Bắc Quốc Vinh nhấc chân đá bà ta đi, “Con điếm thối tha nhà mày, đừng nghĩ mày cầu xin tao thì tao sẽ tha cho mày.
Hôm nay không phải mày đi tìm thằng con hoang kia à, có lấy được tiền không?”
“Không, không có.” Trương Phương khóc lóc nói.
“Mày nói cái gì?” Bắc Quốc Vinh hung ác trừng mắt lên.
Trương Phương sợ run người, rụt cổ, kinh sợ nhìn ông ta.
Bắc Quốc Vinh trực tiếp tiến lên, bóp chặt cổ bà ta, “Lần trước cầm mấy nghìn tệ, lần này qua lại không cho mày một tệ nào?”
Trương Phương vội vàng giải thích, “Nó, nó thật sự không có tiền.”
Bắc Quốc Vinh người đầy lệ khí, “Không có tiền, chẳng lẽ không bảo nó đi tìm đại tiểu thư nhà giàu kia xin à? Gọi điện bảo thằng con mày câu dẫn con tiểu thư kia, đến lúc nó thành người Bắc gia rồi, còn không có tiền chắc.”
Trương Phương vội vàng đáp, “Được, được, mai tôi sẽ gọi cho nó.”
“Mai?” Bắc Quốc Vinh trừng đôi mắt hung ác của mình lên, “Gọi ngay bây giờ cho tao!”
“Nhưng mà...” Trương Phương còn chưa nói xong, Bắc Quốc Vinh đã tát bà ta một cái.
“Bảo mày gọi thì mày gọi đi!”
Trương Phương ngậm nước mắt, run rẩy đứng lên, bà ta vừa đứng dậy đã nghe tiếng Bắc Quốc Vinh hầm hừ hỏi, “Mày đi đâu?”
Trương Phương sợ rụt cổ, khiếp đảm nói, “Tôi...!Tôi...!Tôi đi lấy di động.”
Bắc Quốc Vinh không nói gì thêm, chỉ là không kiên nhẫn thúc giục, “Nhanh lên, dong dài cái gì.”
Trương Phương run rẩy, ba bước cũng thành hai bước, vội cầm di động, gấp gáp gọi vào số của Bắc Thần dưới cái nhìn chằm chằm của Bắc Quốc Vinh.
Trước kia Bắc Thần không có di động, di động này là Bắc Vũ Đường mua cho cậu.
Trong danh bạ của Bắc Thần chỉ có hai số, một là của Bắc Vũ Đường, hai là của Trương Phương.
Nửa đêm, Bắc Thần luôn ngủ không sâu đột nhiên nghe được động tĩnh, nghiêng đầu thì thấy di động đang rung lên.
Cậu nghi hoặc cầm di động, chỉ có hai người có số của cậu mà thôi.
Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình, Bắc Thần khẽ cau mày, nhanh chóng nhấn nghe, đầu bên kia nhanh chóng truyền đến giọng nói run rẩy của Trương Phương.
“Thần Thần, là mẹ đây.”
Bắc Quốc Vinh nghe bà ta nói nhảm, quát, “Mày còn lằng nhằng cái gì!”
“Ông đừng giận, tôi nói ngay đây.”
Bắc Thần nghe được giọng Bắc Quốc Vinh, lại nghe giọng mẹ mình, đã đoán được là chuyện gì, “Có phải ông ta lại đánh mẹ không?”
Trương Phương không trả lời vấn đề của cậu, nói thẳng, “Thần Thần, mẹ muốn dặn con một chuyện.
Bắc tiểu thư kia là cô gái tốt, nếu con thích cô ấy, thì nhân lúc hai đứa còn trẻ, theo đuổi cô ấy, tương lai cưới về làm vợ đi.”
Bắc Quốc Vinh dường như rất không vừa lòng với lời bà ta nói, cướp di động qua, thuận tay đẩy bà ta qua bên.
Trương Phương bị đâm vào góc bàn, đau quá hét toáng lên, “A!”
Bắc Quốc Vinh nhăn mày lại, đạp một chân qua, giận dữ không vui hét, “Quỷ gào à!”
Trương Phương lập tức ngậm miệng, hai mắt đẫm lệ nhìn ông ta.
Đầu kia điện thoại, Bắc Thần nghe được rành mạch, gân xanh trên trán nhô lên, tay cầm di động cũng trở nên trắng.
Bắc Quốc Vinh quả nhiên ra lệnh cho Bắc Thần, “Thằng nhãi mày nhanh chóng thu phục con bé nhà giàu kia, biến nó thành người của mày đi.
Nếu nó không muốn, mày có thể bỏ thuốc, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, khiến nó mang thai con mày, mày chính là con rể Bắc gia.”
Bắc Thần rốt cuộc không nghe được nữa, trực tiếp ngắt điện thoại.
Sau đó, cậu biến mất khỏi phòng.
Tút tút tiếng báo đường dây bận khiến Bắc Quốc Vinh đang thao thao bất tuyệt ngừng lại.
Ông ta nhìn điện thoại bị ngắt, tức giận chửi ầm lên, “Đồ con hoang đáng chết, dám ngắt điện thoại của ông mày!”
Ông ta âm trầm nhìn Trương Phương, “Thằng con hoang mày sinh con mẹ nó dám ngắt điện thoại của ông!”
Nói rồi, ông ta trút toàn bộ tức giận với Bắc Thần lên người Trương Phương, đấm đá bà ta.
Trương Phương không dám phản kháng, mặc ông ta hành hung mình, chỉ không ngừng khóc thút thít.
Đánh một hồi lâu, Bắc Quốc Vinh đánh mệt, cũng tỉnh rượu.
Ông ta nhìn người cuộn mình trên đất, “Dậy, đừng có giả chết ở đó.”
Trương Phương không dám không nghe lời ông ta, nhịn đau bò dậy.
“Lại đây hầu hạ ông.” Bắc Quốc Vinh ra lệnh.
Trương Phương ngoan ngoãn đi lên, bắt đầu giúp ông ta cởi áo, tháo thắt lưng.
“Sao mày lại thối nát vậy nhỉ, thích bị ngược.” Bắc Quốc Vinh vừa làm vừa thô lỗ lưu lại vết thương trên người Trương Phương, mà tình dục nơi đáy mắt bà ta cũng đậm dần.
Cả người Trương Phương đỏ bừng, mở miệng cãi lại, “Tôi...!Tôi không có.”
Bắc Quốc Vinh châm biếm một tiếng, “Đừng tưởng ông không biết là mày mẹ nó thích ông mày chà đạp mày.
Tao càng chà đạp mày, thân thể mày phản ứng càng mãnh liệt, còn không phải là tiện à.
Mày mẹ nó đúng là một tiện nhân.”
Bắc Quốc Vinh hung hăng bóp cổ Trương Phương, tựa như muốn bóp chết bà ta.
Sắc mặt Trương Phương đỏ bừng, không biết là vì khó thở hay là vì tình dục.
Bắc Quốc Vinh là người cảm nhận trực tiếp là người rõ ràng nhất, phản ứng của bà ta đã nói lên tình huống của bà ta.
Đáy mắt ông ta tràn đầy chán ghét, hung tợn vũ nhục, “Tiện nhân, có phải mày rất thích tao không...”
Bên kia, Bắc Thần đã lặng yên tiến đến khu nhà lều.
Từ sau khi đi theo Bắc Vũ Đường, cậu đã không còn đến nơi này.
Khu nhà lều đêm khuya rất yên tĩnh, đường phố nhỏ hẹp tối tăm được một ngọn đèn nhỏ chiếu sáng.
Bắc Thần đi vào khu nhà lều, từng bước tiến về nơi sâu nhất.
Mười lăm phút sau, cậu thấy căn nhà đã lâu không về.
Bắc Thần đạp lên đống đồ chất cao, nhảy vào tầng hai.
Cậu đang định yên lặng lẻn vào, tay lại ngừng lại giữa không trung, đoạn đối thoại bên trong rõ ràng lọt vào tai cậu.
Hai người trong phòng vừa đại chiến xong.
Bắc Quốc Vinh đã không còn sức lực nằm bên.
Trương Phương mặt chưa đã thèm, thoáng nhìn qua Bắc Quốc Vinh thở hổn hển bên cạnh, trong lòng có chút tiếc nuối.
Bắc Quốc Vinh thở mạnh, nghiêng đầu nhìn thấy vẻ mặt thèm thuồng của Trương Phương, biết bà ta còn chưa thoả mãn, trong mắt tràn đầy chán ghét.
“Mẹ nó, đúng là một con tiện nhân thiếu **.” Bắc Quốc Vinh nhục mạ.
Trương Phương cắn môi, vẻ mặt vô tội và uỷ khuất nhìn ông ta.
Bắc Quốc Vinh ghét nhất chính là lúc bà ta làm bộ làm tịch thế này, không chút khách khí châm chọc, “Thu lại vẻ mặt ghê tởm của mày đi.
Mày như thế chỉ có đứa con hoang kia mới tin thôi.”
“Đứa con hoang kia nghĩ mày không rời được mày, con mẹ nó, là con đàn bà mày không rời được tao.
Không có tao thì ai thoả mãn ham mê biến thái kia của mày.” Bắc Quốc Vinh nói rồi, lại bắt đầu động thủ.
Trương Phương không kháng cự, ngược lại đáy mắt lộ ra hưng phấn.
Bắc Quốc Vinh chú ý thấy biểu tình của bà ta, chán ghét nơi đáy mắt càng đậm.
Người bên ngoài đều nghĩ ông ta thô bạo, không phải là người.
Bọn họ không biết là kẻ ghê tở nhất chính là người phụ nữ hạ tiện này.
Con mụ này quả là có bệnh, thích bị ngược!
Mày ngược nó càng tàn nhẫn thì nó càng thích, tựa như là bị nghiện rồi.
Trương Phương không nói gì, càng yên lặng mặc ông ta nhục nhã, động tác thô lỗ của ông ta không những không khiến bà ta phản cảm mà còn đỏ mặt, không ngừng ngâm nga tựa thích tựa đau.
“Nói, có phải chỉ có tao mới thoả mãn được mày không?” Bắc Quốc Vinh hung tợn hỏi.
Trương Phương đã lâm vào tình dục đáp lại hắn, “Đúng vậy, ông nói không sai.”
Lại một trận đại chiến qua đi, hai người mới hoàn toàn ngừng lại.
Bắc Quốc Vinh nằm trên giường, nhớ đến một chuyện, “Mai mày bảo thằng con hoang kia nhanh chóng giải quyết con bé nhà giàu kia đi.”
“Tôi có một cách hay, có thể khiến chúng ta sau này tiền tài không tiêu hết.” Trương Phương dựa vào đầu giường, thở dốc.
“Cách gì?”
“Bỏ thuốc đại tiểu thư kia, sau đó chụp ảnh khoả thân của nó.
Đám người có thân phận như chúng nó rất yêu quý thân phận mình, chắc chắn sẽ đi vào khuôn khổ.” Khuôn mặt Trương Phương âm lãnh cười.
Cùng lúc đó, Bắc Thần trốn bên ngoài cửa sổ nghe rành mạch từng câu từng chữ bà ta nói.
Cậu hoàn toàn không thể tin phương thức độc ác này lại từ miệng mẹ mình nói ra.
Bắc Quốc Vinh nghe thế, đôi mắt sáng ngời, “Cách hay!”
Như vậy, họ cũng không cần thằng nhãi ranh kia nữa, có thể trực tiếp uy hiếp con tiểu thư nhà giàu kia rồi.
Có nhược điểm này trong tay, đời này không lo ăn mặc nữa.
Bắc Quốc Vinh nghĩ đến những ngày tháng sau này, tâm tình trở nên rất tốt.
“Hahaha, vẫn là mày thông minh.
Chẳng trách thằng con hoang kia bị mày đùa bỡn trong tay.” Bắc Quốc Vinh hưng phấn nói, “Thằng con hoang kia chỉ sợ đến chết cũng không biết, mày cố ý không rời khỏi tao là để tao ngược đánh nó.”
Bắc Quốc Vinh tuy khốn nạn, nhưng không ngu.
Sao ông ta co thể không nhìn ra thái độ của Trương Phương với Bắc Thần được.
“Đều nói độc nhất là lòng dạ đàn bà, quả là không sai.” Bắc Quốc Vinh hung hăng nhéo ngực Trương Phương.
Trương Phương ăn đau hô lên một tiếng, nhưng không ngăn cản, mặc ông ta chọc ghẹo, má dần đỏ ửng, vẻ mặt mị hoặc nhìn qua.
Bắc Quốc Vinh thấy bà ta như thế, biết bà ta bắt đầu thèm, chỉ là ông ta không có dự định đó, thu tay lại.
Ông ta vừa thu thay về, trên mặt Trương Phương hiện lên nét mất mát.
Bắc Thần đứng ngơ ngác ở đó, đầu óc trống rỗng.
Vì sao không phủ nhận? Vì sao không cãi lại?
Bắc Thần hồi tưởng lại quá khứ, hồi tưởng lại những việc Trương Phương làm gần đây.
Chân tướng cậu cố gắng không vạch trần, vào giây phút này, đã không thể tiếp tục lừa dối che giấu được nữa.
Nhiều năm nay, tình thương của bà ta là giả.
Nhiều năm nay, sự ép dạ cầu toàn của bà ta cũng là giả.
Nhiều năm nay, bà ta mang theo mặt nạ dối trá lừa gạt cậu.
Vì sao?
Không phải cậu là con trai bà sao? Vì sao lại đối xử với cậu như vậy?
Câu hỏi này cũng nhanh chóng nhận được đáp án.
Bắc Quốc Vinh chậm rì rì nói, “Thằng con hoang kia không phải con tao, tao không đau lòng, nhưng mà mày đấy, nó bò từ bụng mày ra, mày đúng là bỏ được.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, mày còn độc ác hơn cả hổ dữ.”
Vừa nói đến Bắc Thần, sắc mặt Trương Phương lạnh xuống.
Cuộc sống của bà ta bây giờ đều là do nó làm hại, sao bà ta có thể thích nó.
Bà ta hận không thể bóp chết nó, nhưng mà tưởng tượng đến việc nó chết rồi thì không phải tội mình chịu đều là nhận không à? Bà ta muốn nó cũng nếm trải những đau khổ này, khiến nó bị tra tấn giống mình.
Trương Phương vừa đối xử tốt với Bắc Thần, vừa lợi dụng cậu, khiến cậu cam tâm tình nguyện chịu tội vì mình.
Nhìn cậu bị Bắc Quốc Vinh tra tấn, trong lòng bà ta rất vui sướng.
Trước kia bà ta rất sợ bị Bắc Quốc Vinh đánh, nhưng bị đánh lâu, không biết từ khi nào, bà ta thích cảm giác này.
Cảm giác biến thái này khiến bà ta cảm thấy thật trơ trẽn, nhưng thân thể và tinh thần lại rất hưởng thụ cảm giác đau đớn cực hạn kia.
Sở dĩ bà ta biến thành như vậy, nói đến cùng đều vì Bắc Thần hại.
Nếu không có cậu, bà ta sẽ không bị bắt gả cho Bắc Quốc Vinh, sẽ không có ham mê biến thái kia.
Tất cả đều là lỗi của Bắc Thần!
“Thằng con hoang kia ấy à, tôi ước gì nó đi tìm chết.” Trương Phương âm ngoan nói, đáy mắt tràn đầy hận ý.
Bắc Thần đứng ngoài cửa sổ, xuyên qua khe hở nhìn được hận ý bỏng cháy nơi đáy mắt Trương Phương, ngực như bị đâm, đau đến mức khiến ánh mắt u ám của cậu thay đổi.
Tới giờ cậu vẫn tự nhủ là bà ta yêu mình.
Thì ra bà ta còn hận mình hơn cả người đàn ông kia.
Thân thể Bắc Thần khẽ run, năng lượng khủng bố không tự giác tụ ở trong tay, muốn phá huỷ tất cả.
Cùng lúc đó, Bắc Vũ Đường đang ngủ bị âm thanh nhắc nhở của hệ thống làm bừng tỉnh.
[Đinh, ký chủ chú ý, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện đang không ngừng tăng lên, thỉnh ký chủ nhanh chóng ngăn cản.]
Bắc Vũ Đường giật mình bừng tỉnh.
Nửa đêm rồi mà Bắc Thần còn gặp chuyện gì vậy!
Bắc Vũ Đường xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo, đẩy cửa phòng bên cạnh ra, trong phòng trống không.
Đáng chết, nửa đêm rồi, cậu còn đi đâu.
Bắc Vũ Đường lấy di động ra gọi cho Bắc Thần, tiếng chuông vang lên ở phòng bên cạnh.
Bắc Vũ Đường đi đến trước bàn, cầm di động của cậu, mở lịch sử cuộc gọi.
Trước cuộc gọi của cô còn có một cuộc gọi khác, nhìn cái tên trên đó, Bắc Vũ Đường biết là hỏng rồi.
Nhân tố có thể khiến Bắc Thần hắc hoá, chỉ có một sự kiện đó.
Bắc Vũ Đường xuống tầng hầm, lên xe thể thao.
Trong bóng đêm, tiếng xe thể thao gầm rú vút qua, tốc độ đạt đến cực hạn.
“Chỉ số hắc hoá của cậu ấy đang là bao nhiêu?” Bắc Vũ Đường vừa lái xe, vừa chú ý hướng đi bên kia.
[Giờ chỉ số hắc hoá đã đạt tới 30%.]
“Chỉ số hắc hoá đạt bao nhiêu là không thể ngăn cản?” Bắc Vũ Đường hỏi.
[Khi chỉ số hắc hoá của Boss phản diện khi đạt 90% là không thể ngăn cản.] Minh bình tĩnh nói.
“Giờ chỉ số hắc hoá của cậu ấy còn đang tăng sao?”
[Chỉ số hắc hoá không ổn định, lúc cao lúc thấp.]
Kiếp trước Bắc Thần nghe được tin tức kia, trực tiếp hắc hoá, giết chết cha mẹ mình, chỉ số hắc hoá tăng vọt.
Bây giờ chỉ số lúc cao lúc thấp, cuối cùng là chưa đến bước đó.
Bắc Vũ Đường đánh lái, rẽ xong, đường thẳng, cô hung hăng giẫm chân ga, xe phóng vụt đi tiếp.
Lúc Bắc Vũ Đường đang trên đường tới, nội tâm của Bắc Thần lúc này như bị đặt trong chảo dầu nóng, đáy mắt lập loè ánh sáng đen tối không rõ, dị năng khủng bố tụ lại trong tay khi sáng khi tối.
Hai người trong phòng hoàn toàn không biết uy hiếp đến gần, vẫn nói chuyện không coi ai ra gì.
Bắc Quốc Vinh nhéo hàm dưới Trương Phương, “Chậc chậc, nếu để đứa con hoang kia biết người mẹ nó luôn bảo vệ lại nghĩ như vậy, không biết có tự tay giết mày không?”
Trương Phương cười lạnh một tiếng, “Nó sẽ không bao giờ biết.”
Bà ta quá rõ ràng tính cách của cậu.
Trước đến nay, trước mặt cậu, bà ta vẫn luôn sắm vai rất tốt, cậu chưa từng nghi ngờ bà ta.
Dù có một ngày cậu nghi ngờ, bà ta cũng có cách khiến nó biến mất.
Bắc Quốc Vinh nghiêng đầu nhìn người phụ nữ này, đúng là âm độc. Nói đến tàn nhẫn và âm độc, ông ta có giục ngựa cũng không đuổi kịp.
Có câu hổ dữ không ăn thịt con, người phụ nữ này còn tàn nhẫn và ngoan độc hơn cả hổ dữ.
Bắc Quốc Vinh nhéo cằm bà ta, cười lạnh, “Mày đúng là tự tin.
Dù thế nào, gần đây chúng ta còn cần nó.
Mày đừng có mà lộ ra dấu vết.
Đến lúc nó hẹn được Bắc Vũ Đường ra, chụp được ảnh khoả thân của con bé đó, mày muốn làm gì nó thì làm.”
Bắc Quốc Vinh nói đến ảnh khoả thân, đáy mắt tràn đầy dân dục.
Trương Phương quá hiểu người đàn ông bên gối này của mình, bà ta cười nói: “Chỉ sợ ông không đơn giản chỉ lấy ảnh khoả thân nhỉ?”
Bắc Quốc Vinh cười khà khà, “Vẫn là mày hiểu tao.
Cải trắng ngon như vậy đặt trước mặt, nào có đạo lý không ăn?”
“Ông không sợ nó bắn ngược à?”
“Sợ cái gì? Đàn bà sau khi không còn cái kia, đều khăng khăng một mực.
Tao có thể nếm thử mùi vị của đại tiểu thư quyền quý, vẫn ít nhiều nhờ mày ra cách hay.” Bắc Quốc Vinh cười vô sỉ, “Nhưng mày yên tâm, đến lúc đó, dù tao có ăn nó rồi cũng sẽ không bỏ mày.”
Trương Phương dựa sát qua, “Vậy là tốt rồi.”
Bắc Thần luôn đứng ngoài cửa sổ nghe họ nói chuyện, nghe họ bày mưu đặt kế đối phó Vũ Đường.
Người đàn ông kia còn muốn duỗi độc trảo về phía Vũ Đường! Chỉ số hắc hoá của cậu không ngừng tăng lên.
[Ký chủ chú ý, chỉ số hắc hoá của Boss phản diện đã gần 60%.]
F*ck! Lại xảy ra chuyện gì rồi?! Sao đột nhiên lại tăng nhiều như vậy?!
May mà cô đã đến giao lộ giữa khu nhà lều và nội thành.
Vào khu nhà lều một đoạn, xe không thể chạy tiếp, chỉ có thể đi bộ.
“Hệ thống, share vị trí cho tôi.” Bắc Vũ Đường vội vàng nói.
Cô chưa từng tới nhà Bắc Thần, chỉ biết là ở vùng này, không biết vị trí cụ thể.
[5 điểm.]
“Thành giao.”
Cô vừa dứt lời, trong đầu nhiều ra một điểm đến.
Cùng lúc đó, Bắc Quốc Vinh và Trương Phương đang chuẩn bị ngủ thì bị một tiếng vang lớn, cùng tiếng thuỷ tinh vỡ doạ sợ.
Sâu ngủ của hai người bị âm thanh bất ngờ này doạ chạy.
Hai người định thần nhìn lại, không ngờ người đến lại là Bắc Thần.
Nó...!Sao nó lại ở đây!
Đây là suy nghĩ đồng thời xuất hiện trong đầu Bắc Quốc Vinh và Trương Phương.
Khí thế phát ra trên người Bắc Thần lại làm hai người chấn trụ.
Trương Phương phản ứng lại trước tiên, “Thần Thần, con...!Sao con lại ở đây?”
Bắc Thần không để ý đến bà ta, từng bước một đi về phía hai người.
Trương Phương và Bắc Quốc Vinh đối mặt với đôi mắt đỏ máu của cậu, trong lòng khẽ run.
Bộ dáng của cậu lúc này quá khủng bố, khiến họ không tự giác sinh ra sợ hãi.
“Nhãi ranh, ánh mắt đó của mày là sao? Dám nhìn ông mày như vậy, ông đào mắt mày!” Bắc Quốc Vinh theo thói quen uy hiếp cậu.
Khoé môi lạnh lẽo của Bắc Thần cong lên, miệng tràn ra một âm thanh “A” mang đầy khinh miệt..