, để cái video đó ở đấy!" Vài thủ hạ nghe được, lập tức vui sướng đáp,
"Được rồi." Lâm Tuyết Mai mở web, xem bọn họ có gỡ hay không, một phút, hai phút qua đi, video kia vẫn còn trên mạng, người xem ngày càng nhiều, comment ngày càng tăng, trở thành một trong những video hot nhất các trang web, rất nhiều người đều thấy.
Lâm Tuyết Mai nhìn những dâm ngôn uế ngữ nói về Triệu Bảo Nhi, tức tái mặt.
Bà ta tìm di động, gọi cho lão đại kia, nhưng lại tắt máy.
Bà ta nhìn con gái bị mấy người đàn ông đè trong video, cả người giống như mất hồn.
Lâm Tuyết Mai nhớ con gái còn bị vứt ở kho hàng, cầm áo khoác vội chạy qua. Chờ đến nơi, nhìn thảm trạng của con gái, bà ta chỉ cảm thấy trái tim của mình đã vỡ vụn.
Nghĩ đến việc con gái chịu thay Bắc Vũ Đường, bà ta hận chết Bắc Vũ Đường.
"Bắc Vũ Đường, đồ sao chổi mày dám hại Bảo Nhi như thế, thù này sẽ trả lại cho mày gấp trăm ngàn lần!" Lâm Tuyết Mai ôm Triệu Bảo Nhi, lời nói oán độc.
Dù Lâm Tuyết Mai oán Bắc Vũ Đường ra sao, lúc này dân mạng đang sóng gió bão bùng vì video kia. Rất nhanh, đã có dân mạng tìm ra được thân phận của Triệu Bảo Nhi.
Con nuôi Bắc gia, con dâu tương lai của Kỳ gia là loại người thế nào, đã trở thành chuyện mà toàn bộ thành phố H, thậm chí toàn bộ thủ đô G đều biết.
Gièm pha tới quá nhanh, tốc độ lan truyền quá nhanh, nhanh đến mức cả Bắc gia và Kỳ gia đều không kịp trở tay.
Bắc An Quốc biết chuyện này, giận tái mặt.
"Tìm nghiệt nữ kia về đây cho tôi!" Bắc An Quốc quát bí thư của mình.
- Kỳ gia-
Kỳ Dã đang bơi trong bể bơi ngoài vườn, bơi được một nửa đã bị quản gia gọi vào thư phòng. Vừa vào thư phòng, hắn đã cảm nhận được áp suất thấp mà cha hắn toả ra.
"Ba, ba tìm con có chuyện gì thế?" Kỳ Dã hỏi.
Cha Kỳ lạnh mặt,
"Ngày mai tuyên bố giải trừ hôn ước với Bắc gia." Kỳ Dã sửng sốt, nhìn ông ta bằng ánh mắt không thể tin,
"Ba, ba không thể vì chuyện hạng mục bị bại lộ mà giận chó đánh mèo lên hôn sự của con và Bảo Nhi như thế." Cha Kỳ không đáp, mà chuyển máy tính cho hắn xem,
"Con tự nhìn xem, vợ tương lai của con là người như thế nào. Một kẻ ai cũng có thể làm chồng như thế, đừng mơ bước chân vào Kỳ gia chúng ta." Một dã hài tử, nếu không phải dựa vào Bắc gia, có tư cách gì bước qua cửa lớn Kỳ gia.
Kỳ Dã mở video, lúc nhìn thấy Triệu Bảo Nhi trong đó, đôi mắt trừng to, nhìn chằm chằm khuôn mặt kia, nghe tiếng rên rỉ không ngừng của cô ta, cả người đều ngốc.
Rất nhanh, tất cả cảm xúc của hắn đều bị phẫn nộ lấn áp.
Đó là phẫn nộ vì bị lừa gạt, vì bị phản bội.
Kỳ Dã nhớ tới chuyện ở quán bar lần trước, cứ như là tận mắt nhìn thấy Triệu Bảo Nhi và người đàn ông khác đi rồi, quả thực là thù cũ thêm hận mới. Vốn thích Triệu Bảo Nhi, giờ không còn lại gì.
Khi Kỳ Dã nhìn những comment bên dưới, càng tức đến bốc khói.
"Ai nha, đoạn video này bị truyền ra, nếu hỏi ai đáng thương nhất, tôi cảm thấy chắc chắn là vị Kỳ thiếu kia." "Kỳ thiếu bị đội nón xanh không biết sẽ cảm thấy thế nào. Tôi muốn biết ghê." "Lầu trên, +10086." "10086 + 1." "Cầu biết tâm tình của Kỳ thiếu lúc này." "Ha ha, Kỳ thiếu là con rùa đen xanh lớn nhất năm nay." "Lầu trên quá sâu sắc, tôi đồng ý." "Đồng ý + 1." Kỳ Dã nhìn những người trên mạng cười nhạo châm chọc mình, hận không thể xé nát miệng của mọi người, nhưng hắn càng hận Triệu Bảo Nhi, con ** đó!
"Giải trừ hôn ước." Kỳ Dã lạnh lẽo nói.
Cha Kỳ thấy hắn xanh mét mặt như thế, không còn giận hắn nữa, chuyển mọi lửa giận về phía Bắc gia,
"Chuyện này nhất định bắt Bắc gia cho chúng ta một công đạo." Khuôn mặt Kỳ Dã lạnh lẽo đến cực điểm,
"Cần phải bắt bọn họ cho chúng ta một công đạo." Cùng lúc đó, Chu Cẩn làm theo lệnh của Boss, bắt đầu chế lời đồn. Hôm sau, thị trường chứng khoán bắt đầu phiên giao dịch, Bắc gia và Kỳ gia vì gièm pha cộng với hạng mục bí mật bị bại lộ, giá cổ phiếu bắt đầu bị giảm giá.
Sắc mặt hai vị đương gia Bắc - Kỳ đều rất khó coi.
Sáng sớm, Kỳ gia đã cho bộ phận xã giao công bố giải trừ hôn ước với Bắc gia, Triệu Bảo Nhi và Kỳ Dã không còn quan hệ gì nữa.
Lúc nhận được tin, Bắc An Quốc rất tức giận, chỉ cảm thấy Kỳ gia thật là bỏ đá xuống giếng.
"Bắc tổng, điện thoại của Kỳ tổng." Bí thư đưa điện thoại cho Bắc An Quốc.
Bắc An Quốc nhấn nghe,
"Lão Kỳ, ông làm vậy không phúc hậu lắm đâu nhỉ?" Cha Kỳ cười lạnh một tiếng,
"Không phúc hậu? Bởi vì con gái bảo bối của ông, danh dự của Kỳ gia chúng tôi đã bị tổn hao nghiêm trọng, chuyện này ông cần phải cho tôi một công đạo." Nói xong, cha Kỳ ngắt điện thoại, Bắc An Quốc nhìn điện thoại, gân xanh trên trán nhảy thình thịch.
Đối với hôn sự này, cha Kỳ đã sớm bất mãn.
Ông ta muốn liên hôn với con gái Bắc gia chính tông, chứ không phải một cái hàng giả. Lúc trước nếu không phải Kỳ Dã kiên trì, Phượng Minh gây áp lực, còn lâu ông ta mới đồng ý.
Giờ có cơ hội thoát khỏi hôn sự ông ta bất mãn, lại có thể gõ Bắc gia, sao có thể bỏ qua.
"Công đạo? Nằm mơ!" Nếu bọn họ không đơn phương giải trừ hôn sự, có lẽ Bắc An Quốc sẽ áy náy với Kỳ gia, nhưng cách làm của Kỳ gia đã diệt sạch áy náy của ông.
Khuôn mặt Bắc An Quốc lạnh lẽo,
"Tìm được nghiệt nữ kia chưa?" Bí thư khẩn trương trả lời,
"Di động của tiểu thư Bảo Nhi vẫn luôn tắt máy." "Tiếp tục gọi cho tôi. Phái thêm người đi tìm, nhất định phải tìm được nó về." "Vâng." Bí thư ra cửa, vừa lúc gặp Bắc Dật Phong.
Bắc Dật Phong vào văn phòng, nhìn sắc mặt xanh mét của cha mình, nói:
"Ba, con nghi ngờ Bảo Nhị bị người ta hạ dược." Tuy y ngày càng thân với Bắc Vũ Đường, nhưng em gái sống chung mười chín năm bị người trên mạng mắng chửi như vậy, vẫn khó chịu trong lòng.
Y cẩn thận xem qua video, phát hiện có rất nhiều chỗ khả nghi.
Đầu tiên là địa điểm, nhìn qua đã biết là kho hàng bị bỏ, theo tính cách của Bảo Nhi, sẽ không đi những nơi như vậy. Điểm thứ hai là trong video chỉ có mặt của Triệu Bảo Nhi, không nhìn thấy mặt những người đàn ông kia, hiển nhiên đã sớm chuẩn bị. Điểm thứ ba, đó là y không muốn tin tưởng cuộc sống cá nhân của Triệu Bảo Nhi sẽ thối nát như vậy.
Bắc Dật Phong nói ra những điểm mà y nghi ngờ với Bắc An Quốc, Bắc An Quốc cũng hiểu trong lòng, nhưng vì tổn thất mà Triệu Bảo Nhi gây ra, ông không thể áp được lửa giận.
"Chuyện này rõ ràng là có người nhằm vào Bắc gia. Việc cấp bách lúc này là tìm ra người phía sau." Bắc Dật Phong bình tĩnh phân tích.
Bắc An Quốc nghe con trai bình tĩnh phân tích một cách có trật tự, rất vui mừng.
"Chuyện này giao cho con điều tra đi." Bắc An Quốc cũng có dự cảm có người nhằm vào Bắc gia. Ông muốn nhìn xem con trai gặp chuyện như vậy sẽ làm như thế nào.
Hiện tại biểu hiện của Bắc Dật Phong làm ông rất hài lòng.
"Được." Bắc Dật Phong đồng ý..
Ra khỏi văn phòng, Bắc Dật Phong gọi điện cho Bắc Vũ Đường, nghe được giọng nói mềm mại của cô ở đầu bên kia, đôi môi vẫn mím chặt hơi nhếch,
"Vũ Đường, mấy ngày này đừng đi loạn, tan học lên xe về ngay nhé." "Làm sao vậy? Có phải xảy ra chuyện gì rồi không?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Nghe Bắc Dật Phong quan tâm mình, tâm tình của Bắc Vũ Đường rất phức tạp. Bố cục đã xong, y cũng nằm trong đó.
"Không có việc gì, mấy ngày này em cứ ngoan ngoãn ở nhà đi." Bắc Dật Phong dặn dò.
Những người đó ra tay với Triệu Bảo Nhi, y lo lắng cũng sẽ ra tay với Bắc Vũ Đường.
"Được." Bắc Vũ Đường đáp.
Điện thoại vừa ngắt, Bắc Dật Phong lại gọi một cuộc điện thoại khác.
"Ai vậy?" Bắc Dật Phong vừa nghe được giọng nói lạnh băng bên kia điện thoại, chẳng thèm để ý,
"Là tôi. Tôi muốn phiền cậu tra cho tôi một chuyện, video trên mạng hôm qua từ đâu đăng lên. Còn nữa, vị trí hiện tại của Bảo Nhi." "Đây là hai việc, giá gấp đôi." "Không thành vấn đề. Nếu cậu có thể giải quyết chuyện này trong ba ngày, tôi trả gấp đôi tiếp cho cậu." "Được. Trong ba ngày, sẽ có tin tức." Bắc Dật Phong đứng ở tầng hai mươi, nhìn phong cảnh bên ngoài qua cửa sổ kính, tất cả đều trở nên bé nhỏ. Mà trên đỉnh, giống như có một chúa tể đang điều khiển vận mệnh mọi người.
Y có cảm giác trên đầu mình có một bàn tay vô hình nắm giữ bọn họ.
Cảm giác bị người ta tính kế càng ngày càng mãnh liệt.
Bắc Dật Phong thở một hơi dài, kéo màn lại, trở lại ghế, mở máy tính lên, bắt đầu công việc.
Một bên khác, Bắc Vũ Đường hoàn thành việc học, điện thoại lại vang lên, Phượng Minh gọi tới.
Sau khi cô vừa ấn nút nghe, anh đã nói,
"Anh ta bắt đầu tra xét." "À." Bắc Vũ Đường đạm nhiên đáp.
Kết quả này thật bình thường, chỉ là đáp án cuối cùng, chắc chắn sẽ rất xuất sắc.
Bắc Vũ Đường rất chờ mong ngày đó đến.
"Đúng rồi, đừng để đối phương tra ra một cách dễ dàng. Nếu không, độ tin cậy sẽ không cao." Bắc Vũ Đường nhắc nhở một tiếng.
"Uhm." Phượng Minh đáp.
Trong khu nhà thường dân ở thành phố H, tiếng đổ vỡ vang lên trong một căn nhà, ai đi qua cũng ngó đầu lại nhìn, nhưng không ai dám lên xem một cái.
Trong phòng, mặt Lâm Tuyết Mai bị cào chảy máu, trốn mình trong góc, nhìn đứa con gái đang không ngừng đập phá, bị sự dữ tợn của con gái mình dọa sợ.
"Tôi bị huỷ rồi! Bị huỷ rồi! AAAAA!" Triệu Bảo Nhi cuồng loạn gào khóc.
"Tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy!" Triệu Bảo Nhi căm tức nhìn Lâm Tuyết Mai,
"Không phải bà định tìm người đối phó cô ta sao? Vì sao còn chưa động thủ, vì sao người bị huỷ hoại lại là tôi?!" Lâm Tuyết Mai bị cô ta chất vấn đến câm nín, chính xác hơn là, bà ta không dám nói sự thật.
Bà ta định huỷ Bắc Vũ Đường, nhưng bà ta ngàn vạn lần không ngờ, bọn họ sẽ bắt sai người.
Lâm Tuyết Mai biết sự đáng sợ của mạng xã hội, trước khi Triệu Bảo Nhi tỉnh lại, bà ta đã sớm giấu hết đồ điện tử đi, sợ cô ta không chịu được. Nào ngờ, bà ta mới ra ngoài mua đồ, di động quên ở nhà bị Triệu Bảo Nhi tìm được, để cô ta thấy tin tức.
Triệu Bảo Nhi ngã ngồi trên đất, cả người đều điên khùng.
Video trên mạng đã huỷ diệt cuộc sống của cô ta. Hôn sự của cô ta và Kỳ Dã bị giải trừ chỉ là bước đầu tiên. Dần dần, cô ta sẽ bị loại khỏi vòng thượng lưu, không thể sống trong thế giới đó nữa.
Triệu Bảo Nhi nhìn căn phòng nhỏ hẹp này, còn chẳng rộng bằng phòng quần áo của cô ta.
Chẳng lẽ sau này cô ta chỉ có thể sống ở đây, sống một cuộc sống bình đạm không có gì mới lạ sao?