Tác giả: Vân Phi Mặc Bắc Tùng Lâm kéo tay mẹ Bắc, "Không vội, không vội, nó sắp không thể dùng danh nghĩa của Đường Đường lừa gạt tiếp được nữa."
Mẹ Bắc gật đầu.
Hai ông bà không có tâm trạng xem thi đấu, lại kiên nhẫn đứng chờ ở đó, chờ thời cơ tới.
Lúc này, đoàn chiến đã hừng hức khai màn, mục tiêu của đội Trục Phong rất rõ ràng, vây công Bạch Khởi, diệt cô trước.
Dù là vì Cam Sở Phụng hay là những người khác, xử lý Bạch Khởi, khiến Lưu Vân Các mất một chủ lực, ngăn cản cô phối hợp với Diêm Tu.
Bàn tính của họ đánh vang, đội Lưu Vân Các cũng đã nhìn ra. Lúc này, một kế điệu hổ ly sơn của Khương Đường Đậu Tử đã dẫn Thời Phong và Thời Nhiên rời xa vị trí trung tâm, Diêm Tu cũng bị một người tấn công tầm xa quấn lấy.
Bạch Khởi thì bị hai tuyển thủ của đối phương vây công, bọn họ muốn đánh bại Bạch Khởi trong thời gian ngắn nhất, nếu không, một khi Diêm Tu thoát khỏi vòng vây, hoặc là đội trưởng không thể kéo Thời Phong và Thời Nhiên ra nữa, đội Trục Phong sẽ gặp nguy hiểm.
Lần này người vây công Bắc Vũ Đường chính là Cam Sở Phụng và Tư Cần Học, hai người phối hợp rất ăn ý, Bạch Khởi rơi vào hoàn cảnh xấu, hoàn toàn là bị đè đánh, nhưng họ lại không thể dễ dàng giết Bắc Vũ Đường.
Người đội Lưu Vân Các đều nhìn ra ý đồ này, Thời Phong và Thời Nhiên chuẩn bị về cứu Bắc Vũ Đường, lại bị Khương Đường Đậu Tử ngăn cản.
Cô ấy là đội trưởng của Trục Phong, thực lực không tầm thường, không thể giết Thời Phong hay Thời Nhiên, nhưng muốn giữ họ lại một hai phút thì không thành vấn đề.
"Các người đang báo thù cho Bắc Vũ Đường chứ gì." Thời Phong nói, giọng nói lành lạnh mang theo một tia không vui.
"Báo thù? Thời Phong, cậu nói gì vậy. Đây chỉ là sách lược của chúng tôi mà thôi." Khương Đường Đậu Tử cười nói.
"Hừ." Thời Phong hừ lạnh.
Đúng lúc này, Thời Nhiên đánh lén sau lưng, nụ cười trên mặt Khương Đường Đậu Tử cứng đờ, mạo hiểm tránh đòn tấn công đó.
Khương Đường Đậu Tử và Bắc Vũ Đường có quan hệ rất tốt, trước đó ở trận pk, chị em nhà mình bị bức đến quẫn cảnh, đương nhiên phải giúp chị em lấy lại mặt mũi ở trận đoàn chiến này.
Vậy nên, sách lược lần này của họ là bắt đầu từ Bạch Khởi.
Bắc Vũ Đường ra ám hiệu cho Thời Phong và Thời Nhiên, họ thấy rồi thì không vội vã quay lại cứu người nữa, nhân cơ hội này xử lý đội trưởng của Trục Phong.
Khương Đường Đậu Tử nhận ra ý đồ của họ, nhíu mày, đây là mưu kế của đội mình, hay nằm trong tính toán của đối thủ? Dù là thế nào, Khương Đường Đậu Tử vẫn không lùi bước, lựa chọn đánh vu hồi với họ.
Bạch Khởi mất 45% máu, Diêm Tu cuối cùng tới chi viện, anh vừa tới, Cam Sở Phụng, Tư Cần Học và Điểm Mặc hình thành nhóm ba người, bắt đầu tấn công Diêm Tu và Bắc Vũ Đường.
Ba đấu hai, Diêm Tu và Bắc Vũ Đường không hề rơi xuống hạ phong, hai bên đánh ngang tay, nhất thời không phân thắng bại.
Ước chừng chiến đấu khoảng mười phút, âm thanh hệ thống trên màn hình điện tử vang lên.
[Khương Đường Đậu Tử out!]
Điểm Mặc, Cam Sở Phụng, Tư Cần Học đều sửng sốt, lập tức nhận ra không ổn.
"Lùi lại." Tư Cần Học phát ra ám hiệu.
Diêm Tu nhìn ra ý đồ của họ, "Giờ muốn lùi? Muộn rồi."
Bắc Vũ Đường và Diêm Tu không lưu tình nữa, bắt đầu tấn công mãnh liệt. Lần này, ba người cuối cùng cũng hiểu, trước đó hai người này đã nhẹ tay, chờ Thời Phong và Thời Nhiên đá đội trưởng ra ngoài.
Bọn họ nghĩ mình đã tính kế tốt, nhưng không ngờ đối phương lại tương kế tựu kế.
Ba người vội phá vây ra ngoài, còn chưa phá vây thành công, âm thanh hệ thống đã lại vang lên.
[Nhất Điểm Trần Ai out!]
Giờ là ba đấu năm, ba người họ đối đầu với Bạch Khởi và Diêm Tu đã khó, huống chi là những người khác.
Kết quả của trận đấu này đã định sẵn.
Thời Phong, Thời Nhiên, Dạ Kiêu không cần tốn sức đã đá Điểm Mặc ra.
[Điểm Mặc out!]
Giờ trên sân chỉ còn lại Đường Lê Nhất Tiếu của Cam Sở Phụng và Kim Qua của Tư Cần Học.
Diêm Tu nói với hai người, "Như thế này đi, hai người là cặp đôi ăn ý nhất, bên chúng tôi cũng sẽ chọn ra một cặp đôi pk với hai người. Nếu chúng tôi thua, coi như chúng tôi thua trận này."
Người bên ngoài nghe Diêm Tu nói vậy thì đều bùng nổ.
Lưu Vân Các rõ ràng có thể nhẹ nhàng tiêu diệt Trục Phong, vậy mà lại đưa ra điều kiện bất lợi cho nhà mình như vậy, đúng là khiến người ta khó hiểu.
Tư Cần Học cảm thấy có âm mưu gì đó, dù là âm mưu gì, thì khả năng cao là Trục Phong cũng sẽ thua trận đấu này. Nhưng điều kiện vừa rồi có lẽ có thể giúp Trục Phong lật ngược thế cờ.
Dù sao không thành công thì thua. Không đồng ý cũng thua, còn không bằng tìm một đường sống.
"Được." Tư Cần Học đáp.
Trước khi hai người pk, Bắc Vũ Đường nhìn Tư Cần Học, "Tôi có thể hỏi anh mấy câu không? Anh yên tâm, không phải vấn đề gì thất lễ."
Tư Cần Học không rõ trong hồ lô của họ bán thuốc gì, nghi hoặc hỏi, "Hỏi cái gì?"
"Anh yêu Bắc Vũ Đường sao?" Bắc Vũ Đường hỏi.
Tư Cần Học còn tưởng là gì, trả lời không cần suy nghĩ, "Yêu."
"Thật vậy sao?"
"Đương nhiên rồi."
"Nếu có một ngày, có người giả thành bạn gái đến bên cạnh anh, anh có thể nhận ra không?" Bắc Vũ Đường tiếp tục hỏi.
Tư Cần Học tuy không biết tại sao cô lại hỏi vậy, nhưng vẫn nghiêm túc trả lời, "Đương nhiên là nhìn qua đã nhận ra rồi. Vũ Đường là người tôi yêu nhất cuộc đời này, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng hơi thở, tất cả của cô ấy đã khắc vào đầu tôi. Cho dù có người chỉnh dung thành cô ấy, tôi cũng nhìn qua là phân biệt được."
Cam Sở Phụng nghe Bắc Vũ Đường hỏi chuyện, muốn ngăn cản, lại phát hiện mạch của mình bị đóng. Ả dù có nói thì đối phương cũng không nghe thấy gì.
Cam Sở Phụng rất sợ Bạch Khởi nói ra gì đó không nên nói, vội vàng đánh một hàng chữ lên kênh.
"Muốn nói gì thì chờ thi đấu xong rồi nói cũng không muộn."
Câu này được mọi người tán đồng, họ cảm thấy nói chuyện này khi đấu trận chung kết khá mất thời gian.
Giờ đang là lúc thi đấu chứ có phải lúc nói chuyện đâu.
"Câu hỏi cuối cùng của tôi." Bắc Vũ Đường nói, "Anh yêu Bắc Vũ Đường bây giờ hay Bắc Vũ Đường trước kia hơn?"
Thấy Tư Cần Học muốn nói, Bắc Vũ Đường lên tiếng trước, "Anh không cần trả lời vội, suy nghĩ kỹ rồi trả lời."
Cam Sở Phụng nghe câu hỏi này, không vội vã ngắt lời cô nữa.
Ả cũng muốn biết hắn yêu ai.
Tư Cần Học tỉ mỉ nhớ lại Vũ Đường trước khi xảy ra tai nạn và Vũ Đường sau khi xảy ra tai nạn, hắn thích ai hơn? Đáp án chính là Vũ Đường sau khi xảy ra tai nạn.
Cô lúc trước quá độc lập, khiến người làm bạn trai như hắn có vẻ vô dụng. Giờ tuy cũng độc lập, nhưng đôi khi sẽ như chim nhỏ nép bên hắn, sùng bái hắn, khiến hắn càng thích hơn.
"Đương nhiên là cô ấy hiện tại." Tư Cần Học nói.
Bắc Vũ Đường nghe đáp án này, nở nụ cười lành lạnh.
Đáp án này đúng như cô dự đoán.
Cam Sở Phụng nghe đáp án này, mừng như điên, lòng vui rạo rực.
"Xin lỗi đã làm mất mấy phút của mọi người. Giờ tiếp tục thi đấu thôi."
Thời Phong, Thời Nhiên, Dạ Kiêu rời đi, để hai đôi tiến hành lần pk cuối cùng.
Các fans của Trục Phong đều chờ mong họ có thể nghịch tập, giành thắng lợi, nhưng kết quả cuối cùng lại khiến họ thất vọng, thậm chí còn thất vọng hơn cả những gì họ mong muốn nữa. Vì trước mặt Diêm Tu và Bắc Vũ Đường, hai người Tư Cần Học hoàn toàn không có sức chống cự.
Trận đấu này, Lưu Vân Các thắng.
Giải đấu 'Vinh diệu thiên hạ' lần thứ chín đã tìm được Quán quân, họ là đội Lưu Vân Các, bốn lần vô địch liên tục, vinh dự này có lẽ không ai có thể phá vỡ, cũng có lẽ rất lâu sau đó sẽ có.
Khi hai bên đội viên lên sân khấu chào bế mạc, một đôi phu thê trung niên đột nhiên đi lên chính giữa sân khấu. Không nhân viên công tác nào ngăn cản, hai ông bà đi thẳng đến giữa hai đội.
Tư Cần Học và Cam Sở Phụng nhìn thấy cha mẹ Bắc lên sân khấu thì đều khiếp sợ. Người trong đội Trục Phong cũng biết hai ông bà, thấy họ tới thì vừa khiếp sợ, vừa nghi hoặc.
"Ba, mẹ, sao hai người lại tới đây?" Cam Sở Phụng có dự cảm chẳng lành.
Mẹ Bắc cuối cùng không nhịn được nữa, tức giận mắng ả, "Cô không phải con gái tôi, đừng gọi tôi là mẹ."
Nụ cười trên mặt Cam Sở Phụng cứng đờ, "Mẹ, mẹ nói gì thế. Giờ bọn con đang thi đấu, hai người đi xuống nhanh đi."
Bắc Tùng Lâm và mẹ Bắc không để ý đến ả, cầm microphone, nói với mấy vạn người xem đang không hiểu gì, "Mọi người nhất định đang thắc mắc chúng tôi là ai, vì sao lại xuất hiện ở đây."
"Chúng tôi là cha mẹ của Bắc Vũ Đường thuộc đội Trục Phong. Hôm nay chúng tôi tới đây là vì muốn lấy lại những gì thuộc về con gái mình."
Cam Sở Phụng nóng nảy, "Ba mẹ, hai người đừng làm loạn."
Ả tiến lên muốn cướp mic trong tay Bắc Tùng Lâm và mẹ Bắc, lại bị Diêm Tu và Bắc Vũ Đường ngăn cản.
Mẹ Bắc lạnh lùng nói với Cam Sở Phụng, "Chúng tôi không phải cha mẹ cô, đừng gọi chúng tôi là ba mẹ, chúng tôi không chịu được."
Mọi người ở đây đều không hiểu, mà người xem trước TV cũng mờ mịt, không hiểu lời này của mẹ Bắc có ý gì.
"Chuyện này là sao, sao tôi nghe không hiểu."
"Cậu không cô đơn, tôi cũng không hiểu."
"Bọn họ không phải cha mẹ của Bắc Vũ Đường sao? Vì sao lại nói với Bắc Vũ Đường như vậy? Đúng là khó hiểu ghê."
......
Mọi người bên dưới bàn luận sôi nổi, người trên sân khấu thì hai mặt nhìn nhau.
"Tôi muốn nói cho mọi người, người phụ nữ đứng ở đây lúc này không phải con gái Bắc Vũ Đường của chúng tôi. Con gái Bắc Vũ Đường của chúng tôi đã chết, bị người phụ nữ trước mắt này giết, còn phanh thây đứa con gái số khổ của tôi, chôn vùi trong núi sâu."
Nói đến đây, mẹ Bắc đã khóc không thành tiếng.
"Giờ hung thủ giết người lại chẳng biết xấu hổ thay thế con gái tôi, đứng ở đây."
Lời vừa ra, toàn trường ồ lên!
Ngay cả khán giả trước TV cũng trợn trừng đôi mắt.
Sắc mặt Cam Sở Phụng trắng xanh, ả cực lực muốn ngăn cản, nhưng lại không thể vượt qua hai thần canh cửa trước mặt.
Tư Cần Học phản ứng lại đầu tiên, "Chú, cô, có phải hai người nhầm lẫn không? Vũ Đường sao có thể không phải là Vũ Đường?"
Tư Cần Học đã hỏi ra câu hỏi của mọi người.
Bắc Tùng Lâm nói rõ ràng rành mạch, "Người đang đứng ở đây tên là Cam Sở Phụng."
Khi ông nói xong, màn hình lớn phía sau xuất hiện ảnh của Cam Sở Phụng, diện mạo ả giống Bắc Vũ Đường bốn năm phần.
"Diện mạo người này......"
"Quá giống."
"Tuy giống Vũ Đường đại đại, nhưng vẫn có điểm khác biệt mà."
Không ít người đưa ra câu hỏi, mà đáp án của nó cũng tới ngay sau đó.
Bắc Tùng Lâm nói tiếp, "Cô ta trăm phương nghìn kế muốn thay thế Vũ Đường, đến nước H chỉnh dung thành Vũ Đường, còn âm thầm thuê người thu thập tin tức về Vũ Đường."
Theo lời Bắc Tùng Lâm, trên màn hình 360 độ đưa lên từng hình ảnh, trong đó có ảnh chụp khi Cam Sở Phụng đến bệnh viện chỉnh dung, cắt chỉ, lại có chứng cứ của thám tử.
Từng chuyện, từng chuyện bày ra trước mắt mọi người, không chấp nhận lời biện giải của ả.
Sau đó, mọi người thấy một video, video xung đột giữa Bắc Vũ Đường và Cam Sở Phụng, Bắc Vũ Đường bị đánh ngất. Video tuy mơ hồ nhưng không khó nhận ra, đặc biệt là khi hai người xung đột, Bắc Vũ Đường kéo xuống khẩu trang của người nọ, lộ ra một khuôn mặt giống hệt cô.
Bắc Vũ Đường trong video thấy vậy thì ngẩn người.
Trong lúc cô ngẩn người, Cam Sở Phụng đã thành công đánh ngất cô, nhét vào cốp xe, lái xe rời đi.
Toàn trường bùng nổ!
"Má, thật sự bị đánh tráo rồi sao?!"
"Sự thật rõ ràng, bị đánh tráo rồi."
"Đùa chứ, có người dám giả mạo Vũ Đường đại đại của tôi, đúng là quá quắt! Không thể tha thứ được!"
"Cam Sở Phụng kia là cái gì mà dám giả mạo Vũ Đường đại đại của tôi!"
......
Mọi người ở sân vận động tức giận mắng, người đang xem TV cũng vậy.
Bắc Tùng Lâm tiếp tục đưa ra chứng cứ, đó là một bản kết quả giám định DNA.
"Trước đó chúng tôi cảm giác con gái thay đổi, chỉ nghĩ là vì tai nạn xe cộ, không nghĩ sâu xa. Mãi đến lúc, tôi và vợ liên tục mấy ngày mơ thấy Vũ Đường đã chết. Con bé khóc lóc nói với chúng tôi là nó rất đau, cả người đều đau, ở dưới này thật lạnh. Khi đó, chúng tôi mới nghi ngờ, lại không dám xác định. Vì để mình an tâm, chúng tôi âm thầm đi giám định, không ngờ kết quả lại là như thế này."
"Thời gian trước, ở Bàn Sơn thành phố D có núi lở, phát hiện một thi thể nữ bị phanh thây. Đó... Đó chính là con gái chúng tôi, là Đường Lê Nhất Tiếu mà các người quen thuộc."
Khi cha Bắc nói đến hài cốt dưới đất lở ở Bàn Sơn, rất nhiều người lấy di động ra tìm tin đó, quả là có việc này.
Lời cha Bắc nói quá rợn người. Nếu do người khác nói thì họ sẽ nghi ngờ, nhưng đây lại do chính miệng cha mẹ cô tự mình nói ra.
Cam Sở Phụng thấy ánh mắt nghi ngờ của mọi người, trong lòng đã không còn bình tĩnh.
Không tin, tuyệt đối không thể để bản thân bị hủy hoại như vậy.
Những vinh dự này, những người bạn này đều là của Cam Sở Phụng ả.
"Ba, mẹ, có phải hai người đã bị ai mê hoặc không. Con là Vũ Đường của hai người, là con gái của hai người. Hai người tuyệt đối đừng tin lời của người khác."
Cam Sở Phụng hấp hối giãy giụa, không muốn từ bỏ những gì mình đang óc.
Bắc Vũ Đường nghe ả nói vậy, không thể không cảm thán về độ dày của mặt ả. Chuyện đã tới lúc này, biết bao chứng cứ chỉ về ả như vậy mà ả vẫn còn trấn định như thế.
Bạch Khởi tiến lên, nhìn Cam Sở Phụng, "Cam Sở Phụng, chuyện đã đến nước này rồi mà cô còn không thừa nhận. Sự thật trước mắt, cô bụng dạ khó lường giết Bắc Vũ Đường, thay thế cô ấy đứng tại đây."
"Tôi không có, tôi là Bắc Vũ Đường, Bắc Vũ Đường là tôi. Tôi không phải Cam Sở Phụng, không phải." Cam Sở Phụng khóc thét lên.
Nói rồi, ả quay đầu nhìn Tư Cần Học.
"Cần Học, anh có thể chứng minh em là Bắc Vũ Đường, phải không?" Cam Sở Phụng nhìn hắn bằng ánh mắt cầu cứu, muốn nghe được lời chứng thực mình là Bắc Vũ Đường từ người xem.
Tư Cần Học muốn nói lại thôi, trước sau không thể nói ra.
Tất cả chứng cứ đặt ra trước mắt, nội tâm không muốn tin, nhưng hắn không thể không tin.
Giờ lòng hắn rất loạn, loạn đến mức hắn không thể phán đoán, cuối cùng lựa chọn im lặng.
Cam Sở Phụng nhìn Khương Đường Đậu Tử, người này là bạn khuê mật của Bắc Vũ Đường. Ánh mắt Khương Đường Đậu Tử nhìn Cam Sở Phụng lạnh băng, "Nếu cảnh sát chứng thực cô giết Vũ Đường, tôi tuyệt đối không tha cho cô!"
Cam Sở Phụng nhìn những đội viên khác, ánh mắt họ nhìn ả không còn ấm áp, bao dung như trước nữa, nó lạnh nhạt vô cùng.
"Không phải các người thích tôi nhất sao? Chẳng lẽ các người đều đang lừa tôi sao?" Cam Sở Phụng không thể tiếp nhận sự lạnh nhạt của họ, ả bắt đầu kích động lên.
Nhất Điểm Trần Ai lạnh lùng nói, "Người chúng tôi thích là Bắc Vũ Đường, chứ không phải tội phạm giết người Cam Sở Phụng."
Cam Sở Phụng nhìn người xem trên khán đài, bên tai là những tiếng nhục mạ.
"Trả Vũ Đường đại đại lại cho tôi!"
"Tôi đã bảo Vũ Đường đại đại không thể ăn đồ ăn như vậy. Vốn tưởng là bị thương, thì ra đó vốn là đồ giả!"
"Loại phụ nữ ác động này nên mang đi thiên đao vạn quả!"
"Đồ hàng giả đáng chết!"
"Đồ phụ nữ độc ác kia, trả Vũ Đường đại đại lại cho tôi! Hu hu, Đường Lê Nhất Tiếu đại đại của tôi, hu hu hu!"
"Đồ phụ nữ rắn rết, vọng tưởng thay thế đại đại của chúng tôi, đáng chết!"
......
Cam Sở Phụng nghe những tiếng chửi rủa, đôi mắt càng lúc càng trầm hơn.
"Cam Sở Phụng, giả chính là giả, cô vĩnh viễn không thể thay thế Bắc Vũ Đường, cũng không trở thành Bắc Vũ Đường được." Bắc Vũ Đường trầm giọng nói.
"Câm miệng." Cam Sở Phụng lạnh lẽo quát, đôi mắt đỏ đậm nhìn chằm chằm Bắc Vũ Đường, "Bọn mày thì biết cái gì, bọn mày vĩnh viễn không hiểu nỗi đau của tao. Vì sao Bắc Vũ Đường có thể có được hạnh phúc, vì sao!"
"Tao và nó tương tự nhau như thế, vì sao phải sống vất vả như vậy. Vì sao nó có tình yêu của cha mẹ, mà tao lại có một người cha ma men, một người mẹ bài bạc, phải bị họ đánh đập. Vì sao Bắc Vũ Đường có bạn trai yêu thương, mà tao lại bị bạn trai lừa gạt."
"Vì sao Bắc Vũ Đường có nhiều bạn bè thân thích như vậy, mà người ta lại dùng ánh mắt sắc bén nhìn tao. Vì sao cùng chơi game, nó có thể trở thành đại thần, mà tao lại chẳng có tiếng tăm gì."
"Nó hạnh phúc, hạnh phúc đến mức khiến tao đố kỵ, muốn hủy diệt tất cả của nó. Mày xem, tao có được khuôn mặt của nó rồi thì tao có cha mẹ thương tao, có bạn trai yêu tao, có bạn bè ấm áp thân thiết với tao, còn có muôn vàn fans thích tao."
"Tao làm vậy không sai, người sai là Bắc Vũ Đường. Là nó cướp đi tất cả của tao, giờ tao chỉ cướp lại những thứ vốn nên thuộc về tao, thuộc về Cam Sở Phụng tao. Hai mươi năm trước, nó cướp đi tất cả của tao. Giờ tao chỉ khiến vật về với chủ mà thôi, tao sai chỗ nào!"
Lời ả nói khiến mọi người giật mình, im lặng trong giây lát.
Sau đó, tiếng mắng chửi tức giận bộc phát.
Họ đều bị lời nói vô sỉ này của ả chọc giận. Sao ả có thể vô sỉ đến mức coi cuộc sống của người khác là của mình? Còn không biết xấu hổ nói ra những lời như vậy?
"Fuck, tôi luôn tự nhủ mình là người thông minh, không nói chuyện thô tục. Hôm nay tôi không nhịn được nữa. CMM!"
"*** chết tiệt!"
"****"
Những tiếng nhục mạ như thủy triều vọt về phía ả.
Thành viên hai đội trên đài nghe ả nói thế, nghẹn họng nhìn trân trối.
Khương Đường Đậu Tử và thành viên khác của Trục Phong đã tức vô cùng, Khương Đường Đậu Tử còn càng giận đến cực điểm, xông lên tát ả.
"Sự bất hạnh của mày không phải lý do cho mày giết người. Mày không có cha mẹ tốt không phải do Bắc Vũ Đường. Bạn trai mày lừa mày là do mắt mày mù, không biết nhìn người, không trách ai khác. Bạn bè mày không thích mày, mày phải xem lại chính mày. Vũ Đường có thể trở thành tuyển thủ chuyên nghiệp là vì bản lĩnh của cậu ấy. Mà mày không có năng lực, trách ai. Muốn trách thì trách mày vô năng đi!" Khương Đường Đậu Tử tức giận nói.
Đúng lúc này, hai cảnh sát chờ đợi đã lâu đi lên sân khấu, nói với Cam Sở Phụng, "Cam Sở Phụng, cô bị tình nghi có liên quan đến vụ sát hại Bắc Vũ Đường, mời cô theo chúng tôi về cục điều tra."
Hai cảnh sát tiến lên, lấy còng tay muốn còng ả lại. Đúng lúc này, Cam Sở Phụng đẩy người bên cạnh ra, nhào về phía cha mẹ Bắc. Tốc độ của ả quá nhanh, mà hành động này cũng nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Bắc Vũ Đường luôn chú ý đến ả nên cũng xông ra khi ả hành động. Khi ả muốn khống chế mẹ Bắc, cô đẩy tay ả ra. Lúc này hai người đang ở bên rìa sân khấu. Cam Sở Phụng thấy sắp ngã xuống, dục vọng cầu sinh mãnh liệt khiến ả bắt lấy chân Bạch Khởi.
Thân thể ả ngã ra sau, rơi nhanh xuống. Bạch Khởi gầy yếu, chân bị ả kéo nên ngã xuống đất, sau đó cũng rơi xuống sân khấu.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, gần như chỉ trong nháy mắt.
Mọi người trên đài còn chưa phản ứng lại, trơ mắt nhìn Bạch Khởi và Cam Sở Phụng cùng ngã xuống. Sân khấu cao chừng hơn hai mét, ngã từ độ cao như vậy khiến hai người đều ngất đi.
Diêm Tu đã muốn tiến lên khi Bắc Vũ Đường lao ra, nhưng trong giây phút đó, thân thể anh lại trì độn, khiến anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô bị người kéo lăn xuống đài.
Sau khi họ lăn xuống, mọi người đều chạy ra ngoài. Họ thấy đầu Bạch Khởi chảy máu đỏ, càng chảy càng nhiều.
Diêm Tu lao xuống, bế Bạch Khởi lên, tay sờ chất lỏng nóng, anh vươn tay, bàn tay đầy máu tươi.
"Đường Nhi, Đường Nhi, em tỉnh lại cho anh." Diêm Tu ôm thân thể Bạch Khởi mà hô.
Anh thấy mọi người còn sững sờ, gấp đỏ đôi mắt, hét họ, "Gọi xe cứu thương."
Nhân viên công tác vội lấy di động gọi cứu thương, dù là người xem trên khán đài hay người ở sân khấu đều gọi. Nhất thời, đường dây bệnh viện bị quá tải.
"Đường Nhi, Đường Nhi, em đừng làm anh sợ." Diêm Tu ôm chặt thân thể Bạch Khởi.
Khi xe cứu thương tới, mạch của Bạch Khởi đã không còn đập nữa.
"Cậu ấy chết rồi." Một hộ sĩ kinh ngạc nói.
Diêm Tu tức giận phản bác, "Không! Cô ấy không chết!"
Anh không thấy linh hồn Đường Nhi thoát ra khỏi thân thể Bạch Khởi, cô nhất định còn ở thân thể này, cô nhất định vẫn còn sống.
Khi thân thể của Bạch Khởi rơi xuống, linh hồn của Bắc Vũ Đường đã bắn ra khỏi thân thể Bạch Khởi, bay lơ lửng trong không trung, nhìn Diêm Tu lao ra, nhìn anh ôm chặt lấy thân thể đã không còn sự sống.
[Bắt đầu truyền tống.]
Theo giọng Minh, linh hồn của Bắc Vũ Đường bị rút ra khỏi thế giới vị diện.
Trước khi ý thức của cô chìm vào bóng tối, cô nghe được từng tiếng gọi thê thảm của Diêm Tu.
****
Roro: Tui buồn thì mọi người cũng phải buồn:((
Chút an ủi duy nhất là thế giới này chị nhà bắt đầu tiếp nhận lại anh nhà rồi:((
Và nỗi buồn cho các bạn là tui nghỉ tuần tới nhé, hẹn gặp lại mọi người nha:3