Tác giả: Vân Phi Mặc Kỳ Dương lúc này không thể lộ ra ưu thế lúc trước, đối phương là nghề khắc chế của anh chàng.
Hai người đối chiến nửa giờ, cuối cùng cả hai cùng lên bảng điểm số.
Người thứ hai bên Lưu Vân Các lên sân khấu là Thời Phong, đối chiến với tuyển thủ thứ ba của Thiên Lan là KJ, KJ có thể nói là trụ cột vững vàng của Thiên Lan, người xếp hạng thứ ba đương nhiên là năng lực chiến đấu không yếu.
Thời Phong đánh bại người này, mất đi 70% HP.
Thời Phong giờ chỉ còn 30% HP, đối chiến với tuyển thủ thứ tư của đối phương. Người này là bạn tốt của Bạch Khởi, Lục Nhất Minh. Lục Nhất Minh, Lâm Tây, Bạch Khởi đều là đội viên thay thế bổ sung, thưởng thức lẫn nhau, lần này cậu ta có thể lên sân khấu, có thể nói là tiến gần giấc mộng của cậu ấy hơn một bước.
Không biết có phải trạng thái của Lục Nhất Minh có vấn đề hay là thực lực của cậu có hạn, lúc đối chiến với Thời Phong thì liên tục bại lui, hoàn toàn không có sức đánh trả.
Đội Thiên Lan nhìn chằm chằm tình huống này, sắc mặt rất khó coi.
Đội trưởng nhìn chằm chằm Lục Nhất Minh không có sức chống cự, tức giận nói, "Đã bảo không nên để nó lên sân khấu."
Cho Lục Nhất Minh lên sân khấu là ý của đội phó, những lời này chính là nói cho đội phó nghe.
Sắc mặt của đội phó không phải rất đẹp.
"Chậc chậc, mất mặt ghê."
"Lục Nhất Minh đang làm gì thế."
......
Lâm Tây nghe đội viên đội mình khinh thường Lục Nhất Minh như thế, đáy mắt dấy lên những ngọn lửa.
"Đội trưởng, người như thế sau này đừng cho ra, đỡ làm mất mặt đội ta."
"Đủ rồi!" Lâm Tây đột nhiên giận giữ hét, đứng dậy khỏi vị trí, căm tức nhìn đội viên đội mình.
"Lâm Tây, ánh mắt đó của cậu là sao?" Đội trưởng cau mày, không vui.
Lâm Tây lạnh lùng nói, "Thực lực của Thời Phong thế nào, chẳng lẽ các người không biết? Các người có ai dám bảo đảm là mình có thể thắng anh ta?"
"Hừ, dù không thắng được thì bọn tôi cũng không phế vật như Lục Nhất Minh, ngay cả năng lực phản kích cũng không có." Có người khinh thường.
"Được rồi, đừng nói nữa." Đội phó bất ngờ lên tiếng cắt ngang.
Ngay khi họ tranh chấp, trên sân đấu, thắng bại đã rõ.
Tuy Lục Nhất Minh cực lực tìm kiếm cơ hội phản kích, cuối cùng cũng tìm được, thậm chí đánh trúng Thời Phong, khiến thanh máu của Thời Phong giảm 10%, nhưng mà mạng của cậu ta cũng mất.
Với Lục Nhất Minh, cái nhìn của Thiên Lan và Lưu Vân Các hoàn toàn khác nhau.
"Người này rất nghị lực."
"Đúng vậy. Trong tình huống đó mà không những không nhụt chí, ngược lại còn càng cản càng hăng, bình tĩnh tìm kiếm cơ hội. Cậu ta vừa mới bước vào trạng thái đã kết thúc. Nếu cho cậu ta một thời gian, chỉ sợ Thời Phong sẽ phải trả cái giá không nhỏ để đánh bại cậu ta." Dạ Kiêu phân tích.
"Một kích cuối cùng của cậu ta rất đẹp, chọn thời cơ rất chuẩn." Thời Nhiên cũng nói.
Mạnh Bà Một Hữu Thang nhìn thành viên nhà mình, không nhịn được mà nhắc, "Này này, các cậu đừng có lộ ra biểu cảm tiếc nuối thế chứ. Người ta là đối thủ chúng ta cần xử lý đấy."
Mọi người trực tiếp lơ cậu ta.
Bắc Vũ Đường nhìn Lục Nhất Minh trong sân, trong lòng cảm thấy vui cho cậu, tin là Bạch Khởi trên trời có linh, thấy bạn tốt có thể đứng trên sân khấu, xuất sắc như vậy, cũng sẽ rất vui vẻ.
Lục Nhất Minh vừa xuống, thấy biểu cảm của đội viên, ánh mắt tối sầm, đi đến trước mặt đội phó, "Đội phó, xin lỗi, đã phụ sự kỳ vọng của anh rồi."
Đội phó vỗ vai cậu, không nói câu gì.
Người cuối cùng lên đài của đội Thiên Lan là đội trưởng, là người mạnh nhất đội họ.
Trận khiêu chiến này, đối phương có thể cố gắng pk giết mấy người.
Lúc này, Thời Phong chỉ còn lại 20% HP, mà đối phương lại đầy thanh HP.
Đội trưởng Thiên Lan ngay từ đầu đánh rất nhanh, không muốn cho Thời Phong quá nhiều thời gian nghỉ ngơi, dù sao thì một mình Thời Phong đã phải đánh hai trận. Trận thứ ba này hắn đẩy nhanh tốc độ, cũng không cho cậu thời gian điều chỉnh lại.
Đội trưởng đội Thiên Lan đâm mạnh trúng Thời Phong. Thời Phong mất 3% HP.
Đối phương thấy hiệu quả này, xuống tay càng nhiều.
"Đối phương bắt được điểm yếu của Thời Phong là thể lực suy yếu nên muốn dùng tốc độ nhanh tiêu hao sức lực của cậu ấy."
"Nếu không phải trước đó Thời Phong đã tốn quá nhiều thể lực, đừng mong đánh cậu ấy được như vậy."
"Một đấu ba, tình huống này cũng là bình thường."
Thành viên Lưu Vân Các bình tĩnh phân tích.
Bên kia, đội Thiên Lan thì hoàn toàn khác, mọi người thấy đội trưởng đánh Thời Phong mất 3% máu thì phấn chấn hẳn lên.
"Đội trưởng đúng là đội trưởng!"
"Đội trưởng mới lợi hại!"
"Thời Phong lại bị đội trưởng đánh trúng." Các thành viên hưng phấn kêu la.
Đội trưởng Ngô trên sân đấu cũng càng đánh càng hăng, cảm thấy có thể đánh bại Thời Phong. Sau đó sẽ đối mặt với Bạch Khởi, sức chiến đấu của Bạch Khởi thế nào, người từng là đội trưởng của cô như hắn đương nhiên biết rõ.
Muốn thắng Bạch Khởi, dễ như trở bàn tay.
Như vậy, hắn có thể thành công một chọi hai, còn là với đội Quán quân sức chiến đấu mạnh mẽ.
Cho dù không thể một chọi ba, nhưng cũng đáng để kiêu ngạo.
Khi bàn tính trong lòng đội trưởng Ngô gõ canh cách, không lưu ý đã bị Thời Phong tấn công, xóa mất 10% máu. Đội trưởng Ngô bấy giờ mới kinh hãi, muốn lui lại.
Thời Phong thừa thắng xông lên, trực tiếp sử dụng Phù Không Liên Trảm......
Tình huống trên sân đấu đã thay đổi, Thời Phong từ bị động dần trở thành chủ động. Tình huống vừa rồi lại xuất hiện, người xem bên ngoài đều nóng người, sôi trào.
"Thời Phong đại đại uy vũ."
"Thời Phong đại đại, một đấu ba đi!"
"Một đấu ba!"
"Một đấu ba!"
......
Cả khán đài đều đồng thanh hô một khẩu hiệu.
Người có thể một đấu ba trên đấu trường chỉ đếm trên đầu ngón tay. Qua tám giải trước, chỉ có bốn người.
Người đầu tiên là Ngộ Quân Tiếu của Huyền Thiên, người thứ hai là Phù Dực của Lưu Vân Các, người thứ ba là Diệp Khánh Cuồng của Cực Lạc, người thứ tư là Đường Lê Nhất Tiếu của Trục Phong.
Đội trưởng Ngô vội vã muốn hòa lại, nhưng càng vội thì càng có nhiều lỗi.
Thanh máu của hắn dần vơi đi, sắc mặt hắn cũng ngày càng khó coi.
Trước đó còn mắng Lục Nhất Minh là phế vật, giờ người bị treo lên đánh, hoàn toàn không có sức chống cự biến thành hắn.
Ngoài khu nghỉ ngơi, thành viên đội Thiên Lan thấy cục diện này, sắc mặt ai cũng rất khó coi.
"Thời Phong lợi hại vậy sao!" Có người khó tin nhìn màn này.
Lâm Tây nhìn đám người há hốc mồm, thầm cười lạnh.
Trước đó còn oán giận Lục Nhất Minh là phế vật, sao giờ không thấy ai nói đội trưởng là phế vật đi.
Cuối cùng, thanh máu của Thời Phong báo đỏ, đánh bại thành viên cuối cùng của Thiên Lan, thành công trở thành người thứ năm trong 'Vinh diệu thiên hạ' sở hữu chiến tích một đấu ba.
Giây phút thắng lợi đã phân, toàn khán đài là tiếng hoan hô nhiệt liệt, cao giọng hô, "Một đấu ba!"
Thời Phong kết thúc, biểu cảm mệt mỏi, nhưng ánh mắt lại sáng trong, rực rỡ lấp lánh.
"Lợi hại, một đấu ba." Thời Nhiên tiến lên ôm chặt lấy Thời Phong.
Thời Phong nhìn Bắc Vũ Đường, cười nói, "Xin lỗi, không thể để cậu lên sân khấu làm nóng."
"Chuyện tốt." Dạ Kiêu lại nói.
Giờ Bạch Khởi lộ càng ít bản lĩnh thì tác dụng sau này càng lớn.
Bạch Khởi là vũ khí bí mật của họ, giết các đội khác không kịp trở tay!
Sau đó là đoàn chiến, Bắc Vũ Đường lên sân khấu. Trước khi lên sân khấu, Dạ Kiêu còn dặn dò, "Cậu có thể giấu tài thì tận lực giấu. Trận đấu này để cậu làm quen với bầu không khí."
Bắc Vũ Đường gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Đoàn chiến không có bất ngờ xảy ra, Lưu Vân Các chiến thắng. Sự chú ý của khán giả đều tập trung ở Phù Dực, Mạnh Bà Một Hữu Thang và những thành viên lâu năm của Lưu Vân Các, Bạch Khởi không khiến quá nhiều người chú ý, vì biểu hiện của cô rất bình thường, không có gì xuất sắc.
Đội khác biết Lưu Vân Các lần này có người mới, đương nhiên phải tìm hiểu rõ thực lực của người này trước, xem kỹ năng của đối phương thế nào. Sau trận đấu này, các đội lấy được video đoàn chiến, bắt đầu nghiên cứu.
Cuối cùng không phát hiện được gì, vì biểu hiện của người mới Bạch Khởi này quá bình thường.
- Đội Huyền Thiên-
"Nhìn ra gì không?" Đội trưởng Ngộ Quân Tiếu hỏi.
Các thành viên nhìn hình ảnh cuối cùng dừng ở vị pháp sư chiến đấu hoàn toàn mới kia, người điều khiển nhân vật này chính là Bạch Khởi.
"Biểu hiện bình thường, không nhìn ra được thực lực." Lão Ngưu Cật Cỏ lên tiếng.
"Tôi cảm thấy không đơn giản. Với thực lực của Lưu Vân Các, nhất định sẽ không để một người vô danh không có thực lực ra." Bắc Minh Hữu Ngư phân tích.
Mạc Ly Mạc Khí lại có ý kiến khác, "Cũng không chắc là vậy. Trừ khả năng này thì còn một khả năng khác. Đối thủ của họ là Thiên Lan, họ nắm chắc thắng lợi ở đoàn chiến nên đưa Bạch Khởi lên, rất có thể là vì để cậu ta thích ứng hoàn cảnh trước. Bạch Khởi là người mới, dù có muốn chính thức lên sân khấu thì hẳn cũng không nhanh như vậy. Trận đấu hôm qua rất có thể là huấn luyện."
"Tôi cảm thấy lão Mạc nói có lý. Đây là video đối chiến của Bạch Khởi ở server Đế đô."
Mọi người xem video, người như vậy là cao thủ trong số những người bình thường, nhưng trước những người chơi chuyên nghiệp, vẫn xa xa không đủ, có vẻ ngây ngô non nớt.
Tốc độ trưởng thành của một người dù có nhanh cũng không thể mau chóng vượt qua họ.
Họ xem video xong, cảm thấy Mạc Ly Mạc Khí phân tích đúng.
Lưu Vân Các tính toán lợi dụng vòng loại chính này để bồi dưỡng tuyển thủ thế hệ tới.
Cùng lúc đó, giống đội Huyền Thiên, các đội khác cũng phân tích đội Lưu Vân Các, đặc biệt là thành viên mới xuất hiện – Bạch Khởi.
Xem biểu hiện của cô, lại so sánh với video tư liệu ở server Đế đô, họ đều cảm thấy Lưu Vân Các đang lợi dụng thi đấu để huấn luyện người mới.
Tình huống này cũng không phải chưa từng xảy ra, nên cũng không tính là lạ lẫm.
Đúng như mọi người đoán, trận thứ hai, Lưu Vân Các lại cho người mới xuất hiện, người xuất hiện lần này không phải Bạch Khởi mà là Lâm Động.
Lâm Động cũng chỉ tham gia đoàn chiến, đi theo đội viên chủ lực tích lũy kinh nghiệm, làm quen với bầu không khí thi đấu trước, đặt ra nền móng.
Lâm Động xuất hiện khiến mọi người không còn tò mò quá về Bạch Khởi nữa, họ đều thả lỏng cảnh giác.
Toàn bộ vòng loại chính, số lần Bạch Khởi xuất hiện không nhiều không ít, đủ tám lần. Có lúc xuất hiện ở khiêu chiến, thực lực cũng bình thường, không có điểm nào quá xuất sắc, nhưng cũng không đến mức khiến đội mất mặt, tất cả đều vừa đủ.
Bên kia, Trục Phong vì có sự trở về của Đường Lê Nhất Tiếu, cô ta và Tư Cần Học phối hợp thiên y vô phùng, khiến thực lực của chiến đội tăng mạnh.
Cam Sở Phụng và Tư Cần Học dưới sự tuyên truyền mạnh mẽ của truyền thông, tình cảm càng ân ái. Khi bị hỏi chuyên hôn nhân, Tư Cần Học hào phóng thừa nhận là sắp tổ chức hôn lễ.
Bắc Vũ Đường ngồi trước màn hình nhìn hai người ngọt ngào ân ái, ý cười không tới đáy mắt.
Có câu: Tú ân ái thì chết nhanh!
Không bao lâu nữa, không biết chúng còn có thể ân ái như vậy không.
Vòng đấu loại khẩn trương và kịch liệt kết thúc, tám đội mạnh nhất cũng được chọn ra, lần lượt là: Lưu Vân Các, Huyền Thiên, Trục Phong, Thiên Hạ Quy Nhất, Phồn Hoa Nhược Vũ, Cực Lạc, Long Khiếu và U Linh.
So với tám đội mạnh nhất năm ngoái, có Thiên Nhai Minh Nguyệt vì thua hai trận nên bị rơi khỏi top 8, đội U Linh năm ngoái xếp thứ chính thành công vươn lên, xếp thứ bảy.
Đội U Linh lần này có hai người mới, thực lực của cả hai cũng không bình thường, đó là một đôi anh em gái sinh đôi, giống như Thời Phong và Thời Nhiên của Lưu Vân Các vậy.
Đôi anh em sinh đôi xuất hiện hấp dẫn sự chú ý của các đội, ngay cả Lưu Vân Các cũng không ngoại lệ, thu thập video chiến đấu của hai anh em đó.
Biểu hiện của hai người xuất sắc, nên cả hai có được một lượng lớn fans. Đôi anh em này không chỉ diện mạo bất phàm, sức chiến đấu cũng không kém gì những người khác trong U Linh, tất nhiên là được mọi người truy phủng yêu mến.
Có thể thấy trong tương lai, câu lạc bộ U Linh sẽ nâng đỡ hai anh em này, cho nên từ lúc hai người lộ diện, công ty đã mạnh mẽ tạo thế cho họ.
"Thấy họ thì có cảm tưởng gì?" Thời Phong trêu chọc.
Bắc Vũ Đường nhàn nhạt nhìn cậu ta, trả lại một câu, "Vô cảm."
Cùng là người mới, một bên được truy phủng, mà cô lại không có tiếng tăm, không dậy nổi bọt sóng.
"Ai ui, không ngờ thằng nhóc cậu lại bình tĩnh như vậy."
Sau khi Thời Phong rời đi, Diêm Tu xuất hiện, ngồi xuống bên cạnh cô.
Bắc Vũ Đường trực tiếp đứng lên, chỉ là cô vừa cử động thì đã bị giữ chặt lại.
Bắc Vũ Đường nhìn anh một cái, cuối cùng ngồi về chỗ.
"Nếu em muốn, anh cũng có thể cho em." Diêm Tu thấp giọng nói.
Bắc Vũ Đường nghiêng đầu nhìn anh, "Đội trưởng, đồ tôi muốn, tôi sẽ tự mình tranh lấy."
Diêm Tu cực kỳ yêu bộ dáng tự tin tiêu sái này của cô, anh muốn vươn tay nhéo mũi cô, chỉ là bàn tay còn chưa chạm đến, đã dừng lại vì đôi mắt lạnh lùng đang nhìn chằm chằm kia.
Bắc Vũ Đường hít sâu một hơi, "Đội trưởng, tôi không gay."
Diêm Tu nhìn cô nghiêm trang như vậy, cười khẽ, "Anh cũng không gay."
Anh không gay thì giờ anh đang làm gì!
Bắc Vũ Đường trừng anh.
Diêm Tu đọc hiểu ý tứ trong mắt cô, không những không thu liễm mà còn càng thêm làm càn.
"Em là Đường Nhi."
Bắc Vũ Đường thở dài một hơi, nghiêm túc, "Đội trưởng, tôi biết anh nhớ bạn gái đến sốt ruột, nhưng anh cũng không thể coi một người đàn ông đường đường chính chính như tôi là nữ được."
"Em là đàn ông đường đường chính chính à?" Diêm Tu mỉm cười nhìn cô.
Bắc Vũ Đường nắm lấy tay anh, đặt lên cổ mình, "Cảm nhận được không?"
"Cảm nhận cái gì?"
"Hầu kết. Tiêu chí của đàn ông."
Diêm Tu thấp giọng cười, ánh mắt anh nhìn cô như xuyên thấu qua thân thể cô, thấy được linh hồn bên trong vậy.
Đột nhiên, cửa phòng bị mở ra.
Người tới thấy hành động của hai người thì đi vội, còn không quên nói, "Tôi không thấy gì hết."
Bắc Vũ Đường:......
Diêm Tu:......
Cùng lúc đó, thành phố D mưa to liên tục, không ít núi bị sạt lở đất, một đội phượt thủ tiến vào rừng thì bị kẹt, nhân viên cứu hộ được cử đến. Khi cứu hộ đội phượt thủ, phát hiện một hài cốt lộ ra từ chỗ đất lở.
Bắc Vũ Đường xem tin tức, đôi mắt sáng ngời.
Cô lập tức gọi cho Bắc Tùng Lâm, dùng máy biến âm nói chuyện, "Cháu tìm thấy Vũ Đường rồi."
Bắc Tùng Lâm đại hỉ, "Con bé ở đâu? Nó có khỏe không?"
"Bác trai cần chuẩn bị tốt tâm lý trước rồi nghe cháu nói."
Bắc Tùng Lâm nghe vậy, đã đoán được đại khái cô muốn nói gì, giọng nói trầm thấp, "Cháu nói đi."
"Cậu ấy giờ đang ở Bàn Sơn thành phố D."
Qua điện thoại, Bắc Vũ Đường mơ hồ nghe được tiếng tin tức bên kia truyền đến, nội dung chính là chuyện phát hiện hài cốt ở Bàn Sơn.
Bắc Tùng Lâm nghe hai chữ Bàn Sơn thì nhìn TV, trên đó đang phát tin cảnh sát đã giăng giây, đang rửa sạch hài cốt.
Ông lập tức hiểu ý cô.
"Bác trai, xin hãy nén bi thương."
"Bác... Bác muốn đi đón nó về." Giọng Bắc Tùng Lâm đầy bi thương.
"Bác trai, bác muốn báo thù cho Vũ Đường không?"
"Chỉ cần lấy được công đạo cho nó, cháu muốn bác làm gì, bác cũng làm." Cha Bắc cực kỳ bi ai.
"Giờ bác đến Cục cảnh sát nhận thi thể, yêu cầu cảnh sát không thể công khai chuyện này, sau đó, chờ đến......" Bắc Vũ Đường dần kể ra kế hoạch.
Vốn không cần thi thể kia, Bắc Vũ Đường vẫn có thể lập ra một kế hoạch hoàn mỹ, giờ có thêm thi thể này, hiệu quả sẽ tốt hơn.
Nghỉ ngơi nửa tháng, vòng chung kết chính thức bắt đầu.
Trước khi thi đấu, Diêm Tu tìm tới Bắc Vũ Đường, đưa cho cô một văn kiện.
"Cái gì đây?" Bắc Vũ Đường nghi hoặc nhìn anh.
Diêm Tu ra hiệu ý bảo cô mở xem.
Bắc Vũ Đường mở folder, rút tư liệu, bên trong có ảnh, có video ngắn.
Cô mở video xem, đôi mắt trợn lên.
Nội dung video rõ ràng là Cam Sở Phụng âm thầm đánh ngất Bắc Vũ Đường, hình ảnh này là vô ý quay được. Nhưng video như vậy mà anh cũng tìm được, đủ thấy sự thần thông quảng đại của anh.
"Cái này là......" Bắc Vũ Đường kinh nghi nhìn anh.
Rốt cuộc anh bắt đầu thu thập chứng cứ từ lúc nào.
Những chứng cứ này tuyệt đối không thể tìm ra trong ngày một ngày hai, chắc chắn là anh đã bắt đầu thu thập từ rất lâu trước đó.
"Anh bắt đầu điều tra tôi từ lúc nào?" Bắc Vũ Đường không khỏi hỏi.
Diêm Tu cười khẽ, "Trước khi biết em là Đường Nhi thì anh đã bắt đầu điều tra."
Bắc Vũ Đường kinh hãi, nói vậy anh đã bắt đầu bí mật điều tra, thu thập chứng cứ từ rất lâu trước kia, không ngờ anh lại tìm được chứng cứ xác thực tựa như cây kim chìm trong đáy biển này.
Muốn giấu diếm trước mặt người đàn ông này, khó vô cùng.
"Đường Nhi." Anh nhẹ giọng gọi, "Anh vốn không tin ma quỷ, nhưng sau khi gặp em, anh tin."