Tác giả: Vân Phi MặcNăm người vừa nghe tiếng thì đã thấy một bóng người xuất hiện trước mặt mình, sau đó, cả năm cùng ngã xuống, tứ chi run rẩy, miệng sùi bọt mép.
Khi Bắc Vũ Đường nhìn Tiểu Mặc Nhi thì đã thấy Vương Hổ kia che mắt, không ngừng kêu rên.
"Đại Hương, lấy dây thừng ra đây."
Đại Hương sớm đã bị dọa, khi nghe Bắc Vũ Đường gọi thì mới tỉnh táo lại, vội quay vào phòng, lúc đi ra thì cầm theo một bó dây thừng.
Buộc chặt sáu người này lại, rải phấn bột lên người chúng, cuối cùng sáu người ngừng run, bọt mép cũng biến mất.
Bắc Vũ Đường ngồi trên ghế, lạnh lùng nhìn sáu người, "Nói đi, mục đích của các ngươi?"
Vương Hổ còn đang kêu rên, âm thanh đó khiến người ta thấy rất phiền.
"Ngươi còn kêu, cắt lưỡi ngươi."
Vương Hổ nghe xong, sợ quá ngậm miệng lại.
Bọn họ đã hiểu, mình đá phải ván sắt rồi.
Vốn tưởng chỉ có hai nữ tử yếu đuối cộng thêm một hài tử, chẳng phải sẽ mặc mình nhào nặn sao, nhưng giờ xem ra là mình hiểu lầm.
Bọn họ còn không thắng được một hài tử, càng đừng nói tới hai người còn lại.
"Nói đi."
"Chúng ta chỉ là tới tìm Tưởng tú tài đòi tiền. Nếu các ngươi không phải người nhà của Tưởng tú tài, chúng ta rời đi là được." Vương Hổ mở miệng.
"Tới tìm Tưởng tú tài?" Bắc Vũ Đường cười nhạo một tiếng, "Hỏi lại các ngươi lần cuối. Nếu các ngươi thành thật trả lời, mắt của các ngươi còn. Nếu các ngươi không thành thật, vậy thì khó giữ. Còn độc trên người các ngươi, nếu không muốn giải thì cứ giữ bí mật đi, mang theo bí mật này vào quan tài. Các ngươi nghĩ kỹ rồi trả lời."
"Chúng ta thật sự tới tìm Tưởng tú tài đòi tiền, ta..."
Bắc Vũ Đường trực tiếp ngắt lời hắn, "Các ngươi có thể đi rồi. Đại Hương, cởi trói cho chúng."
Đại Hương tuy không hiểu, nhưng vẫn nghe lời Bắc Vũ Đường, cởi trói cho sáu người.
Sáu người hoảng hốt rời đi, chúng vừa đi, Đại Hương mới hỏi, "Mộc tỷ tỷ, không phải chưa hỏi ra sao, vì sao lại thả chúng chạy?"
"Không vội, chúng sẽ trở về."
Lại nói đám người Vương Hổ, sau khi vội vàng rời đi.
"Đến chỗ thần y. Chờ giải độc xong, lại tính sổ với chúng!" Vương Hổ hung tợn nói.
Năm người còn lại gật đầu.
Ở phố chính có một y quán cũ, ngày xưa có rất ít người tới đây. Nhưng ba ngày trước, một thiếu niên thanh tú xuất hiện ở nơi này, hắn cứu sống một ông lão đang bên bờ cái chết, lại chữa khỏi cho phú thương đã bị bệnh mười năm, nhất thời thanh danh vang dội.
Y quán này cũng bởi vậy mà náo nhiệt lên, người tới khám nối liền không dứt.
Vị thần y này bình dị gần gũi, bá tánh nghèo khổ tới khám thì không lấy một xu, thậm chí còn sẽ cho không tiền thuốc, người nhân hậu thiện lương như vậy, được bá tánh trấn Thanh Sơn tôn sùng là thần y.
Đoàn người Vương Hổ tới nơi này, chưa vào cửa đã kêu la.
"Thần y cứu mạng, thần y cứu mạng."
Đám người kia lộn xộn chạy vào y quán, thiếu niên kia nhìn sáu người, "Tạm thời đừng nóng, từng người một."
Vương Hổ xông lên đầu tiên, "Mắt ta bị châm đâm vào, giờ đau đớn khó chịu, ngài xem giúp ta với."
Tiết Thiên đi lên trước, vạch mắt hắn ra, "Mắt ngươi cần xử lý ngay, nếu không kịp thời lấy châm ra, hai mắt này sẽ mù."
Vương Hổ nghe vậy, lập tức tru lên, "Thần y, ngài phải cứu ta."
"Ngươi buông tay ta ra, ta đi lấy đồ."
Vương Hổ lập tức buông tay ra.
Tiết Thiên mang tới một cục đá màu đen, vạch mắt Vương Hổ ra, nam châm xẹt qua trước mắt hắn, ngân châm bị hút ra.
"A!" Vương Hổ đau đớn kêu thảm.
Máu tươi phụt ra từ mắt hắn, năm người xung quanh thấy vậy, hét toáng lên, "Hổ ca, mắt ngươi đổ máu rồi!"
Vương Hổ vốn đã rất đau, nghe chúng nói thế, tiếng hét càng lớn, "Thần y, mắt ta có phải sẽ mù không? Đau quá, mắt ta đau quá!"
Tiết Thiên nhìn ngân châm, lại nhìn máu loãng màu đỏ sậm chảy ra từ mắt hắn.
"Châm này có độc." Tiết Thiên kinh ngạc nói.
"Cái gì?! Có độc?!!" Vương Hổ trắng mặt, "Thần y, ta sẽ chết sao? Ta còn chưa muốn chết."
"Đừng nóng vội, để ta xem đây là độc gì."
Tiết Thiên bắt đầu nghiên cứu, chỉ là mày càng lúc càng nhíu chặt, "Ta rịt thuốc cho ngươi trước."
Tiết Thiên xử lý xong vết thương của Vương Hổ xong thì lại kiểm tra cho những người khác.
"Các ngươi đều trúng độc."
Năm người cùng gật đầu.
"Thần y, chúng ta trúng độc gì vậy?"
Tiết Thiên kiểm tra kỹ càng, mặt nặng nề, "Là độc xà đằng."
Năm người chưa từng nghe loại độc này, "Độc này có thuốc giải không?"
Tiết Thiên nhíu mày, "Muốn giải độc xà đằng cần biết mười tám loại thảo dược mà người chế độc dùng. Nếu thử giải từng loại cũng được, chỉ là rất tốn thời gian và công sức, hơn nữa sáu người các ngươi căn bản không có thời gian chờ đến lúc đó."
"Vậy phải làm sao bây giờ?!" Sáu người vô cùng sợ hãi.
"Vì sao các ngươi trúng độc?" Tiết Thiên hỏi.
Sáu người nhìn nhau, không ai trả lời, ai cũng chột dạ không nói.
Tiết Thiên tuy đơn thuần lương thiện nhưng cũng không ngốc, nhìn mấy người này thì biết chắc chắn là đã đắc tội ai rồi.
"Các ngươi nói đi. Ta có thể tìm người hạ độc xin thuốc giải cho các ngươi."
"Này......"
Sáu người không nói gì, một đám không tự giác nhìn Vương Hổ.
Tiết Thiên cũng nhìn theo ánh mắt của chúng về phía Vương Hổ, "Đôi mắt của ngươi không thể chậm trễ, nếu trong vòng ba ngày không giải được độc, hai mắt này chắc chắn mù."
Trong tình huống này, Vương Hổ không thể không khai ra.
Sau khi để mấy người này về, Tiết Thiên thu dọn đồ đạc rời khỏi y quán, dựa theo vị trí sáu người Vương Hổ nói mà đi. Hắn đứng trước cửa, nhìn đình viện sáng đèn, đi lên gõ cửa.
Ba người đang ngắm trăng ngoài đình đột nhiên nghe được tiếng gõ cửa thì có chút kinh ngạc.
"Chẳng lẽ mấy tên vô lại kia về rồi." Đại Hương lo lắng nhìn cửa viện.
"Có lẽ vậy."
Đại Hương đứng dậy, chuẩn bị mở cửa, lại bị Bắc Vũ Đường ngăn cản.
"Muội ngồi đó đi, ta đi mở cửa." Bắc Vũ Đường ấn nàng ấy về, đi thẳng về phía cửa viện.
Cửa viện mở ra, khi thấy người đứng bên ngoài, đôi mắt nàng hơi nheo lại.
Là hắn!
Bắc Vũ Đường lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiết Thiên, nếu ánh mắt có thể giết người thì chắc lúc này Tiết Thiên trước mắt nàng đã chết.
Tiết Thiên chú ý tới biểu cảm của Bắc Vũ Đường, nghi hoặc hỏi, "Cô nương biết tại hạ sao?"
"Không biết." Bắc Vũ Đường lãnh đạm trả lời, "Không biết các hạ là người phương nào, vì sao đêm khuya tới gõ cửa?"
Tiết Thiên chắp tay thi lễ với Bắc Vũ Đường, "Tại hạ là Tiết Thiên, hôm nay tới quấy rầy cô nương là vì sáu người trúng độc xà đằng."
"Nếu Tiết đại phu tới vì sáu người họ, mời về đi."
"Cô nương, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp." Tiết Thiên chặn lại cánh cửa sắp bị đóng.
Bắc Vũ Đường nở nụ cười lạnh, "Cứu mấy người muốn giết chúng ta? Đầu ngươi bị lừa đá, hay đầu ta bị lừa đá thế?"
Tiết Thiên ngẩn cả người, hoàn toàn không ngờ lời thô tục như vậy sẽ phát ra từ miệng một nữ tử mỹ mạo như vậy.
"Cô nương lúc này vẫn còn tốt, không bị thương tổn, không bằng buông tha cho mấy người bọn họ, cũng coi như là tích công đức. Sau việc này, hẳn mấy người họ sẽ không tái phạm. Sao cô nương không khoan thứ cho mấy người họ?" Tiết Thiên khuyên.
Bắc Vũ Đường nghe luận điệu của hắn, nụ cười bên môi trào phúng không nói nên lời.
Thật đúng là lương thiện vô song, nhưng mà, khi hắn mắt lạnh nhìn nàng bị bọn khốn kia ngược đãi, sự lương thiện của hắn ở đâu?
Với đám người hung ác vô cùng như vậy, hắn vẫn có thể lương thiện đối xử, mà với nàng lại thờ ơ lạnh nhạt.
Sự lương thiện của hắn thật sự khiến người khác buồn nôn.
Tiết Thiên cảm nhận được sự lạnh lẽo tản ra từ nàng, cũng không hiểu lắm, chẳng lẽ lời mình vừa nói không đúng ở đâu sao?!
"Tiết đại phu, ta hỏi ngươi, nếu ta và người nhà ta không có bản lĩnh tự bảo vệ mình, ngươi có từng nghĩ cô nhi quả phụ chúng ta sẽ có kết cục thế nào không? Bởi vì chúng ta không bị tổn thương thì có thể làm lơ tội ác của kẻ phạm tội sao?"
Đại Hương và Tiểu Mặc Nhi đã đi đến bên người Bắc Vũ Đường, mắt lạnh nhìn Tiết Thiên, trong mắt là chán ghét không thèm che giấu.
"Chuyện này..." Tiết Thiên bị hỏi đến nghẹn, nhất thời không trả lời được.
"Ta lại hỏi một câu khác, nếu ngươi có thể trả lời, ta giao thuốc giải cho ngươi."
"Là câu gì?"
"Lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn?" Ánh mắt Bắc Vũ Đường tối tăm và lạnh lẽo đè ép Tiết Thiên.
"Chuyện... Chuyện này......"
"Tiết đại phu không trả lời được nhỉ? Vậy để ta nói cho ngươi." Bắc Vũ Đường chán ghét Tiết Thiên, chán ghét cái khái niệm thiện lương của hắn.
"Ở đất Thục từng có một viên ngoại họ Chương. Chương viên ngoại thích làm việc thiện, sửa đường xây cầu, phát cháo phát thức ăn. Một hôm, hắn thấy một nam tử ngã trong vũng máu trên đường núi. Trên người nam tử kia đều là vết thương do đao kiếm, nhìn đã biết không phải người lương thiện gì. Tôi tớ khuyên Chương viên ngoại đừng nhúng tay, nhưng Chương viên ngoại lại nói, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp."
"Hắn không nghe tôi tớ khuyên bảo, mang nam tử kia về nhà, còn mời đại phu về trị liệu. Có thể nói, mạng của người nọ là do Chương viên ngoại cho."
"Nam tử kia an dưỡng trong phủ mang ơn đội nghĩa với Chương viên ngoại. Trước khi hắn rời đi, Chương viên ngoại còn cho hắn lộ phí để hắn về nhà."
"Ngươi đoán tiếp theo thế nào?" Bắc Vũ Đường mỉm cười hỏi Tiết Thiên.
Tiết Thiên không trả lời, trong lòng có chút bất an.
"Một tháng sau, một đám đạo tặc hung ác nhảy vào nhà Chương viên ngoại, nam nhân dẫn đầu chính là kẻ lúc trước được Chương viên ngoại cứu. Nam nhân kia giết sạch một nhà từ lớn đến nhỏ của Chương viên ngoại, tổng cộng bốn mươi lăm người, ngay cả tôn tử vừa mới tròn trăng của hắn cũng không may mắn thoát được, chết trong tay đám đạo tặc."
"Ngươi nói, nếu Chương viên ngoại biết có một ngày như vậy, hắn còn sẽ cứu người kia sao?"
Tiết Thiên ngây ngẩn cả người, đã hoàn toàn không nói được gì nữa.
Đại Hương nghe xong tức muốn nổ phổi, "Đúng là vong ân phụ nghĩa, lòng lang dạ sói. Loại người này không nên cứu, nên mặc hắn chết sớm đi!"
Tiểu Mặc Nhi vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng, "Nếu nam tử kia sau này còn tiếp tục giết chóc, Chương viên ngoại có thể nói là gián tiếp hại chết càng nhiều người vô tội."
"Này... Này......" Tiết Thiên hoàn toàn ngẩn người.
Trong quan niệm của hắn, chỉ có người bệnh, không có người xấu. Chỉ cần là người bệnh, hắn là đại phu, cần cứu chữa.
Tiết Thiên rơi vào mê mang.
"Ngươi đi đi."
Bắc Vũ Đường đóng cửa lại.
Tiết Thiên nhìn cánh cửa đóng chặt, yên lặng xoay người rời đi.
"Người xấu có nên cứu hay không?"
Câu hỏi này vẫn luôn quanh quẩn trong lòng hắn.
'Phanh' hai người đụng phải nhau, người nọ tức giận mắng, "Ngươi đi đường không có mắt à!"
Tiết Thiên ngẩng đầu nhìn người nọ, bắt lấy hai tay hắn, nam tử cả kinh, muốn tránh ra, nhưng người trước mắt nhìn như gầy yếu, nhưng lực tay lại mạnh mẽ kỳ lạ.
"Ta hỏi ngươi, người xấu, kẻ ác, có đáng được cứu hay không?"
Nam tử bị hỏi mà không hiểu gì, "Ngươi có bị làm sao không thế?"
"Bọn họ có đáng được cứu hay không?" Tiết Thiên không dao động, chấp nhất hỏi.
Nam nhân bị bộ dáng của hắn dọa chút, "Đương nhiên là không đáng."
Tiết Thiên nghe được đáp án, buông nam tử ra.
Trên đường đi, chỉ cần gặp người, hắn sẽ ngăn người nọ, chấp nhất truy hỏi.
Mười người, cả mười người đều nói với hắn, không đáng.
Tiết Thiên trở lại y quán, cả người đều mơ màng hồ đồ, suy nghĩ rơi vào vòng luẩn quẩn.
Cứu, không cứu?!
Tiết Thiên ngồi ở y quán, khi tiểu nhị tới, thấy hắn thì có chút kinh ngạc.
"Tiết thần y, sao ngài dậy sớm vậy?"
Tiết Thiên nghe tiếng động, nâng đôi mắt hồng hồng vì một đêm không ngủ nhìn tiểu nhị, "Người xấu có đáng được cứu không?"
Tiểu nhị sửng sốt, "Ngài hỏi ta?"
Tiết Thiên gật đầu.
"Nếu là người xấu tội ác tày trời, ta cảm thấy không nên cứu."
"Vì sao?"
Tiểu nhị lại hỏi ngược lại, "Vì sao phải cứu người xấu?"
Không đợi Tiết Thiên trả lời, lão đại phu của y quán bỗng chen vào.
"Bởi vì họ là người bệnh. Trong mắt y giả, chỉ có người bệnh, không có người xấu. Dù họ là ai, chỉ cần là người bệnh, chúng ta là đại phu nên chữa bệnh cho họ."
Lời của lão đại phu đã giải được nút thắt khiến Tiết Thiên hoang mang hồi lâu.
Đôi mắt tối tăm của Tiết Thiên sáng lên, cúi người với lão đại phu, cung kính nói, "Đa tạ Từ đại phu đã giải nghi hoặc trong lòng ta."
Từ đại phu vuốt chòm râu hoa râm, cười nói, "Ngươi chỉ là nhất thời bị mê hoặc."
Tiết Thiên biết đáp án, vội vã muốn đi nói cho bọn họ.
Tiểu nhị thấy hắn đi vội, vội hô, "Tiết thần y, ngài định đi đâu?"
Tiết Thiên một lòng chỉ muốn nói đáp án này cho họ, không nghe được tiếng gọi của tiểu nhị phía sau.
Đại Hương vừa mở cửa đã thấy một người vội vàng đi tới, "Sao ngươi lại tới nữa?"
Tưởng tượng người này đến vì sáu kẻ lòng dạ khó lường kia, Đại Hương hoàn toàn không cho hắn sắc mặt tốt.
"Cô nương, ta tới nói đáp án cho chủ tử nhà ngươi."
"Hương Nhi, ai tới thế?" Giọng Bắc Vũ Đường truyền ra từ nhà chính.
"Mộc tỷ tỷ, là nam nhân hôm qua."
Bắc Vũ Đường và Tiểu Mặc Nhi đi ra.
Sắc mặt Tiết Thiên tuy mỏi mệt, nhưng ánh mắt lại sáng ngời có thần.
Hắn nhìn thấy Bắc Vũ Đường đi ra, chắp tay thi lễ với nàng, "Vị cô nương này, ta đã có đáp án cho câu hỏi ngươi hỏi ta hôm qua."
"Ồ, nói nghe xem."
"Hôm qua ngươi hỏi ta, người xấu có đáng được cứu hay không. Ta suy nghĩ một đêm, có thể trả lời ngươi, dù họ có đáng được cứu hay không, trong mắt y giả, họ chỉ là người bệnh, không liên quan đến việc họ có là người xấu hay không. Chỉ cần là người bệnh, là một đại phu, ta sẽ đối xử bình đẳng." Tiết Thiên nói rất khí phách.
'Bốp, bốp, bốp'~~
Bắc Vũ Đường vỗ tay, khiến mấy người đều khó hiểu nhìn nàng.
Ngay cả Tiểu Mặc Nhi thông tuệ cũng không hiểu ý nàng.
Bắc Vũ Đường cười, nhưng nụ cười kia lại châm chọc không nói thành lời.
Tiết Thiên không hiểu, cứ cảm thấy nụ cười kia đang châm chọc mình dối trá.
Đúng, chính là dối trá.
Hắn rõ ràng không biết nàng, vì sao nàng lại chán ghét hắn như thế?
"Tiết đại phu, nhớ kỹ lời ngươi nói hôm nay. Sau này có một ngày, có người giết người ngươi yêu nhất. Người kia lại là người bệnh muốn ngươi trị thương cho mình, ngươi không được từ chối. Chỉ cần ngươi làm được, ta sẽ đưa phối phương độc xà đằng cho ngươi."
Tiết Thiên do dự.
Trong nháy mắt đó, hắn có cảm giác như nàng biết gì đó.
Bắc Vũ Đường nhìn ra hắn do dự, cười khẽ, "Vừa rồi còn vô cùng đại nghĩa nói đạo lý, giờ chuyện kéo lên người mình, ngươi không dám?"
Tiểu Mặc Nhi nhìn Bắc Vũ Đường, lại nhìn Tiết Thiên, ánh mắt đi lại giữa hai người.
Từ khi thấy người này, mẫu thân rất không vui.
Người làm mẫu thân không vui, bé không thích.
Tiết Thiên hít sâu một hơi, chờ đến ngày đó, hắn nhất định sẽ làm được.
"Được, ta đồng ý với ngươi."
Tiểu Tử Mặc lên tiếng, "Ngươi thề với trời đi."
Đại Hương cũng nói theo, "Thề với trời mới có vẻ chân thành."
Tiết Thiên nhìn ba người, yên lặng giơ tay lên.
"Nếu ngươi vi phạm lời thề này, không được chết tử tế."
Tiết Thiên dù có tốt tính, nghe yêu cầu này, cũng không vui.
"Nếu ngươi làm được thì sợ cái gì."
Tiết Thiên hít sâu một hơi, trong lòng không ngừng tự nhủ, không tức, không tức.
"Tiết Thiên ta thề với trời, dù là thiện hay ác, chỉ cần là người bệnh, Tiết Thiên ta đều sẽ không từ chối, nếu vi phạm lời thề, đời này chết không được tử tế."
"Mặc Nhi, con nói cho hắn phối phương của độc xà đằng đi."
Nói xong, Bắc Vũ Đường quay về.
Tiểu Mặc Nhi nói phối phương độc xà đằng, khi đọc tên loại thuốc thứ mười bảy, bé dừng lại.
"Tiết đại phu, chúng ta nói phối phương cho ngươi, ngươi cứu sáu người bọn họ. Nếu sáu người bọn họ lại tới hành hung, ngươi sẽ làm thế nào?" Đôi mắt đen bóng của Tiểu Mặc Nhi nhìn chằm chằm hắn.
"Ngươi yên tâm, ta sẽ bảo bọn họ, để họ không gây phiền toái cho các ngươi nữa." Tiết Thiên bảo đảm.
Tiểu Mặc Nhi nở nụ cười trào phúng, "Nếu họ không nghe ngươi, vẫn tới cửa hành hung thì sao?"
Tiết Thiên nhìn hài đồng phấn điêu ngọc trác trước mặt, rõ ràng là búp bê sứ tinh xảo, nhưng ánh sáng bắn ra từ đôi mắt kia lại khiến người ta hoảng sợ, có cảm giác như bị nhìn thấu suy nghĩ.
"Nếu họ còn dám đến, ta sẽ không trị liệu cho họ nữa, tùy các ngươi xử trí."
Tiểu Mặc Nhi được đáp án vừa lòng, nói ra loại thuốc cuối cùng.
Đại Hương nói với Tiết Thiên, "Không có việc gì thì đừng đến nữa."
Nói xong, nàng đóng sầm cửa lại.
"Mộc tỷ tỷ, theo tỷ sáu người kia còn đến gây phiền toái cho chúng ta nữa không?" Đại Hương hỏi.
"Không biết."
Tiểu Mặc Nhi thấy mẫu thân chưa ngủ say, đoán đại khái được chút ít.
Bên kia, Tiết Thiên lấy được phối phương, bắt đầu chế thuốc giải. Sáu người kia canh giữ bên ngoài. Một ngày một đêm, Tiết Thiên mở cửa ra, sáu người vội tiến lên.
"Tiết thần y, đã chế được thuốc giải chưa?"
"Rồi."
Sáu người vui mừng quá đỗi.
"Vậy mau cho chúng ta đi." Vương Hổ gấp gáp nói.
Tiết Thiên nhìn sáu người, "Ta có thể cho các ngươi thuốc giải, nhưng các ngươi phải đáp ứng một điều kiện, từ nay về sau, không thể đến gây chuyện với gia đình kia nữa."